Quách Thanh Tú vội vàng lấy hai món đồ kia ra, nhân viên kiểm soát an ninh nhận lấy nhìn, sau đấy lập tức mỉm cười với cô: "Xin cô chờ một lát."
Quách Thanh Tú cảm thấy có chút không ổn rồi, bèn quay đầu lại chạy ra ngoài ngay cả chứng minh nhân dân cũng không cần.
Quả nhiên phía sau lập tức vang lên giọng nói của nhân viên kiểm soát an ninh.
"Anh Lâm, cô gái kia vẫn còn ở đây. Ôi! Ở bên kia..."
"Quách Thanh Tú, đừng chạy, em đứng lại đó cho anh, có nghe không hả..."
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, nương theo giọng nói cộc cằn của Lâm Việt Thịnh truyền vào trong tai Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú vừa chạy đến cửa đã bị hai tên bảo vệ từ bên ngoài xông đến tóm chặt lấy cô.
Xoay người lại đã thấy Lâm Việt Thịnh thở hồng hộc chạy đến, chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo lấy tay cô đi ra ngoài.
"Em điên rồi đúng không, chạy làm quái gì?"
Lâm Việt Thịnh hét to, cô gái này đã dọa hắn một phen, cô cứ nhắm mắt như thế lao ra đường cái, khi đó đèn đỏ vẫn đang sáng, nhìn xe cộ tấp nập làm hắn gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu.
Vất vả lắm mới đuổi kịp theo cô, cô lại ngồi lên taxi chạy đi, nếu không phải hắn nhanh chân đuổi kịp thì bây giờ cũng không biết cô đã bay đến nơi nào rồi.
Hắn nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, chỉ lo rằng cô bỗng mọc cánh bay đi đâu mất.
Quách Thanh Tú kích động nhìn hắn: "Tôi điên rồi, đúng vậy đấy, tôi đã điên rồi, tôi chính là một tên điên đấy. Lâm Việt Thịnh, anh buông tha cho tôi đi có được không?"
Nước mắt Thanh Tú rơi lã chã trên mặt, cho dù cô đã tự nhắc nhở bản thân vô số lần rằng Lâm Việt Thịnh là một tên khốn nạn, hắn không đáng để cô phải rơi nước mắt, nhưng nước mắt không nghe lời mà cứ như chuỗi châu đứt dây vậy, lã chã rơi không ngừng, lau thế nào cũng không hết được.
"Quách Thanh Tú, em nghe anh giải thích một chút có được không? Chờ anh giải thích xong xuôi hết rồi thì em lại điên tiếp cũng được, nhé?"
"Không được không được, tôi không muốn nghe giải thích gì cả, anh tránh ra, để tôi đi đi..." Quách Thanh Tú vẫn không thể nguôi lửa giận.
Lâm Việt Thịnh sít sao đứng chắn ở trước mặt cô, mặc cô cắn xé đấm đá, hắn cũng chẳng nói tiếng nào, cứ đứng đấy để cô trút giận.
"Quách Thanh Tú, chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh thừa nhận anh có đến chỗ ấy, nhưng đó chỉ là vì chuyện làm ăn của anh mà thôi. Được rồi! Giữa chúng ta có lẽ cần phải có sự tín nhiệm tối thiểu nhất, anh cứ tưởng rằng, giữa chúng ta đã có loại tín nhiệm đó..." Lâm Việt Thịnh giải thích lộn xộn không đầu không đuôi.
Quách Thanh Tú khóc lóc lắc đầu: "Không phải như vậy, anh không hiểu, anh không hiểu..."
Lâm Việt Thịnh đưa tay lau nước mắt cho cô, cô lập tức ghét bỏ nghiêng đầu qua chỗ khác, không cho hắn đụng vào.
"Được rồi, anh không hiểu, thế thì bây giờ em nói cho anh hiểu đi, được không?"
"Thả tay tôi ra, anh làm tôi đau!" Quách Thanh Tú rút tay của mình về.
Lâm Việt Thịnh ngẩn ra một lát, rồi cũng buông lỏng tay.
