Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 58: Thật sự động tâm với em




“Cậu chủ, đây là điện thoại của cô Quách...”

Lê Hùng Việt đưa điện thoại di động của Quách Thanh Tú cho Lâm Việt Thịnh: “Tôi đã điều tra rồi, Quách Tuấn Kiệt vốn không có điện thoại di động, vì thế nên tin nhắn ở trong điện thoại cô Quách là do người khác gửi tới.”

Lâm Việt Thịnh nguy hiểm nheo mắt lại: “Đổi sim cho cô ấy đi, cũng đổi luôn số seri trong thẻ này đi. Tiếp tục theo dõi, nếu như người kia còn gửi tin nhắn đến nữa thì cậu phải ngay lập tức nói cho tôi biết.”

“Vâng!” Lê Hùng Việt cẩn thận nhận lấy tấm thẻ rồi quay đầu lại thấp giọng nói: “Thế Quách Tuấn Kiệt phải xử lý thế nào ạ?”

Lâm Việt Thịnh đưa tay chỉnh âu phục lại, khóe môi xinh đẹp cong lên một nụ cười gằn.

“Đi, đi xem sao...”

Một tầng hầm được canh phòng nghiêm ngặt.

Quách Tuấn Kiệt núp ở góc tường không ngừng run rẩy, âm mưu cuối cùng của ông đã hoàn toàn thất bại rồi.

Tiêu rồi tiêu rồi...

Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cửa sắt mở ra, thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của Quách Tuấn Kiệt.

Quách Tuấn Kiệt giương đôi mắt già nua kinh hãi lên, sau đó lại quỳ bò đến bên cạnh Lâm Việt Thịnh.

“Cậu Lâm, thả tôi ra, thả tôi ra có được không, bây giờ tôi đã cửa nát nhà tan, ngài phải rộng lòng tha thứ...”

Lâm Việt Thịnh giơ súng lục lên, đôi mắt lạnh lùng nhắm thẳng vào Quách Tuấn Kiệt.

“Ông có tội thì phải chịu, năm đó lúc ông làm tổn thương Thanh thì có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa...”

Toàn thân Quách Tuấn Kiệt run lẩy bẩy: “Cậu Lâm, cậu nghe tôi nói đi, tôi là do bất đắc dĩ mà thôi. Tôi có nỗi khổ tâm trong lòng, vả lại để bù đắp lỗi lầm năm đó không phải tôi cũng đã đưa con gái tôi với con gái của Sinh cho cậu chơi hết rồi sao?”

Lâm Việt Thịnh đá một cú vào ngực ông ta, Quách Tuấn Kiệt bị đạp nên ngã lăn đến góc tường, đầu đập mạnh vào tường, máu tươi chảy dọc xuống theo thái dương. Nhưng ông ta vẫn không cam lòng cầu xin tha thứ, ông sợ chết, ông rất sợ chết...

Trong mắt Lâm Việt Thịnh lập loè tia sáng tàn ác: “Người nhà họ Quách chẳng ai tốt lành gì, ngày hôm nay chính là cái giá mà ông phải trả.”

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, thân thể Quách Tuấn Kiệt run rẩy rồi chậm rãi ngã xuống.

Lâm Việt Thịnh chán ghét liếc nhìn thi thể kia một chút, trong tròng mắt đen lóe lên một tia mất mát cùng sầu muộn.

Thanh, anh báo thù cho em rồi, nhưng em vẫn không thể quay về được.

“Tùy tiện tìm một chỗ chôn xác chết ông ta đi...”

Quách Thanh Tú lạnh lùng căn dặn, Lê Hùng Việt gật gật đầu, Lâm Việt Thịnh suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Đừng để Quách Thanh Tú biết đấy.”

Con bé kia rất ngốc nghếch, nếu như cô biết tên bác cả khốn nạn của cô bị hắn giết thì không biết sẽ lại gặp phiền phức nào nữa.

“Vâng thưa cậu!” Lê Hùng Việt cung kính gật đầu.

“Đoàng!”

Một tiếng vang thật lớn làm cho Quách Thanh Tú bật dậy từ trong cơn mộng, cô cảm nhận được tim của mình đang đập rất nhanh.

