Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 165: Món quà bất ngờ




"Này, này, mau thả em xuống..." Hai chân Quách Thanh Tú đạp đá lung tung, Lâm Việt Thịnh xông vào phòng ngủ, đè cô xuống giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

"Lâm Việt Thịnh, mau buông tay, tên ngu ngốc này..."

"Không phải em muốn tặng quà cho anh sao? Vậy bây giờ cho anh xem xem, là quà gì?"

“Đồ háo sắc, dĩ nhiên không phải cái này, mau buông em ra...”

Máu nóng Lâm Việt Thịnh đang sôi trào, sao có thể chịu dừng lại, huống chi hai người đã xa nhau lâu như vậy, hắn sao nỡ từ bỏ cơ thể mềm mại trong lòng được. Hắn lập tức cúi đầu hôn xuống.

"Ô..." Quách Thanh Tú khẽ rên một tiếng, từ từ buông lỏng hai cánh tay, mềm nhũn dưới nụ hôn của hắn.

Hắn hôn cuồng nhiệt, tham lam cuốn đi hơi thở của cô, tiểu yêu tinh đáng chết này, mùi vị trong miệng cô khiến hắn vô cùng lưu luyến.

"Ô, đừng..." Quách Thanh Tú kháng cự yếu ớt.

Lâm Việt Thịnh vén vạt áo của cô lên tận trên cổ, ôm lấy phần khuôn ngực đẫy đà nảy lên, hôn xuống.

Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn lấy phần nhạy cảm của cô, mang đến từng đợt tê dại, Quách Thanh Tú không kháng cự nữa.

Cô giống như một đoá hoa, cong người lên, mặc cho hắn thưởng thức ngắt hái.

Người phụ nữ này, da thịt mang theo hương vị ngọt ngào mê người, giống như đậu hũ đã ngâm nước vậy, vừa nhẵn nhụi vừa mềm mại, khiến hắn gần như không dám dùng sức.

Hơi thở nóng bỏng của hắn, phun lên da thịt mịn màng của cô.

Trong con ngươi anh tuấn của Lâm Việt Thịnh nhuốm màu đỏ nhạt của tình dục, trong điên cuồng hắn lại mang theo chút dịu dàng quan tâm, không ngừng ngắt hái trên hai đỉnh nhọn của cô.

"Ồ... Thật ngọt..." Lâm Việt Thịnh mút được một luồng ngọt ngào.

Quách Thanh Tú ngượng ngùng mặt đỏ bừng, làm sao có sữa được, tên lưu manh này nhất định đang cố ý trêu trọc cô.

"Khốn kiếp, anh đúng là hạ lưu..."

Lâm Việt Thịnh cười xấu xa, nụ hôn của hắn trải dọc theo phần bụng nhỏ hơi nhô lên của cô, cảm giác kích thích kéo căng thần kinh của Quách Thanh Tú, thần trí của cô dần dần tách khỏi cơ thể.

Hắn sợ sẽ làm cô bị thương, đặt hai chân cô lên người mình, sau đó nhấn xuống thật sâu.

"A... ô..."

Rốt cuộc Quách Thanh Tú cũng nhớ đến đứa bé trong bụng mình, không dám quá buông thả.

"Nhẹ chút..."

Lâm Việt Thịnh đang hưng phấn, động tác hơi mạnh, nhưng không hề điên cuồng như trước kia nữa.

Lúc này, hắn quan tâm đến sự hoà hợp của linh hồn và thể xác giữa hai người hơn chứ không phải là sự chiếm đoạt đơn thuần.

Chỉ cần cùng cô hòa làm một thể, là hắn đã thấy vui sướng.

Không chỉ là khoái lạc về giác quan, mà hơn hết là ở trong lòng.

Từng giọt mồ hôi nhỏ lăn xuống từ trên gương mặt Quách Thanh Tú.