Hắn nhìn cô chăm chú, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Nghe này Lâm Việt Thịnh, bây giờ tôi rất tỉnh táo, tôi không hề điên, cũng không tức giận. Anh đừng nghĩ là do tôi tính tình trẻ con muốn nghịch ngợm hay là đang nổi giận với anh. Anh có đi đến chỗ đó hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Thứ bây giờ tôi muốn nói là, chúng ta chia tay đi!"
Chúng ta chia tay đi!!
Chúng ta chia tay đi!!
Câu nói tựa như âm thanh quỷ quái này thốt ra từ trong miệng Quách Thanh Tú, bỗng chốc trở thành chiếc búa nặng ngàn cân tàn nhẫn gõ vào trong đáy lòng của Lâm Việt Thịnh, trong lòng hắn có thứ gì đó rất quan trọng đang từ từ vỡ vụn ra.
Quan hệ của hai người bọn họ là thứ không thể chịu nổi một đòn như thế sao?
Lâm Việt Thịnh ngơ ngác nhìn Quách Thanh Tú đang khóc lóc sướt mướt, bỗng nhiên ngỡ ngàng chẳng biết nói gì cho phải cả.
Quách Thanh Tú ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cảnh giác nhìn hắn.
"Chúng ta không hợp, thật sự đấy... Thân phận, địa vị, cuộc sống, trải nghiệm của chúng ta đều không giống nhau, quan điểm sống, định hướng nhận thức hay cách nghĩ về hạnh phúc của chúng ta cũng hoàn toàn khác biệt, cho dù chúng ta có cố ép ở cạnh nhau cũng sẽ không có được hạnh phúc..."
"Chuyện đêm nay anh có thể giải thích..." Lâm Việt Thịnh có chút bối rối, dù hắn có cố gắng cứu vãn thế nào thì vẫn cứ có cảm giác Quách Thanh Tú đang dần dần rời xa khỏi mình. Dù hắn có với tay ra cũng chẳng bắt được thứ gì cả.
"Không phải chuyện đêm nay, chuyện đêm nay chẳng qua chỉ là ngòi dẫn mà thôi, nó đã đốt cháy hết tất thảy những mâu thuẫn giữa chúng ta. Tôi không tài nào hòa nhập vào cuộc sống của anh, gia đình của anh cũng không thể tiếp nhận tôi được! Anh đừng lừa gạt tôi, người nhà của anh vốn dĩ không đồng ý mối hôn sự này, nếu không đã chẳng phái người đuổi giết tôi."
Đáy mắt của Lâm Việt Thịnh ánh lên một tia hoảng hốt: "Ai nói cho em?"
Quách Thanh Tú lắc đầu, nước mắt mãi chẳng ngừng rơi.
"Anh nghĩ tôi là con ngốc sao? Anh nghĩ anh cứ lừa gạt tôi như thế là có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Lâm Việt Thịnh, van xin anh đấy, tha cho tôi một con đường sống đi có được không? Tôi chỉ muốn làm một cô gái bé nhỏ bình thường trải qua một cuộc sống bình thường, cuộc sống quyền thế hào nhoáng kia không thích hợp với tôi, tôi không chịu nổi."
Quách Thanh Tú vừa nói vừa lùi về sau, khoảng cách giữa hai người trong lúc đó càng ngày càng xa.
Lâm Việt Thịnh sâu sắc cảm nhận được sự bất lực, đối mặt với người mình yêu mà hắn không tài nào đưa tay ra bắt cô lại được.
Cảm giác bất lực kia trong nháy mắt đạp nát sự tự tin cùng tự tôn của hắn.
Hắn cứ đứng dưới ngọn đèn giữa đêm tối lạnh lẽo như thế, cả người quạnh hiu tựa như gốc đại thụ đã trơ trọi lá, ngẩn ngơ nhìn cô rồi trầm lặng...
Quách Thanh Tú dùng lòng bàn tay lau khô nước mắt, ngừng rất lâu rồi mới lên tiếng: "Tạm biệt!"
Ngay trong chớp mắt cô xoay người đi thì hắn vươn tay ra giữ cô lại: "Quách Thanh Tú, rốt cuộc em muốn anh phải làm gì thì mới bằng lòng tha thứ cho anh đây?"