Cô chỉnh lại đồ ngủ rồi bò từ trên giường dậy, sau đó lại đẩy cửa phòng đi ra.

Tại cửa chính, Lâm Việt Thịnh đang bước vào, trên cổ áo sơ mi có vài chỗ bị vấy lên lấm ta lấm tấm máu tươi.

Quách Thanh Tú ân cần hỏi: “Anh bị thương à?”

Lâm Việt Thịnh cúi đầu nhìn hai tay của mình một chút rồi lấy một chiếc khăn lông màu trắng lau sạch.

Ánh mắt có chút không dễ chịu, quay mặt lại nhìn Quách Thanh Tú, thù hận trong lòng hắn tựa như không cách nào mà cháy lên được.

Đưa tay nới lỏng cà vạt ra: “Quách Thanh Tú, em gặp ác mộng à? Sao tôi bị thương được chứ?”

Ánh mắt của Quách Thanh Tú trong veo đảo một vòng quanh đôi mắt của hắn.

“Nhưng em nghe thấy có tiếng súng, chỗ này không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Lâm Việt Thịnh không nhịn được đẩy Quách Thanh Tú ra: “Hôm nay em nói lời thừa nhiều quá rồi đấy, bảo em đi ngủ mà sao em lại chạy đến đây làm gì hả?”

Thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh ngồi vào ghế sofa, Quách Thanh Tú lập tức không chịu nổi mà xông tới.

Dựa thẳng vào người hắn, đôi tay nhỏ lại bắt đầu tháo khuy áo của hắn ra.

Khóe môi xinh đẹp của Lâm Việt Thịnh lại cong lên một nụ cười châm biếm: “Quách Thanh Tú, em khao khát đến vậy sao?”

Quách Thanh Tú lột áo khoác của hắn ra rồi lại nhanh chóng tháo khuy áo sơ mi của hắn, nhìn dọc theo cần cổ một lượt rồi lại nhìn ra phía sau anh, không bị thương gì cả, lúc này mới thu lại ánh mắt nghi hoặc.

“Trên sơ mi của anh có nhiều vệt máu lắm...”

Lúc này Lâm Việt Thịnh mới nhớ tới vừa rồi lúc bắn chết Quách Tuấn Kiệt thì có máu tươi phun ra. Hắn quên chú ý đến chuyện này.

Đưa tay đẩy Quách Thanh Tú ra rồi đi vào trong phòng tắm.

“Đàn ông mà, trên người phải có máu chứ!”

Nhìn Lâm Việt Thịnh đóng rầm cửa phòng tắm lại thì Quách Thanh Tú ngây ra trong chốc lát, quay đầu lại thì thấy Lê Hùng Việt cầm điện thoại di động đi vào.

“Cô Quách, đây là điện thoại của cô. Đúng rồi, điện thoại đã đổi số rồi đấy.”

“Sao thế?”

“Đây là ý kiến của cậu chủ, là vì bảo vệ sự an toàn của cô thôi.”

“Ồ!” Được rồi, dù sao bác cả cũng đã bị cảnh sát giam giữ, sau này ông không thể nhắn tin lại cho cô nữa rồi.

Lâm Việt Thịnh tắm xong, nửa thân trên tráng kiện vẫn còn đang để trần, nước nhỏ dọc xuống trước ngực hắn, thân thể cường tráng mà không kém phần quyến rũ mê người.

Quách Thanh Tú đang ngồi trên ghế sofa lột hạt dẻ rang rồi đưa vào trong miệng của mình.

Khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo của Lâm Việt Thịnh phản chiếu vào mắt cô, cô hơi ngẩn người ra, hạt dẻ rang vừa bóc sạch vỏ chuẩn bị cho vào miệng còn đang trong tay, Lâm Việt Thịnh nghiêng đầu xuống cắn lấy hạt dẻ trong tay cô vào miệng mình.

Đầu lưỡi nóng rực cố ý cuốn lấy đầu ngón tay của cô rồi nhẹ nhàng liếm mút.

Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn đôi mắt tà mị diễm lệ của hắn, rất lâu sau cũng không phản ứng lại được.

Quách Thanh Tú cầm cặp sách lùi tới một bên khác của ghế sofa, tiếp tục ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vừa bóc hạt dẻ vừa đọc sách.