Mái tóc cô rối tung, buông xoã ở đầu giường, một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, bởi vì tình dục mà ửng đỏ, hai mắt thật to mơ màng khép hờ, cái miệng nhỏ nhắn dính nước miếng hơi sưng lên, trở nên sáng bóng dưới ánh đèn.

Dáng vẻ như vậy khiến cho máu nóng của Lâm Việt Thịnh dâng lên, không ngừng đâm vào.

Cơ thể của cô phát ra tín hiệu vui sướng, sự ấm áp càng ngày càng chặt, bao quanh hắn.

Hắn đưa tay, mơn trớn mái tóc ẩm ướt của cô.

"Cô gái ngốc, nói yêu anh..."

Hắn xoay mặt cô lại, hôn lên môi đỏ mọng, con ngươi tràn đầy tình dục hơi u tối.

Vòng eo khoẻ mạnh của hắn, không ngừng đánh thẳng vào.

Quách Thanh Tú bị cơn sóng khoái lạc đùa cợt, lý trí của cô đã mất đi từ lâu.

"Em, em yêu anh..."

Cô đứt quãng nói, lần đầu tiên cô nghiêm túc nói ra câu em yêu anh.

Lâm Việt Thịnh hài lòng, động tác càng thêm mãnh liệt.

Quách Thanh Tú mơ màng thiếp đi, cô rất mệt mỏi rất mệt mỏi, đặc biệt là đôi chân, giống như đã chạy mấy ngàn mét. Cô không biết Lâm Việt Thịnh có còn ở trong cơ thể mình hay không, cô chẳng còn để ý được chuyện gì nữa.

Đang lúc mơ màng, chỉ cảm thấy có một đôi tay đang tẩy rửa cơ thể mình, cả người cô được dòng nước ấm áp bao quanh.

Đầu cô hơi nghiêng dựa lên thành bồn tắm, mệt mỏi thiếp đi.

Lâm Việt Thịnh cẩn thận tắm rửa cho cô.

Mặc dù mang thai nhưng cơ thể đầy đặn trắng mịn này vẫn không khác gì những thiếu nữ.

Ở trong mắt hắn, vẫn là sự cám dỗ lớn nhất.

Hắn phải cố gắng khống chế mình, mới không chiếu hữu Quách Thanh Tú khi cô còn đang say giấc.

Cô gái ngốc nghếch này, ngủ thiếp đi bị người ta làm như thế vẫn không biết tỉnh, thật không biết cô lăn lộn ở bên ngoài kiểu gì.

Trong lòng Lâm Việt Thịnh đột nhiên nghĩ tới Dương Diệp Sơn, hắn vô cùng khó chịu.

Vào nửa đêm, Quách Thanh Tú đột nhiên tỉnh lại.

Mở mắt ra, vươn tay không thấy năm ngón tay bao lấy mình, ngây người hồi lâu, cô mới nhớ ra hình như tối qua làm được một nửa thì thiếp đi.

Đưa tay sờ sờ lòng bàn chân, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra hắn đã giúp cô tẩy rửa.

Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, người đàn ông này, có lẽ không hề tệ như trong tưởng tượng của cô.

Ít nhất hắn vẫn quan tâm đến cô, bề ngoài hung hăng độc miệng nhưng có lẽ đáy lòng yêu cô.

Phần chăn bên cạnh Quách Thanh Tú bị trống một khoảng lớn.

Quách Thanh Tú đưa tay sờ một cái, vẫn còn hơi ấm.

Chẳng lẽ chỉ vừa mới dậy.

Cứ nghĩ ngợi trong bóng tối như vậy một hồi, Quách Thanh Tú ôm lấy chăn đang chuẩn bị ngủ tiếp.

Đột nhiên, cô nghe được tiếng của một người phụ nữ, vô cùng yếu ớt...

Cô cảnh giác ngồi dậy, cẩn thận nghe, quả thật có tiếng của phụ nữ, giống như tiếng cười hoặc là tiếng khóc.

