"Trầm Hương!" Thất di nương nóng nảy, một tay kéo nàng ngồi xuống, "Trầm Hương, ngươi không hiểu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Dật Nhi còn nhỏ, ta đều không muốn gì hết, chỉ cầu hắn có thể bình bình an an lớn lên."
"Ngày đó nếu không phải chủ tử nhà ta ngăn cản đúng lúc, tiểu thiếu gia còn có đường sống hay sao? Thân thể nhỏ bé của hắn sao chịu được vài lần đánh nha?" Tiểu Trầm Hương cực kỳ tức giận.
Lúc này, Tiểu Dật Nhi đang ghé vào trên cửa sổ, trộm nhìn mẫu thân.
Xiêm y của hắn thực sự rất cũ, tẩy trắng lại tẩy trắng, ống quần tay áo đều đã ngắn. Tuy rằng không mới và đẹp giống như những hài tử khác, khéo léo vừa người, nhưng vẫn rất sạch sẽ, còn có một khí chất khó nói nên lời.
Nghe xong lời mẫu thân nói, trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Dật Nhi dần dần hiện lên biểu tình mất mát, hắn cắn răng, vài lần muốn mở miệng, chỉ tiếc, mỗi lần lời nói vừa đến bên miệng đều lại nuốt trở về.
Mẫu thân ẩn nhẫn, đã dạy hắn phải nhẫn, hắn là hài tử hiểu chuyện nhất, chỉ là, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay đều vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Tiểu Trầm Hương càng nói càng tức giận, chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ Thất di nương, cuối cùng đã đổi đề tài, tiểu Trầm Hương cũng không phát hiện, nói nói, liền nói về vấn đề khác.
Tiểu Dật Nhi cảm thấy mất mát nên hạ khóe mắt xuống, bĩu cái miệng nhỏ, chậm rãi trượt xuống từ trên cửa sổ, nhưng mà, đúng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Tiểu Trầm Hương, xem ta mang đến cái gì ăn ngon cho các ngươi!"
Giọng nói này......
Tiểu Dật Nhi đột nhiên ngó đầu nhỏ ra từ trên cửa sổ, chỉ thấy người tới là đại tỷ tỷ ngày đó đã cứu hắn - Hàn Vân Tịch, nàng xách hai bao đồ lớn đi vào từ bên ngoài.
Là nàng!
Tiểu Dật Nhi vĩnh viễn đều sẽ không quên khuôn mặt xinh đẹp, cặp mắt kiên định kia, càng sẽ không thể quên giọng nói chỉ nghe qua một lần kia.
Ngày đó hắn lạnh đến độ nhanh chóng quên đi ý thức, đưa lưng về phía mọi người, cũng không biết phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được giọng nói của nàng giáo huấn Hàn Ngọc Kỳ, âm lượng không lớn, nhưng rất có khí phách, rất mạnh mẽ.
Ngay thời điểm hắn bắt đầu hôn mê, nàng nói, "Dật Nhi, không sợ, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ ngươi."
Cho dù hắn kính trọng cha nhất, cho dù hắn yêu mẫu thân nhất, nhưng chưa từng có người nói qua với hắn như vậy.
"Tỷ......"
Nhìn Hàn Vân Tịch đi vào, Tiểu Dật Nhi kín đáo thấp giọng gọi một tiếng, có chút khiếp sợ, có chút thật cẩn thận. Hắn có rất nhiều tỷ tỷ, nhưng vẫn là lần đầu tiên hô lên từ này.
Tâm tình Hàn Vân Tịch không tốt lắm, mua sắm là lựa chọn đầu tiên, xách hai bao đồ lớn tiến vào, một bao là đồ ăn vặt nóng hầm hập, một bao là dược liệu cho Thất di nương cùng Dật Nhi bồi bổ thân mình.
"Chủ tử, ngươi rốt cuộc đã tới!" Tiểu Trầm Hương đặc biệt hưng phấn, lập tức chạy qua, chủ tử nếu vẫn chưa tới, nàng sẽ cho rằng chính mình đã bị vứt bỏ.
Thất di nương vội vàng đứng dậy hành lễ, "Gặp qua Vương Phi nương nương, Vương Phi nương nương......"
Lời còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch liền phất tay, "Miễn miễn, Dật Nhi đâu, nhanh chóng kêu ra đây, ta mang đồ ăn ngon tới cho các ngươi!"
