Không hề lưu luyến, không một lần quay đầu, cứ thế mà đi. Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn từng chơi đùa vô số phụ nữ, đột nhiên có cảm giác vô cùng không thoải mái, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?! Cô ấy dám không để ý đến hắn như thế à!
Quách Thanh Tú vừa ra khỏi biệt thự, chiếc Ferrari màu đỏ rực của Lâm Việt Thịnh cũng theo sau cô, ấn còi sau lưng cô.
Quách Thanh Tú quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi, tôi sẽ không ở lại đây cả đêm đâu."
Lâm Việt Thịnh dừng xe lại: "Quách Thanh Tú, cô có biết mình đáng ghét nhất ở điểm nào không?"
Quách Thanh Tú im lặng.
Lâm Việt Thịnh tức giận quát lên: "Cứ thích giả bộ thanh cao, trời tối thế này rồi, lẽ nào cô muốn nếm thử mùi vị của lưu manh, muốn bị chơi lần lượt hay muốn bị chơi tập thể?" Quách Thanh Tú nghe hiểu được hàm ý tối nghĩa trong câu nói của hắn, cũng phải, bây giờ đã nửa đêm rồi, nơi này lại hẻo lánh, chưa biết chừng có lưu manh gì đó, nhưng cô cứ kiêu ngạo đấy thì đã sao.
"Lâm Việt Thịnh, tôi thà bị lưu manh chơi cũng không muốn bị anh chơi." Bỏ lại một câu như thế, Quách Thanh Tú cắn môi dưới, chạy bước nhỏ ra khỏi đó.
"Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn." Lâm Việt Thịnh trước giờ chưa từng thấy giận như bây giờ, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho mất mặt.
Đêm đã khuya, Quách Thanh Tú ôm cánh tay đi nhanh thoăn thoắt, ban nãy lửa giận bốc lên đầu, lá gan to lắm, bây giờ gió lạnh vừa thổi qua, khí nóng tiêu tán hết, trái tim từ từ bình tĩnh lại, đâu đâu trong tầm mắt cũng là những rặng núi đen kịt trùng trùng.
Quách Thanh Tú bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, không có lấy một ánh đèn đường nào, quả nhiên Lâm Việt Thịnh không theo sau. Phía trước có biển báo trạm xe công cộng, Quách Thanh Tú mừng thầm, kích động chạy tới.
"Cô gái, cô cũng đang đợi xe hả!"
Từ sau biển quảng cáo đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lùn lùn đội mũi lưỡi trai, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào phần eo của Quách Thanh Tú.
"Tôi, tôi không đợi xe..." Quách Thanh Tú quay đầu chạy biến. Người đàn ông lùn kia đột nhiên nhào tới, túm lấy áo Quách Thanh Tú, nở nụ cười háo sắc: "Cô gái đơn thuần này, chú có xe, cô có muốn lên xe không!"
"Buông Tăngi ra, buông Tăngi ra, tên biến thái này." Quách Thanh Tú vùng vẫy.
Từ đằng sau bỗng có một người đàn ông ôm chặt lấy Quách Thanh Tú.
"Hà hà, con hàng này không tệ đấy nhỉ, đủ để chúng ta nhấm một bình rượu rồi."
Quách Thanh Tú kêu cứu thất thanh: "Cứu mạng!"
Hai người đàn ông một trước một sau, một người ôm lấy cánh tay Quách Thanh Tú, một người ôm lấy hai chân cô, nhấc cô lên nhét vào chiếc xe tải nhỏ bên đường: "Ha ha, cô cứ hét, hét đến vỡ cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu, nơi này cách thành phố quá xa, là khu đất không ai quản lý. Tôi thấy cô cứ ngoan ngoan một tí, lát nữa sẽ để cô đỡ chịu khổ hơn."
Tiếng cười tà ác ngập tràn trong đầu Quách Thanh Tú, ban nãy cô giận dỗi gắt gỏng với Lâm Việt Thịnh, bây giờ gặp phải báo ứng rồi. Quách Thanh Tú hối hận vô cùng.
"Bỏ cô ấy ra!" Một giọng nói lạnh lùng ngang ngược vang lên trong bóng tối.
Hai người đàn ông kia sợ hết hồn, bóp cổ Quách Thanh Tú, quay đầu nhìn xung quanh: "Mẹ kiếp mày là ai?"
Thân hình nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của hai gã đàn ông kia, trong tay hắn cầm một khẩu súng, nhắm chuẩn vào một trong hai gã đàn ông kia. Giọng nói lạnh lẽo ấy không hề có một chút độ ấm nào: "Ông mày không nói hai lần, lập tức buông cô ấy ra, nếu không hậu quả chúng mày tự chịu."
"Ồ, mày là thằng đầu buồi nào, con ả này là đồ của hai chúng tao nhé!" Một gã đàn ông trong số đó to gan lớn mật đi về phía trước, gã không tin Lâm Việt Thịnh dám nổ súng.