Nếu thật sự có ân oán thì sao hắn lại còn đối xử với cô tốt như vậy chứ?
Không, không thể tốt như vậy đâu.
Trong lòng hắn hẳn là rất hận người nhà họ Quách, nên mới đùa bỡn con gái của nhà họ Quách như sủng vật. Cho nên hắn chẳng có tình cảm gì với cô đâu, chỉ có nhục dục mà thôi...
Quách Thanh Tú dần dần trở nên chán chường.
Sắc trời càng lúc càng tối lại, gió lạnh thổi tới, Quách Thanh Tú cảm thấy thật cô đơn.
Cô rất nhanh đã phát hiện rằng một mình một người ở nơi hoang dã thế này là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Nếu như Lâm Việt Thịnh không tới đón cô thì cô phải làm sao đây?
Quách Thanh Tú vất vả đứng dậy, dựa theo phương hướng khi đến mà nhảy lò cò từng bước quay lại, nhảy một lúc thì nghỉ một lát.
Tên khốn kiếp này, đúng là không có ý tốt gì mà. Làm chuyện gì cũng đều khăng khăng theo ý mình, chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của người khác cả.
Vừa rồi cưỡi trên lưng ngựa thì cảm thấy khoảng cách không xa đến thế, vậy tại sao dùng hai chân đi... Không đúng, phải là dùng hai chân nhảy thế này thì sao lại gay go đến thế.
Quách Thanh Tú nhảy được một hồi thì sắc trời đã tối hẳn lại.
Cô đưa tay lần tìm điện thoại di động… Nguy rồi, tại sao điện thoại không có trên người thế này?
Chắc chắn là do vừa rồi cưỡi ngựa nhanh quá nên rơi ra khỏi người rồi. Quách Thanh Tú phát điên. Khốn nạn, khốn nạn quá, tên Lâm Việt Thịnh khốn kiếp này.
Lần trước Quách Thanh Tú bị lưu manh quấy rầy nên có ám ảnh với đêm tối trống vắng thế này.
Tựa như ở sâu trong bóng tối có một đàn quái vật sẽ xông ra bất cứ lúc nào...
Vù vù vù, đêm tối sẽ sinh ra một loại suy đoán đáng sợ, thật kinh khủng, Quách Thanh Tú chạy thẳng một mạch.
Cái chân bên kia chung quy cũng không thể cử động, khi cô chạy như thế thì bắt đầu ẩn ẩn đau. Quách Thanh Tú đau đến đầu đầy mồ hôi.
Dưới chân bỗng vấp phải thứ gì đó, thân thể của Quách Thanh Tú trên đà ngã về phía trước thì đột nhiên có một đôi tay kéo cô lại từ phía sau.
“Không đi được thì đừng có chạy lung tung!”
Giọng nói chế nhạo của Lâm Việt Thịnh vang lên, trong nháy mắt Quách Thanh Tú đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Quách Thanh Tú xoay người lại rồi cố sức đánh vào lồng ngực Lâm Việt Thịnh, vừa khóc vừa đánh: “Lâm Việt Thịnh, tên khốn kiếp này. Anh bỏ tôi ở đây một mình không phải là muốn giết tôi à, cái đồ khốn kiếp nhà anh...”
Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên dùng sức ôm Quách Thanh Tú thật chặt trước ngực.
Không hôn, không có bất kỳ hành động nào cả, cứ ôm cô thật chặt vậy thôi.
Mặt hắn dán vào tóc mai của cô, bóng đêm dìu dịu, khắp trời giăng đầy sao. Ngay lúc này Quách Thanh Tú đột nhiên bình tĩnh lại, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Lâm Việt Thịnh. Khoảnh khắc này, cô cảm thấy thật bình yên.
Người đàn ông này làm sao rồi?
Một lúc lâu sau Lâm Việt Thịnh mới buông Quách Thanh Tú ra.
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Việt Thịnh bắt máy.
Bên trong truyền đến giọng nói của Lê Hùng Việt.
“Cậu chủ, tìm được điện thoại của cô Quách rồi...”
“Ừ, đưa về câu lạc bộ đi.”
Lúc này Quách Thanh Tú mới nhớ đến điện thoại của cô: “Rơi ở đâu vậy?”
Lê Hùng Việt ở bên kia tựa như nghe được câu hỏi của Quách Thanh Tú mà trả lời: “Ở chỗ gốc cây lớn...”
