Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh bế lên, cô giật mình nên vội vươn tay ra ôm lấy cổ hắn. Lâm Việt Thịnh đi rất nhanh, dù đang ở trong nhà song Quách Thanh Tú vẫn cảm thấy hắn hơi quá khích.
“Buông em xuống mau...” Quách Thanh Tú giãy dụa.
Người giúp việc đi qua đều che miệng cười khẽ rồi tản ra.
Lâm Việt Thịnh đi đến cuối hành lang mới thả Quách Thanh Tú xuống.
Trước mặt cô là một cánh cửa màu xanh nhạt vẽ cây táo. Cánh cửa này được điêu khắc như cổng thành trong truyện cổ tích, tay nắm cửa được thiết kế là hai chú chuột hamster chạy ra từ trong cây táo, như thể cánh cửa này là cánh cửa thông đến thế giới cổ tích, chỉ cần mở cánh cửa này ra là sẽ đến một thế giới đáng yêu trong thần thoại.
“Đây là...” Quách Thanh Tú nhớ trước đây phòng này là phòng ngủ cho khách, ngay bên cạnh là phòng ngủ của chủ nhà. Giờ cánh cửa bị sửa thành như vậy, cô vẫn chưa hiểu gì.
Lâm Việt Thịnh đắc ý, “Hừ, em đúng là, động não đi xem nào!”
Quách Thanh Tú nháy mắt một cái như bừng tỉnh, “Đây là phòng của con đúng không?”
Lâm Việt Thịnh hất cằm, đưa tay búng trán cô một cái, “Tự em vào xem đi...”
Quách Thanh Tú cầm lấy tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra. Khoảng khắc ấy, mọi thứ trước mắt khiến cô kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng lại.
“Lâm Việt Thịnh... đây là...”
“Ha ha.” Lâm Việt Thịnh đang thưởng thức khuôn mặt kinh ngạc của Quách Thanh Tú, thật đáng yêu.
Căn phòng này được chia làm hai bên, một bên là phòng ngủ, nền đất trải thảm nhung màu vàng nhạt, trên tường là hình vẽ hoạt hình được vẽ bằng tay vô cùng tỉ mỉ, màu sắc tươi tắn, hình ảnh cũng đẹp, họa tiết hoa trên đỉnh đầu, bầu trời màu xanh lam điểm xuyết những đám mây trắng; một bên khác là công viên trò chơi thu nhỏ, có đủ loại đồ chơi đáng yêu, còn có một chiếc cầu trượt bé xinh...
Nơi này là một vương quốc trò chơi cho bé con.
Quách Thanh Tú bỗng xoay người ôm chầm lấy Lâm Việt Thịnh. Cô cảm giác lòng mình được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc, thì ra Lâm Việt Thịnh cũng rất quan tâm đến đứa bé này.
“Lâm Việt Thịnh, anh cũng thương bé con đúng không?”
Lâm Việt Thịnh sờ cằm rồi cười, “Cũng phải xem đã, nếu nó dám cướp em với anh thì cứ chờ bị ăn đòn đi.”
“Anh...” Quách Thanh Tú dở khóc dở cười, đúng là không giống một người sắp làm ba chút nào hết.
“Nói trước nhé, có con rồi cũng không được bỏ mặc anh.” Tổng giám đốc nào đó bắt đầu yêu cầu quyền lợi và đãi ngộ của mình. Dù là con trai ruột thì cũng không được cướp vợ của hắn.
“Ừ ừ, em sẽ không bỏ mặc anh đâu.” Trong đầu Quách Thanh Tú hiện ra hình ảnh gia đình ba người nhà họ. Cô đứng giữa, bé con đứng bên trái, Lâm Việt Thịnh đứng bên phải. Bé con kéo cô sang bên trái, Lâm Việt Thịnh thì kéo cô sang bên phải, hai người không ai chịu nhường ai.
Bé con nói, “Mẹ là của con, ba không được giành với con.”
Lâm Việt Thịnh dõng dạc đáp, “Nhóc con, mẹ con là của ba, nếu con giành với ba thì ba sẽ đánh nhừ mông con...”
Hai người cứ giằng co mãi, cuối cùng Quách Thanh Tú bị xé thành hai nửa. Cô nghĩ đến đây thì rùng mình một cái, thật đáng sợ.
“Đang nghĩ gì vậy hả?” Lâm Việt Thịnh thấy cô ngây người ra thì đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
Quách Thanh Tú vội lắc đầu, “Không có gì đâu, em đang nghĩ con lớn lên sẽ giống ai...”
Lâm Việt Thịnh đắc ý cười, “Đương nhiên là giống ba nó rồi.”
“Thôi đi, tự kỷ quá đấy... Không chừng con sẽ giống em thì sao?”
