Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 130: Tình yêu của chúng ta




Rốt cuộc thì cô ấy muốn đi đâu chứ?

Khi sắp ra khỏi khu vực nội thành, Quách Thanh Tú lên một chiếc xe taxi, Lâm Việt Thịnh sai Lê Hùng Việt tăng tốc đuổi theo cô. Hắn biết hắn không thể xoay chuyển một Quách Thanh Tú ngoan cường như bây giờ.

Vừa rồi hắn đã nói những lời khó nghe ấy, hắn phải xin lỗi cô phải không?

Tiếng sấm rền vang, taxi cách trung tâm thành phố càng ngày càng xa.

“Cậu ba, đích đến của chiếc taxi đó chắc là nghĩa trang.” Lê Hùng Việt xem định vị trên bản đồ xe rồi nói.

Lâm Việt Thịnh không có phản ứng gì mà chỉ nhíu mày càng chặt hơn. Lê Hùng Việt biết điều không nói nữa, lẳng lặng theo sát chiếc xe taxi đằng trước.

“Bác tài, phiền bác dừng xe ở đây đi ạ, cháu tự đi lên nghĩa trang trên kia.”

Tài xế dừng xe rồi nhận tiền từ Quách Thanh Tú, ông quan tâm hỏi cô, “Cô gái à, giờ không còn sớm nữa đâu, còn sắp mưa nữa, một mình cháu ở nghĩa trang thế này không an toàn đâu.”

Quách Thanh Tú mỉm cười đáp, “Cảm ơn chú, cháu không sao đâu ạ.” Cô nói xong bèn xuống xe, một mình đi lên nghĩa trang trên núi.

Bầu trời xám xịt, nghĩa trang vắng vẻ với hàng ngàn tấm bia mộ lạnh lẽo.

Dưới từng nấm mồ ấy đều có một linh hồn đang yên nghỉ, nơi này là cõi đi về của con người, dù khi còn sống người đó vĩ đại hay hèn kém thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở về với đất mẹ.

Quách Thanh Tú cười khổ, cô bước từng bước về phía mộ của Quách Hoàng Ngân. Cô cũng không biết vì sao mình lại tới đây nữa.

Cô dừng chân trước mộ của chị gái mình. Trước mộ là một bó hoa cúc trắng đã úa tàn vì gió mưa.

Trên bia mộ là hình đen trắng của Quách Hoàng Ngân, một Quách Hoàng Ngân mỉm cười xinh đẹp và trẻ trung. Bia mộ phủ một lớp bụi mỏng, Quách Thanh Tú ngồi xuống ôm lấy mộ, cô đưa những ngón tay mảnh khảnh lau bụi trên hình, “Chị ơi, em đến thăm chị đây. Chị ở đây có cô đơn không?”

Không có ai đáp lời cô, chỉ có gió cuốn lá vàng bay lên không trung.

“Chị ơi, em khổ quá, nếu có thể quay ngược thời gian về ngày chị đính hôn, nếu em không đến đó thì chắc chúng ta sẽ không đến nước này.”

“Chị ơi, chị thông minh đến vậy, không điều gì là chị không biết, nhưng sao chị lại không nói gì. Chị ơi, có đôi lúc em rất hận chị, rằng tại sao chị không nói tất cả mọi chuyện cho em biết từ trước, nếu không em cũng không đi đến bước đường này...”

“Chị ơi, chị nói cho em biết đi, em phải làm thế nào bây giờ? Em nên làm sao với đứa bé trong bụng mình bây giờ?”

Nước mắt trong veo chảy dọc trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Mắt cô như dại ra khi nghĩ đến tương lai tăm tối của mình.

Cách đó không xa, Lâm Việt Thịnh tựa vào thân cây đứng đợi, lá khô vương lên người, lên đầu hắn mà hắn làm như không hay, đôi mắt áy náy và ân hận pha chút lo lắng nhìn không chớp mắt chiếc bóng cô đơn của Quách Thanh Tú.

Trên tay hắn cầm một điếu thuốc đang cháy dở, bình thường hắn không hút nhiều song hôm nay đã hút liên tục bốn năm điếu rồi, dường như có thứ gì đó đang cào xé lồng ngực của hắn.

Có lẽ chỉ có khói thuốc mới hiểu được lòng hắn bây giờ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy chục bước chân, hắn muốn đi tới nói với cô rằng: Anh xin lỗi, anh sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh!

Nhưng lòng tự trọng ngăn cản bước chân hắn, hắn chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt đầy tâm sự.

Tiếng sấm càng lúc càng rền vang, có cảm tưởng như nổ ngay trên đỉnh đầu, gió cũng càng lúc càng lớn.