Lâm Việt Thịnh cúp điện thoại: “Vứt lung tung.”
“Ai bảo anh bỏ tôi một mình ở đây chứ...”
“Quách Thanh Tú, lá gan của em càng ngày càng lớn đấy, còn dám mạnh miệng nữa à!”
“Nào có chứ, tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà...”
Quách Thanh Tú bỗng nhiên ngồi sụp xuống đất. Lâm Việt Thịnh ngang ngược hôn tới tấp, cái lưỡi nóng rực của hắn cậy mở đôi môi nho nhỏ của cô, một lần lại tiếp một lần thưởng thức mùi thơm ngát trong veo trong khoang miệng.
Bàn tay lớn kéo mở dây kéo quần bò của cô. Quách Thanh Tú đưa tay sang cố gắng gạt ra. Khắp mặt đất đều là cỏ xanh mềm mại lạnh lẽo.
“Không được, chỗ này là ở ngoài...”
Trên mặt Quách Thanh Tú đã nóng bừng đáng sợ. Lâm Việt Thịnh lại thở dốc nặng nề thêm, ngón tay của hắn cách một lớp quần vô cùng thành thạo khiêu khích.
Thần trí của Quách Thanh Tú đã có chút rời khỏi thân xác rồi.
“A, đừng mà...”
Lâm Việt Thịnh kéo quần bò xuống rồi lần mò vào trong áo sơ mi của cô, bắt lấy quả đồi mềm mại trắng như tuyết mà xoa nắn đùa bỡn.
Quách Thanh Tú thở gấp hồng hộc: “Không được! Nơi này là ở ngoài đấy!”
“Vậy thì đánh một trận ‘dã chiến’ đi!!”
Lâm Việt Thịnh chẳng biết xấu hổ mà nói, nhìn thấy thân thể đã mềm nhũn ra của Quách Thanh Tú thì trở mình cưỡi lên, mạnh mẽ tiến nhập.
Trong con ngươi mê ly của Quách Thanh Tú tràn đầy ánh sao cùng bóng người cao to tuấn tú của Lâm Việt Thịnh đang chuyển động nhịp nhàng.
Lâm Việt Thịnh cởi áo khoác của mình ra rồi đặt Quách Thanh Tú đang trần truồng nằm lên trên áo khoác...
“Thế nào, làm chút kích thích ở dã ngoại đi!”
Lâm Việt Thịnh cắn vào bả vai mượt mà nhẵn bóng của cô, đầu lưỡi dạo chơi khắp da thịt mịn màng, âm thanh rên rỉ trầm thấp đầy ám muội, trong đất trời này tựa như chỉ còn lại hai người.
Khi Quách Thanh Tú tỉnh lại thì cả người đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Suối nước nóng có hoa bay phấp phới còn đang sủi bọt, khí nóng mịt mờ, một thân thể cường tráng đỏ ửng đang kề sát bên cạnh cô.
“Sức khoẻ của em sao kém thế chứ?”
Lâm Việt Thịnh hất cằm lên, cô gái này, có cần mỗi khi lên cao trào là ngất ra thế được không?!!
Quách Thanh Tú chậm rãi co chân lại, giấu thân mình trong làn nước.
Đâu phải do sức khoẻ của người ta kém đâu chứ, rõ ràng là do tinh lực của hắn quá dồi dào mà, lần nào cũng làm lâu như thế...
Y như sư tử đực ở châu Phi vậy, ai mà chịu nổi.
“Quách Thanh Tú, em có yêu tôi không?”
Lâm Việt Thịnh nâng cằm Quách Thanh Tú lên, nhìn thật sâu vào mắt cô. Quách Thanh Tú dịch cằm ra khỏi lòng bàn tay hắn.
“Không yêu!”
Giữa bọn họ chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, cô mong mỏi hắn mau chơi chán cô nhanh lên một chút, để cô thoát khỏi sự nguyền rủa của tên ác ma đáng sợ này.
Đáng tiếc, người đàn ông này tựa như đã nghiện cô vậy, cho dù thế nào cũng không buông cô ra.
Sức mạnh trong tay Lâm Việt Thịnh lại tăng thêm, trong tròng mắt đen mang theo sự tức giận cùng không cam lòng: “Một ngày nào đó tôi sẽ khiến em yêu tôi.”
“Đồ ấu trĩ!!” Quách Thanh Tú miễn cưỡng nói.