Lâm Việt Thịnh rút một quyển sách của cô ra, lật lật xem, thì ra là một quyển tạp chí thời trang nước ngoài.

Trên đấy có rất nhiều mặt hàng quần áo mới, khóe miệng Lâm Việt Thịnh cong lên.

“Em thấy hứng thú với thiết kế thời trang như vậy sao?”

Quách Thanh Tú bóc hạt dẻ đưa đến bên miệng, đồng thời cũng ra sức gật gật đầu: “Ừ!”

“Này! Quách Thanh Tú, hạt này là của tôi mà...”

Lâm Việt Thịnh nhanh chóng từ ghế sofa nhảy đến ôm chặt lấy đầu của Quách Thanh Tú rồi hung hăng nóng rực hôn lấy môi cô, từ trong miệng cô chiếm lấy hạt dẻ cô vừa cho vào miệng về lại phần mình.

Một vị hạt dẻ ngọt ngào, còn quyện lấy hương thơm ngọt lịm của cô, Lâm Việt Thịnh hơi cong lên khóe môi xinh đẹp, trong tròng mắt đen có một loại ám muội không tên.

“Bóc cho tôi thêm một hạt đi...”

Lâm Việt Thịnh tựa như muốn chơi đùa với hạt dẻ vậy, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn của Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú dừng một lát: “Lâm Việt Thịnh, tôi muốn gặp bác cả một lát!”

Còn có rất nhiều vấn đề cô muốn hỏi Quách Tuấn Kiệt, ví dụ như ân oán giữa hai nhà Quý Lăng, cô không thể cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy ở trong cuộc mãi được.

Trên gương mặt đẹp trai của Lâm Việt Thịnh mới vừa rồi còn có ý cười nhàn nhạt giờ đã nhanh chóng tản đi. Con ngươi màu đen lóe lên vẻ âm u, thân hình cao lớn của hắn bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế sofa.

Đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Quách Thanh Tú: “Bây giờ em vẫn chưa thấy bản thân bị ông ta hại cho thê thảm thế nào sao?”

Quách Thanh Tú nháy mắt một cái: “Bây giờ tôi có chỗ nào là không khoẻ chứ? Ông ấy sẽ không làm hại em thật đâu.”

“Không được, từ giờ trở đi không cho phép em nhắc đến ba chữ Quách Tuấn Kiệt ở trước mặt tôi nữa.”

“Ờ!” Quách Thanh Tú khẽ ờ một tiếng, tiếng ờ này không phải biểu thị thỏa hiệp mà là qua loa cho có lệ.

Lâm Việt Thịnh rất không thích cô cứ phớt lờ hắn như thế.

Quách Thanh Tú khá sầu muộn mà cầm lấy bộ điều khiển đổi kênh lung tung không có mục đích.

“Chờ đã...” Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên đoạt lấy bộ điều khiển trong tay cô.

Màn hình TV dừng lại, trên TV đang thông báo tin tức.

“Trang phục hoàn mỹ là của công ty thủ công trang sức của tập đoàn Tăng Thị, họ đang nắm giữ nhà tạo mẫu giỏi nhất ở Paris...”

Con ngươi màu đen của Lâm Việt Thịnh trở nên sâu thẳm, tập đoàn Tăng Thị chẳng phải là công ty do chồng chưa cưới của Lý Vi Vi quản lý sao.

Được đấy! Coi như cũng không tệ lắm.

Lúc này hình ảnh lại chuyển sang sân khấu chữ T, nó đang cử hành buổi trình diễn thời trang thu đông. Trên sân khấu chữ T có người mẫu xinh đẹp ăn mặc trang phục Tân Triều đang sôi động biểu diễn catwalk.

“Huỳnh Minh San...” Lâm Việt Thịnh rút điện thoại di động ra, giọng nói trầm thấp xen lẫn bất mãn vô cùng.

“Tổng giám đốc Lâm, anh có dặn dò gì không?”

“Cô làm cái gì vậy, sao nhà họ Tăng tổ chức hoạt động lớn như vậy ở đây mà cô lại không thu được chút tin tức nào vậy hả? Tôi thấy có phải cô muốn từ chức thư kí này rồi đúng không?”