Ngoại hình của Lâm Việt Thịnh đẹp trai là không thể nghi ngờ gì rồi, nhưng nếu giống cả tính cách thối nát của hắn thì xong đời.
“Giống em để thành gái tính hả? Không được, mà em ngốc lắm, giống em thì thảm rồi, nhất định phải thông minh như anh...” Lâm Việt Thịnh không quan tâm ánh mắt khinh bỉ của Quách Thanh Tú, vẫn đắc ý tự khen bản thân mình.
“Cậu ba, cậu có điện thoại.” Lê Hùng Việt đứng ngoài cửa cắt đứt cuộc tranh luận giữa hai người.
Lâm Việt Thịnh nhận lấy điện thoại, “Có chuyện gì? Được rồi, tôi sẽ đến ngay.” Hắn vừa cúp máy, sắc mặt đã sa sầm lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú, “Anh ra ngoài đã, em nhớ ăn cơm, tối chờ anh về.”
“Ừ, anh đi mau đi.”
Làm người yêu của một tổng giám đốc phiền phức vậy đấy, bạn phải quen dần với việc lúc nào cũng có thể bị hắn quăng sang một bên. Nhưng Quách Thanh Tú rất hưởng thụ không gian riêng tư một mình cô thế này, dù sao thì giờ cô đã có bé con rồi.
Cô dõi mắt nhìn theo xe của Lâm Việt Thịnh chạy khỏi cổng chính. Lúc này, cô mới lưu luyến vén rèm lên, trong đầu hiện ra cảnh gia đình ba người của cô sống hạnh phúc bên nhau.
Lâm Việt Thịnh đi xong, trong nhà chỉ còn lại Quách Thanh Tú.
Lúc ăn trưa thì có thêm Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng đã sống ở phương Tây lâu nên không quen cuộc sống trong nước, lúc ăn vẫn dùng dao nĩa như trước, anh ta còn thích ăn cơm Tây hơn, không thích ăn đồ Trung Quốc lắm.
Quách Thanh Tú thì thích đồ Trung Quốc, nhất là mấy món chua cay, nhưng Lâm Việt Thịnh đã ra lệnh cấm cô không được ăn đồ cay, đồ chua thì chỉ được ăn hoa quả thôi. Nên ăn trưa cùng nhau nhưng hai người ăn những món hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thanh Tùng nói rất nhiều, anh ta vừa uống rượu vang vừa kể những chuyện thú vị ở Paris cho Quách Thanh Tú nghe.
“Em biết không, anh đã đi qua rất nhiều nơi, thú vị nhất là lần ăn thịt nướng ở sa mạc Dubai, ngắm các cô gái Ả-rập múa bụng...”
“Anh biết tiếng Ả-rập cơ à?” Lâm Thanh Tùng học được bài múa bụng từ các cô gái người Ả-rập bèn biểu diễn cho Quách Thanh Tú một đoạn, làm cô cười ngặt nghẽo.
“Biết chứ, nhưng bên đó giờ chỉ dùng tiếng Anh để giao tiếp thôi, khi nào rảnh anh đưa em qua đó chơi.”
“Hâm mộ anh thật đấy. Mà cũng quái, anh là anh hai mà rảnh rỗi tự do vậy, Lâm Việt Thịnh là thứ ba trong nhà, sao lại phải làm lụng vất vả thế chứ?”
“Ha ha, vì ba bọn anh ưng ý nó hơn chứ sao, nó là người thừa kế tương lai của tập đoàn ST mà.” Lâm Thanh Tùng nói với vẻ cam chịu, khuôn mặt của một cậu ấm ăn chơi trác táng tiêu chuẩn này nhìn thế nào cũng không thấy tham tài tham quyền gì cả.
Quách Thanh Tú nhìn kỹ rồi ồ lên kinh ngạc, “Mắt anh là màu xanh à...”
Hai anh em nhà họ Lâm tuy bề ngoài có đôi nét giống nhau, nhưng Lâm Thanh Tùng có nhiều nét của người phương Tây hơn, nhìn kỹ thì sẽ thấy anh giống người Pháp.
Lâm Thanh Tùng cũng không lấy làm kinh ngạc hay giật mình, anh còn tỏ ra buồn rầu, “Giờ em mới phát hiện à? Anh buồn quá, cứ tưởng em biết rồi chứ, xem ra em chưa bao giờ chú ý đến anh.”
Lâm Thanh Tùng nhún vai, “Thật ra anh với thằng ba là cùng cha khác mẹ, mẹ anh là người Pháp, mẹ thằng ba ở thành phố S này thôi. Thật ra hồi nhỏ thằng ba cũng khổ lắm...” Khi nhắc đến Lâm Việt Thịnh, vẻ cợt nhả trên mặt Lâm Thanh Tùng biến mất không còn, thay vào đó là vẻ u ám.
