Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 119




Thực ra, vừa nãy Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu nói chuyện với nhau anh đều nghe thấy. Vốn dĩ Lâm Hiểu Hiểu không đi dùng bữa chung thì Cố Thiên Tuấn cũng không quan tâm. Nhưng, khi nghe thấy An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu cùng đi đón con trai của cô ấy thì cả người Cố Thiên Tuấn nghiêm túc hẳn lên: Con trai của An Điềm? Đứa con đó, rốt cuộc trông như thế nào? Bố đứa trẻ đó có thật là như An Điềm nói đã chết trong tai nạn xe không? Trong Cố Thiên Tuấn xuất hiện rất nhiều câu hỏi, đột nhiên cảm thấy bản thân không thể không hỏi han đến An Điềm, hoặc là vì áy náy, hoặc vì nguyên do khác. Nhưng hôm nay, bất luận tìm lý do gì để giải thích cho hành động của mình thì mục đích chỉ có một: Anh muốn nhìn thấy đứa con trai của An Điềm! "Anh ba, thực ra cũng không nhất định phải ăn cơm với Hiểu Hiểu vào hôm nay. Vả lại chị ba cũng phải đợi Hiểu Hiểu, như vậy không hay lắm." Lâm Kính Trạch còn tưởng Cố Thiên Tuấn là vì chuyện của Lâm Hiểu Hiểu mới nói như vậy, nên khuyên, "Hay là hôm khác..." "Tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho Hán Khanh bảo anh ấy trễ chút mới đón Mộng Chỉ đến nhà hàng." Cố Thiên Tuấn trực tiếp ngắt lời của Lâm Kính Trạch, lặp lại một lần, "Hỏi Hiểu Hiểu địa chỉ đi." "Được rồi." Lâm Kính Trạch cũng không biết tại sao hôm nay anh ba lại như vậy, nhưng thường anh đều làm theo những gì Cố Thiên Tuấn nói. Lâm Kính Trạch nhún vai, đặt điện thoại lên tai: "Hiểu Hiểu, em vẫn đang nghe chứ?" Qua một lúc, Lâm Kính Trạch mới nghe tiếng giọng bắt máy: "Anh à, sao vẫn chưa cúp máy?" "Em đi đâu đấy? Đợi em và An Điềm cùng đón con xong, anh và anh ba đi đón em, chúng ta cùng dùng bữa." Lâm Kính Trạch đành nói như vậy. "Không phải chứ, nhất định phải là hôm nay sao?" Lâm Hiểu Hiểu hơi miễn cưỡng, cô còn định đợi đón xong An An, cô sẽ mời An Điềm dẫn An An, còn có Tô Thanh Dương cùng dùng bữa nữa! "Hiểu Hiểu, em bẻ kèo rồi, giờ anh ba nể mặt đi đón em, em còn muốn thế nào?" Lâm Kính Trạch nhìn Cố Thiên Tuấn ở bên cạnh, bắt đầu hạ giọng giáo huấn Lâm Hiểu Hiểu ở đầu bên kia. Nghe Lâm Kính Trạch nói như vậy, Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy có lý, cô quay đầu nhìn nửa khuôn mặt hiền lành của Tô Thanh Dương nói: "Vậy cũng được, anh đến trường mẫu giáo ở đường XX là được, chính là trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố H đấy." "Được, anh biết rồi. Anh và anh ba sẽ đến ngay." Lâm Kính Trạch gật đầu xong thì cúp máy. "Anh ba, em biết địa chỉ rồi, lên xe nào." Lâm Kính Trạch cúp máy xong thì ngồi vào vị trí tay lái. "Ừ." Cố Thiên Tuấn cũng không nói nhiều, trực tiếp lên xe. Cảnh vật bên đường liên tục lùi về sau, các loại xe cộ tới lui trên đường, những cảnh vật này in vào trong mắt Cố Thiên Tuấn, và những suy nghĩ của anh trôi về nơi xa lăm… Vì An Điềm họ xuất phát trước nên Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu còn có An Điềm, đã đến trước cổng nhà trẻ của An An trước. Do lái xe nên tốc độ khá nhanh, lúc họ đến, An An vẫn chưa tan học, bảo vệ trước cửa và một số giáo viên đón tiếp ba người họ, báo với họ rằng An An sẽ sớm tan học thôi. "Ôi, An Điềm cô nói xem, tôi xinh đẹp thế này, lần đầu An An gặp tôi có khi nào sẽ gọi là chị không nhỉ!" Lâm Hiểu Hiểu đắc ý kéo tay của An Điềm hỏi. "An An là con tôi, con tôi gọi cô là chị rồi cô gọi tôi là bà dì sao?" An Điềm lắc đầu biểu thị sự phản đối kịch liệt hành động cưa sừng làm nghé của Lâm Hiểu Hiểu. "Ơ ơ… Thế tôi muốn làm chị là sai sao." Lâm Hiểu Hiểu ngậm miệng lại, chưa đầy ba giây, cô lại quay đầu sang nhìn Tô Thanh Dương vui vẻ hỏi, "Anh Tô, anh nói xem An An sẽ trông như thế nào nhỉ? Giống An Điềm hay là giống bố nó..." Lâm Hiểu Hiểu