Ở trước mặt cô, hắn đã mất hết tất cả ưu thế của mình, giữa bọn họ đã hoàn toàn không còn công bằng nữa.
Tình yêu của hắn dành cho cô hơn hẳn tình yêu cô trao về hắn.
Lúc này đây anh chính là một con mèo nhỏ lang thang bị vứt bỏ ở đầu đường đang cầu xin cô nhận nuôi vỗ về.
Trong lòng Quách Thanh Tú có đôi chút mỏi mệt: "Tôi vừa nói rồi, rốt cuộc anh có nghe lọt không vậy?"
Lâm Việt Thịnh vẫn khư khư kéo cô lại: "Anh không thể để em bỏ đi được."
Hắn đã không còn nghe rõ chiếc miệng nhỏ kia của Quách Thanh Tú đang cằn nhằn cái gì, hắn chỉ sợ rằng sẽ đánh mất cô mãi mãi.
Theo bản năng mà kéo tay cô lại không cho cô bỏ đi.
"Lâm Việt Thịnh, chúng ta không hợp nhau, là không hợp nhau đấy, anh buông tay ra được chưa?"
Lâm Việt Thịnh ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau, hắn buông tay, đôi mắt đẹp đẽ ửng hồng: "Được, nếu em đã nhất quyết rời đi thì anh cũng không níu kéo nữa, nhưng em nhớ kỹ, đừng hối hận."
Quách Thanh Tú rút tay của mình về, kiên quyết xoay người lại rồi chậm rãi bước vào màn đêm.
"Quách Thanh Tú, em đi thêm một bước thử xem..."
Giọng nói khàn khàn phát cuồng của Lâm Việt Thịnh như thể một con sư tử bị dồn đến bước đường cùng đang tuyệt vọng gầm lên tiếng cuối cùng.
Bước chân của Quách Thanh Tú run rẩy, nhưng cô vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục tiến bước.
"Đoàng..." Một tiếng súng lớn đến đinh tai nhức óc vang lên, Quách Thanh Tú hết hồn quay đầu lại.
Lâm Việt Thịnh tay phải cầm súng bắn vào tay trái của chính mình, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người lảo đảo nhìn cô.
Ánh mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng và không e sợ như thể đã chết vậy.
"Quách Thanh Tú, em đi thêm một bước nữa thử xem..."
Hắn gần như điên cuồng mà hét lên.
"Cậu ba, cậu ba, tay của cậu chảy máu nhiều lắm."
Đám bảo vệ ba chân bốn cẳng chạy đến khuyên nhủ hắn, nhưng Lâm Việt Thịnh lại hét to lên một tiếng nữa: "Cút xa ra một chút cho tôi, ai lại đây tôi lập tức bắn chết."
Đám bảo vệ sợ hãi lùi ra xa, không một ai dám bước lên nữa. Trong cơn phẫn nộ, Lâm Việt Thịnh đã mất hết lý trí, ai đến gần thì người đó xúi quẩy.
Con ngươi đen của Lâm Việt Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú, hắn móc vào còi súng.
"Đừng..."
Quách Thanh Tú bị dọa kêu lên nhào trở về, cô đoạt lấy súng trong tay hắn ném xuống đất rồi kéo lấy cánh tay máu thịt lẫn lộn kia lại: "Điên à, cái tên điên này, sao anh có thể tự hành hạ bản thân như thế chứ? Lê Hùng Việt, mau đến đây băng bó đi..."
Đám bảo vệ lại nháo nhào chạy đến.
Trên mặt Lâm Việt Thịnh lộ ra vẻ hài lòng, nở nụ cười tái nhợt, hắn vươn tay phải ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: "Em nhìn kìa, em vẫn yêu anh mà..."
Đúng vậy, nếu cô không yêu hắn, nếu cô không còn quan tâm hắn thì tại sao lúc thấy hắn bị thương thì lại lộ vẻ hoảng hốt đến vậy.
Cô gái này, phải lấy tính mạng ra thì em mới chịu thừa nhận vẫn còn yêu tôi sao?
Đang mỉm cười hài lòng thì Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên gục xuống.