Quách Thanh Tú dừng đũa rồi lẳng lặng nhìn Lâm Thanh Tùng, cô muốn biết thêm nhiều chuyện về Lâm Việt Thịnh hơn. Nhưng dì Nguyễn rất kín miệng, chẳng bao giờ để lọt tin nào, trừ dì ấy ra thì hẳn trong biệt thự không còn ai biết chuyện của Lâm Việt Thịnh nữa.
Lâm Việt Thịnh khá khiêm tốn, báo đài vẫn còn đang chực chờ săn tin về hắn. Thi thoảng công ty có tin tức quan trọng nào đó, hắn cũng chỉ để lộ góc nghiêng, chưa từng để lộ cả khuôn mặt của mình.
Lâm Thanh Tùng nhìn biểu cảm khiếp sợ của Quách Thanh Tú mà nhún vai, anh hất tóc mái trên trán, “Xem chừng thằng ba không nói gì với em hết. Vậy thôi anh cũng không tiện nói nhiều, lỡ miệng nói xong thằng nhóc đó về lại đánh anh. Một ngày nào đó nó sẽ tự nói với em thôi.”
“Dạ, có lẽ vậy ạ. Mỗi người đều có một góc riêng tư của mình mà, em tin anh ấy vẫn muốn giữ hình tượng trong mắt em.” Quách Thanh Tú nói rất nghiêm túc, “Nếu anh ấy không nói thì em cũng sẽ không cố hỏi.”
Lâm Thanh Tùng nâng chén rượu về phía Quách Thanh Tú, “Anh chúc hai đứa hạnh phúc.”
Quách Thanh Tú mỉm cười đáp lại anh ta.
Dùng cơm trưa xong, Quách Thanh Tú đi dạo trong vườn hồng. Hòa mình giữa cả một rừng hoa, Quách Thanh Tú cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, toàn thân như đang hít lấy hương hoa nhẹ nhàng. Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể quên hết mọi phiền não.
Quách Thanh Tú hoàn toàn quên mất lời hẹn với Tăng Thanh Hải, cô cứ đi ra đi vào phòng trẻ con để kiểm tra tính an toàn của mấy món đồ chơi đó, tiếp đến còn bọc vải mềm các nơi góc cạnh. Là một người mẹ, cô phải thật cẩn thận để tránh bé con bị thương.
Tối đó, Lâm Thanh Tùng ra ngoài, Lâm Việt Thịnh thì vẫn chưa về, trước đó hắn gọi điện về nhắn cô ăn tối một mình.
Cô về đến phòng mới nhớ ra lời Tăng Thanh Hải nói sáng nay. Cô mở máy tính rồi đăng nhập QQ.
Thật ra từ sau khi học phục chế, cô rất ít khi lên QQ, hoặc có thể nói là sau khi chị cô qua đời, cô rất ít tiếp xúc với mạng xã hội. Khoảng thời gian đó cô cứ mê mang trong vòng tròn luẩn quẩn, đến khi có đứa bé này, cô mới dần quyết định hướng đi cho bản thân mình.
QQ vừa đăng nhập, một đám tin nhắn ập tới. Quách Thanh Tú mở từng tin nhắn ra xem, một phần là bạn cùng lớp trước kia thăm hỏi, còn vài người thì hóng chuyện.
“Quách Thanh Tú, nghe nói cậu kiếm được một anh nhà giàu hả? Sau này tớ tìm việc cậu phải giúp đỡ nhiều vào đó.” Phương Tuyết Tinh để lại lời nhắn.
“Quách Thanh Tú, đồ con gái không biết xấu hổ, đứng núi này trông núi nọ, mày đúng là nỗi sỉ nhục của trường...” Một tài khoản QQ lạ, Quách Thanh Tú block không chút do dự.
Các tin nhắn còn lại đều đang thăm dò cô, hỏi thăm xem giờ cô cảm thấy thế nào.
Quách Thanh Tú không ngờ sẽ có ngày mình trở thành người nổi tiếng của thành phố S, có biết bao nhiêu người quan tâm đến cuộc sống của cô, đúng là hài.
Cô xóa toàn bộ những tin nhắn không liên quan đi.
Cuối cũng cũng nhìn thấy QQ của Tăng Thanh Hải, phần ký tên của anh là: Tình Yêu Chung Thủy
Ava của anh màu xám, chắc là không online rồi. Quách Thanh Tú do dự một chút rồi bấm vào weibo.
Mấy tháng mà chỉ có một tin weibo.
Đẹp như phù dung sớm nở tối tàn.