“Em dám mắng tôi à? Em, Quách Thanh Tú, em có tin ngay bây giờ tôi cưỡng bức em ngay không?”
Lâm Việt Thịnh giận đến đỏ cả mặt, xoay người áp Quách Thanh Tú vào cạnh hồ, hai tấm thân thể sát lại gần nhau.
Quách Thanh Tú cảm giác được một cách rõ ràng có thứ gì đó cứng rắn ở thân dưới, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên: “Á, Lâm Việt Thịnh, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không?”
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh vẫn sắc bén như thế, bỗng nhiên hắn động thân chọc vào thân thể mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn bảo: “Quách Thanh Tú, em đang nói dối đúng không? Nếu không yêu tôi thì tại sao thân thể của em lại có phản ứng lớn đến thế chứ...”
“Anh...” Quách Thanh Tú xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào hố chui xuống.
Cái gì mà phản ứng lớn như thế chứ, cái này chẳng qua chỉ là bản năng phản xạ nguyên thuỷ nhất thôi mà. Thế mà hắn lại cho rằng đây là tình yêu! Nếu như thế này cũng gọi là tình yêu thì hắn đã làm N lần với nhiều phụ nữ khác chẳng phải càng khó tìm tình yêu hơn à.
“Lâm Việt Thịnh, đối với anh mà nói thì tôi cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi! Ở trong trò chơi tiền bạc của anh còn có cái quan niệm tình yêu này sao?”
“Tình yêu? Tình yêu cũng chỉ là phân chó mà thôi. Tôi cho em ăn, cho em mặc, cho em tất cả những thứ tốt nhất, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao?”
Lâm Việt Thịnh hùng hồn nói.
Quách Thanh Tú lại nhức đầu, cô biết rõ cùng đàm luận mấy thứ cao thượng tốt đẹp này cùng với một tên lưu manh thì chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
“Lâm Việt Thịnh, anh có biết bản thân rất dung tục hay không, là dung tục như kiểu một tên nhà giàu mới nổi ấy. Quan niệm của anh được xây dựng trên nhục dục, chứ không phải là tinh thần. Lại nói, tôi chỉ là tình nhân của anh mà thôi, giữa chúng ta không cần thứ... tình yêu xa xỉ như vậy!”
Quách Thanh Tú quay người cầm khăn tắm định đi.
Lâm Việt Thịnh gần như vác cô lên, ôm ngang eo cô đẩy trong nước lại, áp cô vào sát vách hồ như trước, một tay nắm lấy cằm cô, trong tròng mắt đen tràn đầy lửa giận.
“Quách Thanh Tú, em ăn của tôi, dùng của tôi, ở cùng tôi, thế mà còn dám ở trước mặt anh tranh luận về tình yêu, không phải buồn cười lắm sao?”
“Ồ, thế anh trả tự do cho tôi đi, tôi sẽ không dựa dẫm vào anh nữa.”
Con ngươi của Lâm Việt Thịnh tối lại: “Em với mấy người phụ nữ chẳng khác gì nhau cả...”
Lâm Việt Thịnh tức giận đứng dậy, vắt khăn tắm lên chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên Quách Thanh Tú cảm giác lòng bàn chân mình bị chuột rút, cô nhăn mày đau đớn kêu lên: “Á...”
Lâm Việt Thịnh dừng lại, quay đầu nhìn, sau đó vội vàng vất khăn tắm sang một bên, lại quay ngược trở về.
Hắn nhảy vào trong nước bế cô lên đặt ở bên rìa bờ suối: “Sao thế?”
“Chuột rút...”
Lâm Việt Thịnh cau mày, lòng bàn tay nóng rực nắm chặt lấy chân cô rồi dùng sức xoa bóp.
Chân trái của Quách Thanh Tú đang cứng ngắc căng chặt, dưới sự xoa nắn của hắn thì dần dần thả lỏng ra.
“Thật là, trước giờ vẫn không biết tự chăm sóc bản thân mình, luôn tự làm bản thân bị thương. Quách Thanh Tú, khả năng chịu đựng của em...”
Đúng vậy đấy, cô gái này tựa như cố ý muốn đối đầu với hắn vậy. Cố ý dằn vặt bản thân mình hòng báo thù lại hắn, có quỷ mới biết tại sao hắn lại đi thích cô gái vừa ngu ngốc vừa vụng về này.
