Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 51: Dũng cảm, toàn lực ứng phó




Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như ước gì Hàn Vân Tịch nhanh chóng làm hoàng đế thất vọng, bị hoàng đế nghiêm trị, tốt nhất là phế đi, từ đây không cần quay trở lại.

Đặc biệt là Mộ Dung Uyển Như, lời đồn lần này chính là nàng tung ra, ý muốn đuổi Hàn Vân Tịch ra khỏi Tần Vương phủ, không ngờ, lại kinh động đến cả Hoàng Thượng.

Có Hoàng Thượng tới thu thập nữ nhân này thì không còn gì có thể tốt hơn, hoàng đế bức Long Phi Dạ cưới nàng, hoàng đế tự mình phế đi nàng, còn có tình huống gì đại khoái nhân tâm hơn thế này đâu?

Hàn Vân Tịch bất chợt nhìn qua Long Phi Dạ, chỉ thấy người nam nhân này cao cao tại thượng trước sau như một, biểu tình lạnh nhạt, xa lạ đến đáng sợ.

Trong lòng hắn, chắc là cũng đang vui sướng khi người gặp họa đi, cũng ước gì có thể phế bỏ nàng một chính phi đầu đầy sủi cảo đi.

"Vương Phi nương nương, hôm nay đã muộn, hoàng thượng sai nô tài qua đây trước nhắn lời, để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, nô tài sẽ đến đón ngươi vào cung."

Tiết công công vừa nói, vừa đứng dậy. Nghi thái phi vội vàng đi theo, "Tiết công công, thật khó mới tới đây được, ăn một bữa cơm rồi lại đi."

"Đa tạ ý tốt của thái phi nương nương, lão nô còn phải trở về phục mệnh. Thái phi nương nương, Tần Vương điện hạ, cáo từ."

Tiết công công nói, lại không quên nhắc nhở Hàn Vân Tịch, "Sáng sớm ngày mai, Vương Phi nương nương đừng chậm trễ, Hoàng Thượng sau khi lâm triều muốn phải nhìn thấy ngươi."

"Ta đã nhớ kỹ, Tiết công công đi thong thả." Hàn Vân Tịch tự nhiên thoải mái, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại lạnh đến thấu xương.

Nam nhân có hỉ mạch?

Đừng nói ở cổ đại, việc này ở thời hiện đại đều là kỳ văn! Nàng thậm chí còn không chữa trị được bệnh nặng, huống chi là quái bệnh nha?

Lời đồn bên ngoài, Hàn Vân Tịch có thể không thèm để ý, nhưng kỳ vọng của hoàng đế, nàng lại không thể bỏ qua.

Ngay cả Tiết công công cũng dùng cách này để nói, xem ra Thiên Huy hoàng đế ôm hy vọng rất lớn vào y thuật của nàng, nếu nàng vẫn cự tuyệt, rõ ràng là không nể mặt mũi hoàng đế, nhưng nếu nàng không cự tuyệt, đến lúc đó y thuật không tốt, kết cục như thế nào liền dựa vào tâm tình của hoàng đế.

Nghe nói, Thiên Huy hoàng đế tính tình rất không tốt.

Chuyện này vẫn là do hoàng hậu ở sau lưng quạt gió thêm củi, nếu như y thuật không tốt, hậu quả có thể dễ dàng nghĩ đến.

Tiễn Tiết thái y rời khỏi, Nghi thái phi một bộ dáng như chưa hề có sự tình gì phát sinh, thúc giục, "Uyển Như, nhanh chóng truyền đồ ăn lên, ca ngươi nhất định đã đói bụng."

Nàng tâm tình cực tốt, liếc nhìn Hàn Vân Tịch một cái, hiếm khi ôn tồn, "Vân Tịch, ngươi cũng ở chỗ mẫu phi ăn đi, ăn no rồi trở về ngủ, sáng mai ngàn vạn lần đừng chậm trễ."

Tuy rằng Hàn Vân Tịch tâm đều lạnh, nhưng nàng vẫn mỉm cười gật đầu, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như muốn nhìn nàng bị chê cười đúng không, nàng cố tình không cho xem!

Trên bàn cơm, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như rất ân cần, không ngừng gắp đồ ăn cho Long Phi Dạ, thịnh canh, Long Phi Dạ lại không ăn nhiều, trước sau vẫn không nói một lời.

Hàn Vân Tịch hoàn toàn bị xem nhẹ nên cụp mắt, chính mình tự ăn cơm ăn canh.

Thôi, là phúc thì không phải họa mà nếu là họa thì tránh không khỏi, ngày mai hành sự tùy theo hoàn cảnh đi......

Hàn Vân Tịch ăn uống xong, nàng cho rằng mình đã có thể ngủ ngon giấc, đáng tiếc, trằn trọc một đêm, nàng đành phải bọc chăn dựa vào bên cửa sổ phát ngốc.