Tiểu Dật Nhi vừa nghe đã hưng phấn lên, đang muốn lao ra ngoài, nhưng mẫu thân còn chưa gọi, hắn vẫn là dừng bước.
"Vương Phi nương nương, ngươi chiếu cố Dật Nhi như thế, còn phiền ngươi tiêu pha, ta đây......" Thất di nương rất áy náy.
Tâm tình Hàn Vân Tịch vốn không tốt lắm nên ra ngoài hít thở không khí, nghe Thất di nương khách sáo như thế, lập tức thiếu kiên nhẫn, "Thất di nương, lại nói lời khách khí, ngươi đợi bên ngoài, chúng ta cùng Dật Nhi ăn trước."
Lời này vừa ra, Thất di nương liền sửng sốt, mà Tiểu Dật Nhi đang tránh ở một bên nhịn không được xì cười một tiếng.
"Ai đang cười?"
Hàn Vân Tịch theo tiếng nhìn lại, Tiểu Dật Nhi lập tức trốn khỏi tầm nhìn, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch mắt sắc đã nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của hắn.
Tiểu tử này ngày đó dũng cảm như vậy, hôm nay sao lại thẹn thùng? Còn trốn nàng như con mèo con?
Hàn Vân Tịch nhíu lại hai tròng mắt, cảnh cáo tiểu Trầm Hương cùng Thất di nương đều không được lên tiếng, nàng lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh cửa sổ, thăm dò nhìn lại, cư nhiên không nhìn thấy người.
Hàn Vân Tịch vui vẻ, tìm ở trong phòng, liền nhìn đến Tiểu Dật Nhi đang tránh ở phía sau bình phong, dò một cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn nàng từ phía xa, biểu tình ngốc manh, lộ ra chút khiếp đảm, tựa hồ như muốn tới gần, nhưng lại không dám.
Hàn Vân Tịch nhếch miệng cười, đi vòng qua đại môn, làm bộ muốn chạy tới, Tiểu Dật Nhi cả kinh, xoay người chạy ra cửa sau, điều này làm Hàn Vân Tịch càng thêm thích thú.
"Tiểu ngu ngốc!" Nàng cười, trực tiếp chạy ra phía sau để chặn người, ai biết tốc độ của Tiểu Dật Nhi lại nhanh như vậy, ngay thời điểm Hàn Vân Tịch chạy đến cửa sau, hắn đã vọt ra.
Thất di nương ở một bên đang muốn kêu dừng lại, tiểu Trầm Hương lập tức tiến lên che miệng nàng, thật hiếm khi Vương Phi nương nương có tâm trạng chơi đùa, như thế nào lại ngăn lại đây?
Hàn Vân Tịch bắt vào không khí, hai tròng mắt nhíu lại, cười hắc hắc, "Dật Nhi, xem ai chạy trốn mau hơn!"
Thấy nàng cười, Tiểu Dật Nhi nhấp nhấp miệng, ánh mắt nhỏ chụt chụt cái, lại chạy xa hơn, kéo ra khoảng cách.
Hàn Vân Tịch lập tức đuổi theo, lần này tốc độ còn nhanh hơn, Tiểu Dật Nhi bị dọa, xoay người chạy ra phía ngoài sân, ai ngờ, chạy hướng này lại trực diện đụng phải Từ phu nhân đang muốn tiến vào!
"A......"
Từ phu nhân la hoảng, lui ra sau hai bước suýt té ngã, may mắn tỳ nữ bên cạnh nâng đỡ đúng lúc.
Tiểu Dật Nhi líu lo dừng bước, vừa nhấc đầu nhìn đến khuôn mặt Từ phu nhân thì biến sắc, hắn lập tức thối lui ra sau.
Từ phu nhân kinh hoảng còn chưa trấn định lại, tỳ nữ một bên đã quở trách, "Tiểu tạp chủng nhà ngươi, nương ngươi dạy ngươi như thế nào, không có mắt a!"
"Đâm Từ phu nhân bị thương rồi, ngươi bồi được sao? Ngươi đứng lại!"
Trong cửa viện vì có thạch bình chống đỡ, Từ phu nhân nhìn không thấy người bên trong, nhưng người bên trong lại nghe rất rõ ràng lời quở trách của tỳ nữ kia.
Thất di nương vội vàng muốn đi ra ngoài, tiểu Trầm Hương lại níu nàng lại, thấp giọng, "Vương Phi nương nương ở đây, sợ gì?"