Quách Thanh Tú mặc quần áo ngủ ngồi dậy, bật đèn đầu giường lên, đi tới cửa sổ thuỷ tinh sát đất ở bên cạnh.

Cô căng thẳng lắng tai nghe, âm thanh kia càng rõ ràng.

Cô dứt khoát giơ điện thoại lên, chân trần đi ra ngoài.

Trong hành lang dài, trên vách tường ánh lên màu hồng mờ nhạt, chiếu sáng cho bóng đêm.

Ánh sáng không phải rất rõ, nhưng có thể thấy được đường.

Sau khi rởi khỏi phòng ngủ, âm thanh của cô gái kia càng trở nên rõ ràng.

Trong lòng Quách Thanh Tú dâng lên cảm giác không lành, tại sao nơi này lại có người phụ nữ khác?

Cô đã nghe được nơi phát ra âm thanh kia, từ từ đi về phía trước.

Hồi lâu, âm thanh kia lại biến mất.

Cô lẳng lặng đứng tại chỗ, muốn nghe nhiều hơn nữa, đột nhiên hai cánh tay từ trong bóng tối vươn ra, kéo cô vào trong ngực.

"A…" Quách Thanh Tú hoảng sợ thét chói tai.

"Đừng sợ, là anh..." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh truyền tới.

Lúc này Quách Thanh Tú mới thở phào nhẹ nhõm, cô nằm trong ngực ở hắn, ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc trên người hắn.

"Sao em lại ra đây?"

Lâm Việt Thịnh ôm lấy cô, cưỡng ép cô đi vào phòng ngủ, sau khi đi vào thì đóng mạnh cửa lại, sau đó khóa trái, lại ôm cô vào chăn, đắp kín chăn cho cô, sau đó mình cũng chui vào.

"Vừa rồi em nghe thấy giọng hét của một người phụ nữ, anh có nghe thấy không?" Quách Thanh Tú tò mò hỏi.

Khu biệt thự bên này cách xa thành phố ồn ào, ban đêm thường vô cùng an tĩnh, cho nên chỉ cần có tiếng động, vậy thì người trong biệt thự đều có thể nghe được.

Lâm Việt Thịnh nhìn cô đầy sâu kín, "Chắc em nghe nhầm rồi! Nếu có tiếng thét của phụ nữ, vậy thì chỉ có em."

Lời này của Lâm Việt Thịnh đã dần dần xoá bỏ nghi ngờ của Quách Thanh Tú.

"Vậy vừa rồi anh đi đâu?" Quách Thanh Tú tiếp tục vặn hỏi.

"Anh hả, thấy khát, sau đó đi xuống tìm ít đồ uống..."

"Ồ, vậy tìm được chưa?"

Lâm Việt Thịnh đột nhiên cười xấu một tiếng, "Tìm được rồi, nhưng, không biết em có đồng ý để anh uống hay không."

Quách Thanh Tú ngẩn ra, không biết là bẫy: "Dĩ nhiên có thể để anh uống..."

Vừa dứt lời thì biết được mình đã sập bẫy của Lâm Việt Thịnh, lập tức che ngực.

Đáng tiếc, Lâm Việt Thịnh vẫn luôn nhanh hơn một bước so với cô, trực tiếp chui vào áo ngủ rộng rãi của cô, cắn lên khuôn ngực đầy đặn kia bắt đầu hút mạnh.

“Này, này, a...”

Trước ngực Quách Thanh Tú có thêm một cái đầu lớn, nhìn vô cùng kỳ dị. Quách Thanh Tú dùng hết sức đánh hắn.

Thân thể này dường như có ma lực, chỉ cần Lâm Việt Thịnh đụng vào là toàn thân đã nóng lên, không chịu nghe theo điều khiển nữa.

Lại là một đêm kích tình...