Thấy hắn có vẻ tức giận thì Quách Thanh Tú bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cười cái gì mà cười? Cười nữa thì tôi bóp chết em đấy...”
Đúng là đồ miệng mồm độc địa, nói một đằng làm một nẻo.
Quách Thanh Tú không tranh cãi với hắn về vấn đề này nữa, đưa tay cầm lấy khăn tắm rồi khoác lên người mình che cơ thể lại.
Lâm Việt Thịnh bất mãn mà nhếch môi: “Làm gì mà sốt sắng thế, mỗi một chỗ trên người em đều bị tôi nhìn qua hết cả rồi, có cái gì nữa đâu mà che với đậy.”
“Anh...” Quách Thanh Tú lại một lần nữa bị người đàn ông này làm cho nghẹn họng.
Hắn không thể thay đổi ý nghĩ sao cho trong sạch chút được à. Thật là! Cô muốn nổ tung rồi.
“Ổn hơn chút nào chưa?” Lâm Việt Thịnh ra sức xoa nắn. Quách Thanh Tú gật gật đầu, cười đến híp cả mắt lại.
“Ổn lắm rồi, cảm ơn anh!”
“Cảm ơn tôi à?” Đôi mắt của Lâm Việt Thịnh sâu hút, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Vậy em muốn làm gì để cảm ơn tôi đây? Lấy thân báo đáp hay là lấy lòng trả ơn đây?”
Khóe miệng của Quách Thanh Tú giật giật mạnh, Lâm Việt Thịnh đúng là đệ nhất lưu manh rồi.
“Hầy, em mệt rồi, em muốn ngủ!”
“Được thôi!”
Lâm Việt Thịnh bế Quách Thanh Tú lên, bọc vào trong khăn tắm rồi đi vào phòng.
Đây là một gian phòng có thiết kế vô cùng ấm áp, đèn tường tỏa ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt. Thảm đất trải dài, hương khói thanh nhã, Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú lên giường. Quách Thanh Tú kinh ngạc phát hiện, bốn vách tường của gian phòng này đều là gương lập thể. Soi rõ bóng người ám muội của hai người họ.
Lâm Việt Thịnh thấp giọng nói bên lỗ tai cô: “Giường này có thể chuyển động, có công năng vô cùng lớn...”
Quách Thanh Tú vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, một tiếng rắc vang lên, giường này thật sự chuyển động được.
Đây là nơi quái quỷ nào vậy, ngay cả thứ này mà cũng có nữa!!
“Nào, cái này kích thích lắm đấy, chúng ta thử đi...”
Lâm Việt Thịnh chỉnh thiết bị điều khiển một lát thì cái giường lập tức thay đổi thành kiểu dáng khác, Quách Thanh Tú bị nâng lên tách hai chân ra.
“A, a, thả tôi xuống, cái gì thế này...”
Lâm Việt Thịnh cúi người xuống hôn lấy da thịt mềm mại của cô: “Ngoan, gọi tên tôi lớn lên, tôi thích lắm...”
“Lâm Việt Thịnh, cái đồ khốn kiếp này, đừng có chơi thứ này với tôi chứ. Nếu anh thích chơi mấy cái này thì đi tìm mấy cô Trịnh Ngọc Nhi hay Trương Minh Nhiên gì đó mà chơi đi, mấy người ấy chắc chắn sẽ thích lắm đấy...”
Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh đỏ bừng, trong mắt nhuốm sắc màu dục vọng.
Hắn thở dốc ở trên xương quai xanh tinh xảo của cô, nương theo vạc giường dựng đứng lên, chiếc khăn tắm đang bọc lấy thân thể mềm mại của cô rơi xuống.
Đầu lưỡi nóng rực của Lâm Việt Thịnh nương theo từng tấc da thịt trắng nõn mà lần xuống, từng chút từng chút hôn dọc theo độ dốc nhô lên này...
“A...”
Mặt của Quách Thanh Tú ửng hồng lên, ánh mắt mê ly, đôi môi hồng hào nhả ra từng chuỗi tiếng rên mềm mại nóng hừng hực.
Thân thể Lâm Việt Thịnh bắt đầu cương lên...
Những tấm gương sáng ở bốn phía phản chiếu bóng dáng điên cuồng của bọn họ một cách rất rõ ràng.
Khoảnh khắc Quách Thanh Tú mở mắt ra, cô xấu hổ đến mức hận không thể đào hố mà chui xuống...