Tiểu Trầm Hương ở chỗ này lâu như vậy, còn đang chờ Từ phu nhân tới cửa tính sổ, không nghĩ tới Từ phu nhân thật là không biết chọn ngày xung đột, cố tình lựa chọn thời điểm khi Vương Phi nương nương tới đây cũng cùng tới.
Lúc này, Hàn Vân Tịch vẫn đứng ở phía sau bình phong, không hề nhúc nhích, cách Tiểu Dật Nhi không xa.
Tiểu Dật Nhi cũng không phản bác, phẫn nộ nhìn chằm chằm tỳ nữ kia, lui ra sau từng bước một.
Từ phu nhân lấy lại bình tĩnh, vừa nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của tiểu Dật Nhi, nàng lập tức nổi giận, "Hàn Vân Dật, bảo ngươi đứng lại ngươi nghe không hiểu hay sao? Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn có lý khi đụng phải bổn phu nhân? Nương ngươi đã dạy dỗ ngươi đối đãi với trưởng bối như thế hay sao? Đồ không có giáo dưỡng!"
Đã nhiều ngày trôi qua, Từ phu nhân đều ở bên nhi tử, mông Hàn Ngọc Kỳ nở hoa, chỉ có thể nằm không thể xuống giường, tính tình rất táo bạo. Từ phu nhân bồi ở bên người nhiều ngày, hắn mới bằng lòng tra dược, cảm xúc cũng ổn định hơn một ít.
Vừa được nhàn nhã một chút, đương nhiên chuyện thứ nhất Từ phu nhân muốn làm chính là tới nơi Thất di nương!
Nàng biết tỳ nữ bên người Hàn Vân Tịch đang ở nơi này, nhưng, tỳ nữ bên người thì thế nào? Đừng nói là tỳ nữ bên người, cho dù là Hàn Vân Tịch cũng không quản được việc nhà của Hàn gia.
Lần trước bởi vì nhi tử chống đối và mạo phạm, vì thế mới có nhược điểm ở trên tay Hàn Vân Tịch, Từ phu nhân mới không thể không thu liễm khí thế, không thể không thoái nhượng.
Có điều hiện tại, bọn họ không còn có nhược điểm gì dừng ở trên tay Hàn Vân Tịch, nàng thật muốn nhìn xem, nữ nhi đã gả ra ngoài như Hàn Vân Tịch có tư cách gì quay về và nhúng tay vào sự tình nhà mẹ đẻ.
Nàng hôm nay chính là cố ý tới tìm Thất di nương phiền toái, đang lo không nắm được bím tóc nào của Thất phòng, không ngờ, đã đụng phải Hàn Vân Dật.
Từ phu nhân nói, ra hiệu một ánh mắt, tỳ nữ liền tiến lên muốn bắt người.
Ai ngờ, ngay đúng lúc này, Hàn Vân Tịch một phen túm lấy Hàn Vân Dật, chính mình lao ra từ phía sau bình phong. Trong nháy mắt, cũng không biết là Hàn Vân Tịch đụng phải tỳ nữ, hay là tỳ nữ đụng phải Hàn Vân Tịch, tóm lại, Hàn Vân Tịch sau khi lui lại mấy bước, không cẩn thận, đứng không vững và ngã xuống mặt đất!
"Ai nha......" Nàng hô to, "Đồ không có giáo dưỡng nơi nào, dám đâm bổn Vương phi!"
Từ phu nhân không nghĩ tới Hàn Vân Tịch cũng ở đây, trong lúc nhất thời không thể trấn tĩnh, trợn mắt há hốc mồm, mà động tác của tỳ nữ kia bỗng nhiên tê liệt, nàng cũng không rõ ràng lắm mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch ngồi ở dưới đất, sắc mặt nàng biến trắng, cả người sợ tới mức suýt nữa sụp đổ, "Nô tỳ...... nô tỳ...... nô tỳ không phải cố ý!"
"Nữ tỳ trong phòng ai, lỗ mãng, ta nghĩ ngươi chính là cố ý!" Hàn Vân Tịch tức giận mắng, cố ý làm lơ sự tồn tại của Từ phu nhân.
Tỳ nữ bị nàng rống lên như thế, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, sợ tới mức lời đều nói không rõ, "Nô tỳ...... nô tỳ không phải......"
Từ phu nhân ở một bên nhìn thấy, Hàn Vân Tịch không thèm nhìn nàng, nàng càng không muốn nhìn đến Hàn Vân Tịch!