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Quách Thanh Tú tỉnh lại, Lâm Việt Thịnh đã không ở đây nữa.

Có lẽ là ban đêm quá mệt mỏi, lúc cô mở mắt, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến hai mắt cô không mở ra được, nhìn nhìn đồng hồ báo thức, đã chín giờ rưỡi.

“Dì Trần, dì Trần, dì Trần..."

Quách Thanh Tú hét to, lúc này dì Trần mới vội vã từ bên ngoài chạy vào.

"Cô Quách, có chuyện gì vậy"

Dì Trần lo lắng hỏi.

"Dì Trần, sao trễ vậy rồi mà không gọi tôi dậy?"

Dì Trần thở phào một hơi, bà còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, xoa xoa chân mày, cười nói: "Cô Quách, buổi sáng lúc thức dậy cậu chủ cố ý dặn dò, nói để cô ngủ đến khi nào tự tỉnh mới được. Tôi nghĩ cô Quách đã mang thai, sẽ rất mệt mỏi, ngủ nướng một chút cũng không sao, cho nên không đánh thức cô."

"Hì hì..." Quách Thanh Tú duỗi người, ngồi dậy.

"Đúng rồi, dì Trần, tối qua bà có nghe thấy tiếng của phụ nữ không."

Trong mắt dì Trần thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cúi đầu xuống giúp Quách Thanh Tú sửa sang lại giường chiếu xộc xệch.

"Tôi đã lớn tuổi, ngủ rồi là không còn biết gì nữa. Buổi tối dù có bị thiên lôi đánh, tôi cũng không nghe được!"

"Ồ!" Quách Thanh Tú có chút thất vọng, cô chậm rãi thay quần áo, đi xuống lầu ăn sáng.

Nhưng cảm giác kia vẫn rất kỳ quái, luôn cảm thấy có chuyện gì đang lặng lẽ xảy ra.

"Cô Quách, đây là nước táo mà buổi sáng cậu chủ ép cho cô..."

Dì Trần bưng bữa sáng lên, lại để một ly nước táo lên bàn.

"Cô Quách, mấy ngày trước ông Quách lại tới, khi đó cô không ở nhà, cho nên tôi đã bảo ông ấy về..." Dì Trần nhìn Quách Thanh Tú, thỉnh thoảng nói mấy câu.

Thấy trên mặt Quách Thanh Tú không có bất kỳ biểu tình gì, dì Trần thức thời không nói nữa.

"Cô Quách, đều tại bà già này lắm mồm, sau này, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nhiều nữa. Nhưng cô là con gái, cũng nên cho ba mình một cơ hội. Trên đời này ba mẹ chỉ có một, cô hãy suy nghĩ thật kỹ."

"Dì Trần... Tôi no rồi."

Quách Thanh Tú đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách.

Không biết tại sao, vừa nhắc tới ba, trong lòng cô càng đau khổ.

"Thật xin lỗi, cô Quách, cô tuyệt đối đừng để trong lòng, tôi chỉ tuỳ tiện nói mấy câu."

Dì Trần không dám nói nhiều.

Quách Thanh Tú ngồi ở trong phòng khách, hồi lâu, cô đột nhiên thấy gì đó, ánh mắt men theo phòng khách nhìn vào bên trong.

"Dì Trần, ai ở trong phòng khách vậy?"

Quách Thanh Tú rốt cuộc ý thức được điều không ổn, bình thuờng phòng khách tầng một luôn mở, mà bây giờ, lại được đóng chặt.

"Ờ, cô Quách..." Dì Trần hốt hoảng chạy đến.

"Tôi nghe Lê Hùng Việt nói, bên trong nhốt một con chó săn, sợ làm người khác bị thương, cho nên giam lại."

"Chó săn?"

Quách Thanh Tú không tin nhìn dì Trần, Lâm Việt Thịnh đâu có não tàn như vậy? Nhốt một con chó ở trong nhà?