Hai tay Quách Thanh Tú dính đầy máu tươi, đỏ đến chói mắt.
"Mau, mau đưa anh ấy đến bệnh viện..."
Bên ngoài phòng mổ, Quách Thanh Tú nôn nóng bất an đứng chờ, cô nắm chặt hai tay với nhau đi qua đi lại.
Lần này là hắn vào phòng mổ, còn cô lại đứng ngoài đợi hắn.
Thỉnh thoảng có bác sĩ từ trong phòng giải phẫu vào vào ra ra, Quách Thanh Tú đi đến, bác sĩ đều không đổi sắc bỏ đi.
Ngoại trừ Quách Thanh Tú còn có dì Nguyễn cùng Lê Hùng Việt cũng đứng trông ở bên ngoài.
Trên mặt của mỗi người đều tràn đầy lo lắng.
Dì Nguyễn cũng lắc đầu: "Cô Quách, cô đang mang thai, không thể thức đêm được đâu, cô đi nghỉ ngơi một lát đi, đợi cậu ba tỉnh rồi tôi sẽ đi gọi cô."
Lúc này, đồng hồ điện tử treo trên vách tường đã chỉ đến hai giờ sáng, dì Nguyễn lo cho Quách Thanh Tú nên khuyên cô đi nghỉ ngơi.
Quách Thanh Tú khăng khăng lắc đầu: "Cháu không sao, dì Nguyễn mau đi nghỉ ngơi đi, dì lớn tuổi thế rồi, nếu tiếp tục sẽ không chịu được đâu!"
"Hai người đều đi nghỉ ngơi hết đi, một mình tôi trông là được rồi." Lê Hùng Việt khuyên nhủ.
Quách Thanh Tú lắc đầu: "Không được, anh ấy vì tôi mới trở thành như vậy..."
"Người nhà bệnh nhân đến đây một lát..."
Có bác sĩ cầm một xấp tài liệu đi ra, sắc mặt không đổi đi đến.
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
"Tôi đây!" Quách Thanh Tú lo lắng chạy đến: "Anh ấy thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, các người cũng thật là, sao lại để bệnh nhân bị thương thành như thế chứ? Bắn một phát đã gãy rời xương, nhưng bây giờ tạm thời không có chuyện gì cả, một lát nữa là có thể chuyển tới phòng bệnh thường rồi. Tạm thời bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, cô ký tên vào đây đi!"
"À, vâng!" Lúc Quách Thanh Tú ký tên lên thì tay đang rất run.
Một lát sau Lâm Việt Thịnh đã được điều dưỡng đẩy ra, khuôn mặt ngang ngược thường ngày giờ đây đã hoàn toàn trắng bệch.
Người đàn ông hung hăng này rốt cục cũng yên tĩnh được một lát.
Quách Thanh Tú dịu dàng nhìn hắn, cô bỗng phát hiện lúc hắn không dữ dằn trông rất đáng yêu.
Đến đêm, dì Nguyễn trước sau không khuyên nổi Quách Thanh Tú nên chỉ có thể mặc cô ở đây trông coi.
Quách Thanh Tú nằm gục cạnh giường bệnh của Lâm Việt Thịnh, cái đầu nhỏ dán lên thân thể hắn, trông coi một lát đã mơ màng thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ cô cảm nhận được có chút động đậy khác thường, mở mắt ra thì đã thấy Lâm Việt Thịnh tỉnh lại, hắn đang đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
Lúc này đây đôi mắt an tĩnh của hắn như vầng trăng sáng, đang lẳng lặng nhìn cô.
Đáy mắt hiện lên dịu dàng cùng xinh đẹp hiếm thấy, Quách Thanh Tú ngẩn ngơ: "Em đang nằm mơ sao?”
Lâm Việt Thịnh cong môi lên, lộ ra nụ cười không đứng đắn: "Quách Thanh Tú, em không đứng đắn nhé, vậy mà lại mơ thấy anh đang vuốt ve em à?"
Trong nháy mắt Quách Thanh Tú sụp đổ, tất cả cảm giác tốt đẹp bỗng chốc tan biến chẳng còn chút tăm hơi nào nữa, đây chắc chắn không phải là mơ rồi.