Lê Hùng Việt đứng ngoài cổng nghĩa trang buồn bã nhìn hai người. Họ yêu nhau, nhưng sao cứ làm tổn thương đôi bên?

“Chị nói xem, em có nên bỏ đứa bé này không?” Ngón tay của Quách Thanh Tú vuốt nhẹ hình ảnh trên bia mộ, cô không thể ra quyết định được, cô cần một người nói cho cô biết nên làm thế nào.

Nhưng không có ai trả lời cô.

Cô đặt tay lên bụng mình, cô không muốn bỏ đứa bé này. Cô thật sự không thể sinh đứa bé này ra ư?

Cơn mưa rào như đã chờ đợi quá lâu để đến với thế gian này. Bầu trời như bị ai đó chọc thủng, nước mưa tuôn xuống xối xả.

Quách Thanh Tú ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên bầu trời đen kịt, nước mưa làm nhòe đi tầm nhìn của cô.

“Ngu ngốc, cô muốn chết phải không...” Một cơ thể cao lớn ôm lấy cô thật chặt. Quách Thanh Tú như ngây dại bị Lâm Việt Thịnh ôm vào lòng, chạy về hướng chân núi.

Mưa khiến mặt đất lầy lội đầy bùn và lá khô. Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú đi quá nhanh không chú ý bùn đất dưới chân nên bị trượt ngã. Hắn cố gắng bắt lấy cô nhưng không kịp, cô ngã vào một ngôi mộ.

“Thanh Tú, Thanh Tú sao em lại ngốc như vậy chứ...” Lâm Việt Thịnh vội vàng đứng dậy, bất chấp người dính đầy bùn đất chạy qua đỡ cô lên.

Mái tóc ướt đẫm của Quách Thanh Tú che hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ đôi mắt to đen láy tràn đầu đau đớn, “Đau, đau bụng...”

Tim Lâm Việt Thịnh chợt nảy lên, dáng vẻ yếu ớt của Quách Thanh Tú khiến hắn ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Hắn bế ngang cô lên, “Đừng sợ, tôi ở đây...”

Hắn chạy như điên ra cổng nghĩa trang, mưa to như tát vào mặt vào người hắn, tiếng gầm nhẹ của hắn cũng bị tiếng mưa bao phủ.

“Lê Hùng Việt, Lê Hùng Việt, mau lên...”

Lê Hùng Việt lấy ô trong xe ra chạy về phía Lâm Việt Thịnh, nhưng chưa kịp bung ô thì Lâm Việt Thịnh đã chui vào xe rồi. Lê Hùng Việt đóng cửa xe rồi nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái.

Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú ướt đẫm, “Khó chịu ở đâu?”

“Bụng...” Quách Thanh Tú đau gập cả người, trong bụng cô như có con dao găm đang đâm loạn xạ.

Lâm Việt Thịnh đỡ chân Quách Thanh Tú lên, chợt hắn cảm thấy dưới lòng bàn tay có một dòng chất lỏng nóng chảy ra. Hắn giơ bàn tay lên nhìn, hắn hoảng hồn khi thấy tay mình dính đầy máu tươi.

“Mau tới bệnh viện...” Lâm Việt Thịnh gào lên, Lê Hùng Việt lập tức tăng tốc, chiếc xe phóng như bay xuyên qua màn mưa.

“Lạnh quá...” Quách Thanh Tú co người lại, cảm giác như hơi lạnh xung quanh đang tập trung về phía cô.

Có thứ gì đó đang sắp rời khỏi cô, có phải là đứa bé không? Là con của cô phải không? Quách Thanh Tú sợ hãi bật khóc.

Đừng bỏ mẹ mà con, đừng!

Quách Thanh Tú run rẩy, nước mắt như lũ tràn bờ đê tuôn ra không ngừng.

“Quách Thanh Tú, nếu em có mệnh hệ nào thì tôi sẽ không tha cho em đâu.”

Lâm Việt Thịnh dùng chăn trên xe bao bọc lấy cô xong thì quát Lê Hùng Việt, “Sao lái chậm như sên thế hả?”

Trời đang đổ mưa trắng xóa, sau khi vào trung tâm thành phố, Lê Hùng Việt không thể không giảm tốc độ lại, nếu cứ bất chấp chạy với tốc độ vừa rồi thì rất dễ xảy ra tai nạn.

“Cậu ba, bên ngoài đang mưa lớn lắm...”

“Nói ít thôi, cậu cút xuống để tôi tự lái...” Lâm Việt Thịnh kéo Lê Hùng Việt từ ghế lái ra, tự mình lái.