Giọng nói của Lâm Việt Thịnh tràn đầy vẻ hung ác. Quách Thanh Tú ôm hạt dẻ dịch ra ngồi xa xa một chút.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, lần này là thất trách của tôi. Tôi lập tức đi thăm dò đây...”

Lâm Việt Thịnh ném điện thoại lên trên bàn, nhìn khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên của Quách Thanh Tú thì với tay ôm lấy cô.

“Sao thế, bộ dạng của tôi giống như ăn thịt người lắm à? Em trốn cái gì mà trốn?”

Trong ánh mắt khôi ngô kia lại loé lên vẻ châm biếm. Cô gái này, rõ ràng khi hầu hạ dưới thân hắn thì dốc sức đến thế, sao vừa xong chuyện là lại ra vẻ chẳng biết ơn như thế chứ.

Khuôn mặt nhỏ của Quách Thanh Tú kéo lên một nụ cười xòa.

Hồi lâu sau cô bỗng hỏi: “Không phải tập đoàn ST là trùm của thành phố S này rồi à? Sao lại muốn làm khó dễ tập đoàn Tăng Thị làm gì chứ?”

Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt đen láy âm u lại rồi sắc bén nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú, mang theo sự truy xét cùng nghi hoặc: “Nghe giọng điệu của em thì hình như đang bao che cho tập đoàn Tăng Thị nhỉ?”

Ánh mắt của Quách Thanh Tú lóe lên tia bối rối, chợt thay đổi lại một tư thế ngồi thoải mái rồi chui ra khỏi cánh tay của Lâm Việt Thịnh.

“Đâu có, tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Vả lại, cái này đều là chuyện trên thương trường của các anh, tôi ngay cả cổng trường còn hiếm khi ra, sao mà biết được nhiều thế chứ.”

“Từ giờ trở đi em không cần đến trường nữa đâu. Có lên lớp nhiều hơn nữa cũng không phải đều đi làm công cho người khác sao? Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh đây không được làm việc cho kẻ khác bất kể một phút một giây nào...”

“Vậy tôi làm gì?”

“Thời gian của em cứ lãng phí hết sạch đi là được, hoặc là đi theo tôi...”

Lâm Việt Thịnh vuốt cằm, vô cùng hài lòng, học lực có giỏi đến đâu cũng chỉ để cho ông chủ xem. Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn không cần phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc.

“Nếu như em thật sự thích thì tôi mở cho em một công ty thời trang để em chơi...”

Mở một công ty thời trang cho cô chơi à? Cái này không phải bị điên à!! Quách Thanh Tú bỗng nhiên lắc đầu: “Không cần, em không biết kinh doanh.”

“Có tôi ở đây em sợ gì chứ...”

Lâm Việt Thịnh đột nhiên quay đầu nói với Lê Hùng Việt: “Ngày mai làm thủ tục thôi học cho Quách Thanh Tú đi, sau này em ấy sẽ không đến trường học nữa.”

Quách Thanh Tú tỏ ý kháng cự: “Lâm Việt Thịnh, anh không thể tự quyết định cuộc sống của tôi như vậy được, anh không có cái quyền đó...”

Đôi mắt của Lâm Việt Thịnh âm u lạnh lẽo, đưa tay nắm lấy cằm của Quách Thanh Tú: “Tôi có thể!”

“Anh, anh ngang ngược thật đấy...”

Quách Thanh Tú yếu ớt phản kháng, Lâm Việt Thịnh cúi người hôn thẳng lên môi cô, nửa thân trên màu đồng thau của hắn để trần, nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, đặt Quách Thanh Tú ở dưới thân.

Quách Thanh Tú vùng vẫy, trái lại còn bị Lâm Việt Thịnh hôn càng thêm điên cuồng.

Hắn xốc đồ ngủ ở trên người Quách Thanh Tú lên rồi chậm rãi tiến sâu vào.

Ánh mắt của Quách Thanh Tú liếc nhìn sang màn hình TV, trên TV là khuôn mặt tươi cười của Tăng Thanh Hải ôn tồn lễ độ, nhìn đẹp trai đến thế, tựa như là bạch mã hoàng tử bước ra từ cổ tích vậy.

Mà cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn hãm sâu dưới thân một kẻ ngang ngược.