nói đến đây lập tức ngậm miệng lại: Đúng là những gì không nên nhắc thì lại vô tình nhắc đến, An Điềm chưa bao giờ nhắc đến chuyện chồng trước, tại sao cô lại đột nhiên nhắc đến chứ? "Hiểu Hiểu!" Đang lúc bối rối thì Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Tuấn tiến bước đến chỗ ba người họ. "Cố Thiên Tuấn!" Giây phút An Điềm quay người nhìn thấy Cố Thiên Tuấn thì cô lập tức hoảng loạn: Cố Thiên Tuấn sao lại ở đây? Lẽ nào anh đã biết thân phận của An An? "Sao anh lại ở đây?!" Khi mọi người đều chưa kịp phản ứng, An Điềm đột nhiên tức giận, cô bước nhanh đến trước mặt Cố Thiên Tuấn với thần sắc nghiêm nghị, "Anh muốn làm gì?" Đối diện với một An Điềm kích động như vậy, Cố Thiên Tuấn cũng nghi ngờ, anh chỉ muốn mượn cớ đến đón Lâm Hiểu Hiểu để nhìn xem đứa con trai của An Điềm và chồng trước của cô, tại sao An Điềm lại kích động như vậy chứ? Nhìn thấy Cố Thiên Tuấn không nói gì, đầu óc An Điềm càng rối như tơ vò, cô không biết gì cả, cũng không biết nghĩ gì, trong đầu cô chỉ có một giọng nói vang lên: Hôm nay Cố Thiên Tuấn đến có phải là đã biết thân phận của An An rồi không? An Điềm nghĩ tới đây càng thêm sợ hãi, cô bước về phía trước rồi tóm lấy cổ áo của Cố Thiên Tuấn! Tuy đầu của An Điềm chỉ đến phần cằm của Cố Thiên Tuấn nhưng thần thái không thua gì Cố Thiên Tuấn. An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, cô siết chặt cổ áo anh: "Nói đi, Cố Thiên Tuấn, anh muốn làm gì?" Nhìn thấy An Điềm phát điên lên, Cố Thiên Tuấn càng nghi ngờ: Không phải trước giờ An Điềm đều rất lý trí sao? Vả lại, xưa nay cô luôn giữ khoảng cách trước mặt mình với người ngoài mà, tại sao lại thành ra thế này chứ? Lẽ nào là… Cố Thiên Tuấn cau mặt, lẽ nào là, An Điềm sợ mình sẽ cướp mất đứa con của cô ấy? Nhưng không phải là An Điềm đã nói với mình rằng, đứa con đó không có quan hệ gì với mình cả sao? Đột nhiên, Cố Thiên Tuấn lóe lên một ý nghĩ: Lẽ nào, đứa con đó có quan hệ gì với mình?! Cố Thiên Tuấn cũng vì suy nghĩ này này mà thẫn thờ, anh cúi đầu nhìn An Điềm đang rất kích động nên không thể không suy nghĩ. Đương nhiên, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ngơ. An Điềm sao lại hét lớn với Cố Thiên Tuấn như vậy! Anh ta là chủ tịch tập đoàn Cố Thị mà, thành phố H thậm chí là mọi người trong nước đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ anh, sao An Điềm lại dám làm như thế? Nhưng, lúc này đây An Điềm vẫn chưa ý thức được hành động quá khích của bản thân mình, vì bây giờ tâm trí cô đều choáng ngợp bởi suy nghĩ Cố Thiên Tuấn muốn cướp An An đi. "An Điềm, cô sao thế..." Đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu phản ứng, cô vội kéo tay áo của An Điềm thì thầm, "Trước mặt của cô bây giờ là Cố Thiên Tuấn đó, An Điềm, cô bình tĩnh lại đi." "Cố Thiên Tuấn đến đây làm gì?" Đương nhiên là An Điềm vẫn chưa bình tĩnh rồi, cô quay sang cao giọng chất vấn Lâm Hiểu Hiểu. Lâm Hiểu Hiểu trước giờ chưa từng thấy An Điềm luống cuống và hoảng hốt như thế, cô sững sờ một chút rồi giải thích: "Tôi vốn đã hẹn anh ba và chị ba cùng đi dùng bữa, do vừa nãy phải đi đón An An nên quên béng đi mất, nên họ đến đây đón tôi cùng đi dùng bữa." "..." Nghe Lâm Hiểu Hiểu giải thích, An Điềm lập tức ngẩn người ra, cô chớp mắt theo bản năng, vội quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn: Vừa nãy bản thân kích động như vậy, Cố Thiên Tuấn có nhận ra điều gì không đây? Quả nhiên, An Điềm vẫn kịp hối hận về hành động vừa nãy của mình, Cố Thiên Tuấn đang trầm tư bỗng nhiên kéo vai An Điềm lại: "An Điềm, tôi muốn hỏi cô một việc." Cố Thiên Tuấn nói xong, bèn kéo An Điềm về trước. "An Điềm!" Kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng, Tô Thanh Dương luôn đứng bên An Điềm nhanh chân bước về trước, kéo một tay còn lại của An Điềm.