Chiếc xe vọt qua dòng xe cộ nhanh như chớp làm Lê Hùng Việt đổ mồ hôi lạnh.

Cậu ba nhà anh ta đang liều mạng chứ lái xe cái nỗi gì!

Hắn không chỉ phóng nhanh mà còn vi phạm luật giao thông, vượt hết xe này đến xe khác. Những xe đằng sau bấm còi ầm ĩ, cũng may đang mưa to nên không có cảnh sát giao thông.

Chiếc xe phi với tốc độ chóng mặt rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa bệnh viện. Lâm Việt Thịnh bế Quách Thanh Tú chạy vào viện,

Nửa tiếng sau, Lâm Việt Thịnh bị gọi vào văn phòng của bác sĩ. Nữ bác sĩ kia chưa từng thấy người đàn ông nào cao lớn đến vậy nên nhìn hắn thêm vài lần, dáng vẻ chật vật đẫm nước mưa của hắn cũng khiến bà ta cảm thấy tò mò.

“Cậu là bạn trai của bệnh nhân phải không?”

Lâm Việt Thịnh đang lo lắng cho bệnh tình của Quách Thanh Tú, nếu ngày trước có ai nói thế với hắn thì hắn đã nạt cho người đó một trận rồi.

“Cô ấy sao rồi?”

Bác sĩ chậm rãi xem bệnh án của Quách Thanh Tú rồi trách mắng Lâm Việt Thịnh, “Đám trẻ các cậu đúng là không có trách nhiệm gì hết, bạn gái mình mang thai mấy tháng rồi còn kéo đi dầm mưa. Không biết tương lai hai cô cậu làm bố mẹ thế nào!”

Lâm Việt Thịnh kinh ngạc mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm bác sĩ, “Bác sĩ nói gì? Mang thai ư?”

Bác sĩ lắc đầu, “Cậu không biết sao? Bạn gái cậu đã mang thai hơn hai tháng rồi. Nếu cứ không chú ý như lần này thì sẽ sảy thai đấy.”

Lâm Việt Thịnh vội túm lấy áo bà ta, “Bà không nhầm chứ?”

Bác sĩ hoảng hồn vì phản ứng đột ngột của Lâm Việt Thịnh, bà ta vừa đẩy Lâm Việt Thịnh ra vừa đẩy gọng kính lên, “Tôi không nhầm, tháng trước bạn gái cậu cũng đến khám mà, cô ấy đã được xác định là mang thai rồi. Lúc đó tôi còn kê đơn vitamin B11 cho cô ấy uống nữa, cậu nhìn đi...” Bà ta chỉ vào đơn thuốc trên màn hình máy tính.

Lâm Việt Thịnh lạnh lùng hỏi, “Đứa bé có làm sao không?”

“Giờ mới chỉ có dấu hiệu thôi, cần ở lại bệnh viện để theo dõi thêm. Cậu phải chăm sóc cô ấy cho tốt vào, nếu không thì không giữ được đứa bé đâu.”

Lâm Việt Thịnh không trả lời mà mở cửa phòng khám, đi về phía phòng bệnh của Quách Thanh Tú.

Quách Thanh Tú còn đang mê man trên giường bệnh. Vì mất máu quá nhiều nên mặt cô hơi tái, dường như cô mơ thấy ác mộng, đôi tay bé nhỏ siết chặt lấy chăn. Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô, sự ấm áp của bàn tay ấy khiến cô yên tâm hơn.

Quách Thanh Tú chầm chậm mở hai mắt ra, trong tầm mắt cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Việt Thịnh, đôi mắt hắn đang lo lắng nhìn cô.

Không đâu, sao hắn có thể lo lắng cho cô chứ?

Hắn có quan tâm gì đến cô đâu. Đầu Quách Thanh Tú quay cuồng trong dòng suy nghĩ, “Đây là đâu?”

“Bệnh viện... bác sĩ nói em đang mang thai...” Lâm Việt Thịnh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hắn không hiểu vì sao cô lại giấu việc cô mang thai.

Hai tháng trước là lúc họ đã chia tay, cô đang chuẩn bị kết hôn cùng Tăng Thanh Hải. Vì sao cô phải giấu chuyện này kín đến thế? Chẳng lẽ đứa bé này không phải con hắn mà là của Tăng Thanh Hải?

Giả thuyết này giết chết lòng tự trọng của Lâm Việt Thịnh, khiến hắn muốn phát điên.

Hai hàng lông mi của Quách Thanh Tú run rẩy như cánh bướm, cô hạ mắt xuống không nhìn hắn.