Tiểu tiện nhân này lại tới làm gì? Chỉ có nữ nhi đã gả ra ngoài bị hưu mới chạy về nhà mẹ đẻ, nàng thiệt tình là không biết xấu hổ a!
Đương nhiên, hết thảy phẫn nộ này Từ phu nhân đều giấu ở trong lòng, dù sao nàng cũng xuất thân là tiểu thư khuê các, lại quản lý gia đình nhiều năm như vậy, những thứ trên mặt bàn, nàng vẫn rất hiểu.
"Hiểu lầm hiểu lầm, thật sự không phải là cố ý, Vân Tịch, ngươi tới lúc nào, sao ta lại không biết." Từ phu nhân ôn tồn nói, vội vàng tiến lên muốn đỡ.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cũng lập tức biến đổi, cười nói, "Ta đây xem ra Dật Nhi cũng không phải cố ý đụng vào ngươi đi, nhị di nương?"
Từ phu nhân sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu ra dụng ý của Hàn Vân Tịch, lại nghe ba chữ "Nhị di nương", ánh mắt trở nên lạnh lùng, khuôn mặt tinh xảo trở nên dữ tợn.
"Đúng vậy nha, sao có thể là cố ý. Hạ nhân không hiểu chuyện, chúng ta là chủ tử tự nhiên sẽ không so đo." Từ phu nhân miễn cưỡng cười nói.
Không thể không nói, Từ phu nhân nói chuyện vẫn rất lợi hại, lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch nếu như lại so đo, chẳng phải sẽ biến thành "hạ nhân" không hiểu chuyện trong miệng nàng sao.
Hàn Vân Tịch cũng không phải ăn no không có việc gì nên đi tìm lỗi, chẳng qua là vì muốn cứu Tiểu Dật Nhi, nên vừa nghe Từ phu nhân nói như thế, tự nhiên cũng bỏ qua sự tình vừa rồi.
Ánh mắt nàng liếc nhìn về phía Hàn Vân Dật đang tránh ở một bên, nhàn nhạt cười nói, "Nhị di nương là tới tìm Thất di nương đi?"
"Ta đặc biệt qua đây muốn nhìn thương thế của Thất thiếu gia một cái, thấy hắn tung tăng nhảy nhót, hẳn là không có việc gì đi? Ta cũng không cần phải lo lắng." Từ phu nhân lười biếng nói, nụ cười bên môi kèm theo một tia châm chọc.
"May mắn được cứu trị đúng lúc, nếu không, ai biết sẽ bị thương thành dạng gì đâu, không chừng mười ngày nửa tháng đều không xuống giường được." Hàn Vân Tịch cũng không khách khí.
Mười ngày nửa tháng không xuống giường được chính là Hàn Ngọc Kỳ được không, Từ phu nhân lại bị thua thêm một vòng, nhất thời lửa giận công tâm, thật sự nhịn không được, lạnh lùng nhắc nhở, "Vân Tịch nha, từ khi ta gả vào Hàn gia, chính cha ngươi đều luôn gọi ta là phu nhân, Hàn gia không có nhị di nương, chỉ có Từ phu nhân."
"Phải vậy không? Sao ta lại không biết việc này, thái hậu nương nương dường như cũng không biết......"
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Từ phu nhân đã nghe ra ý vị uy hiếp, nàng lập tức biện giải, "Vân Tịch, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, ta kính trọng đại tỷ còn không kịp, như thế nào lại mơ ước vị trí chính thê đây? Ta có tài đức gì nha, cũng không dám so sánh cùng đại tỷ. Bất quá chỉ là xưng hô, cha ngươi lúc trước cũng rất thương yêu ta, nên gọi là phu nhân, "phu nhân" này cũng không bằng "phu nhân" kia, dù sao đây là ý tứ của cha ngươi, chúng ta cũng không tiện sửa lại, không phải sao?"
Hàn Vân Tịch cười cười, thầm nghĩ, Từ thị a Từ thị, ngươi ít nhất còn biết sợ hãi.
"Ai nha, bất quá chỉ là xưng hô mà thôi, bổn Vương phi quen thói gọi ngươi là nhị di nương, thân thiết hơn."
"Vân Tịch, kỳ thật việc này......"
Từ phu nhân còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã ngắt lời, học giọng điệu lạnh lùng của Từ phu nhân, nói, "Nhị di nương nha, từ sau khi ta gả vào Tần Vương phủ, chính cha ta đều luôn gọi ta là Tần Vương phi, nơi này không có Vân Tịch, chỉ có Vương Phi nương nương."
Đây là......