Nhưng mà, đang lơ đãng thì phát hiện cách đó không xa tẩm cung Long Phi Dạ vẫn còn sáng đèn. Đã muộn như thế, tên kia còn chưa ngủ? Hắn vì cái gì mà không ngủ được nha?

Cũng không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một câu hắn từng nói qua, "Bổn vương ở đây, ngươi không cần phải sợ".

Khoảnh khắc này, Hàn Vân Tịch có loại xúc động, muốn chạy qua đó hỏi hắn một câu, "lần này có thể cũng giống như lần trước tiến cung thỉnh an một hồi như vậy hay không, cùng đi với ta một lần nữa có được hay không?"

Chỉ là, nhớ tới gương mặt trầm mặc lạnh băng của hắn, hai mắt sáng ngời của nàng lập tức ảm đạm xuống, thôi.

Hít sâu một hơi, đóng cửa sổ lại, Hàn Vân Tịch yên lặng nói với chính mình, không có gì to tát cả, không sợ!

----------

Cho dù một đêm không ngủ, hôm sau Hàn Vân Tịch vẫn thức dậy rất sớm, để tiểu Trầm Hương tỉ mỉ trang điểm chải chuốt cho nàng một phen, tinh thần cả người có vẻ đặc biệt tốt.

Nếu như sự tình không thể trốn tránh được, vậy dũng cảm đối mặt với nó đi, Hàn Vân Tịch âm thầm nói với chính mình, không chỉ phải dũng cảm đi làm, hơn nữa cần phải nỗ lực làm hết sức, làm thật tốt.

Khi Tiết công công tới đón, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như đều tới.

Thứ nhất là nể mặt mũi Tiết công công, thứ hai, chính là tới để xem nàng bị chê cười. Thấy các nàng nhìn nàng cười, Hàn Vân Tịch cười so với các nàng còn xinh đẹp hơn.

Nàng là loại người thấy quan tài cũng không rơi lệ, còn có thể để các nàng chê cười hay sao?

Sau khi lên xe ngựa, Hàn Vân Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng trước sau không nhìn thấy thân ảnh Long Phi Dạ. Khi nàng ra khỏi Phù Dung Viện, đèn trong tẩm cung hắn đã sớm tắt, đại môn đóng chặt, có thể hắn còn đang trong giấc mộng, chắc là sẽ không tới.

Khi đã tới trong cung, Thiên Huy hoàng đế đã hạ triều và ngồi trong ngự thư phòng chờ nàng. Hành lang dài của ngự thư phòng, là nơi yên tĩnh nhất so với bất cứ nơi nào trong cung. Cách đó không xa có thể nhìn thấy cung nữ thái giám đứng ở hai bên, không hề nhúc nhích, phảng phất như những pho tượng.

Trong không gian một mảnh yên tĩnh, tiếng bước chân của Hàn Vân Tịch và Tiết công công có vẻ rất rõ ràng.

"Vương Phi nương nương, đi nhanh một chút, hoàng thượng ghét nhất là phải đợi người." Tiết công công thấp giọng thúc giục, mặc dù đang ở hành lang rất dài, khi hắn nói chuyện đều đặc biệt hết sức cẩn thận.

Bầu không khí yên lặng như thế, làm Hàn Vân Tịch vốn đã có chút thấp thỏm càng thêm khẩn trương.

Theo hiểu biết của nàng, Thiên Huy hoàng đế cũng được xem là nửa bạo quân, tính tình đặc biệt táo bạo, khi giết người, đều không nhăn mày chút nào.

Rất nhanh, đã đến ngự thư phòng.

Tiết công công dừng bước ở ngoài cửa, thấp giọng, "Vương Phi nương nương, ngươi tự mình vào đi thôi."

Chuyện của Thái tử, chỉ sợ Tiết công công cũng không có tư cách để biết, hắn rất tự giác.

Nói xong, không đợi Hàn Vân Tịch phản ứng lại, liền uốn giọng hô to, "Bẩm...... Tần Vương phi đã đến......"

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhanh chóng đi vào.

Nàng lần đầu tiên tới nơi này, chỉ cảm thấy bầu không khí căng thẳng đến dọa người, nàng không hiểu lễ nghi, cũng không biết nên đi chỗ nào, vì thế cứ thẳng tắp phía trước đi vào.

Có điều nơi này yên tĩnh đáng sợ, so với bên ngoài còn muốn an tĩnh hơn vài lần, làm nàng cảm thấy tiếng bước chân của mình như có tội.

Rốt cuộc, Hàn Vân Tịch nhìn thấy phía trước có một bức rèm châu khá lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy có một người đang đứng bên trong thư án.

Thiên Huy hoàng đế đang ở nơi đó sao?

Tim Hàn Vân Tịch đập lạc một nhịp, tay nhỏ đan chéo nhau, lúc này mới cúi đầu đi vào.

Nàng thật cẩn thận nhấc một góc rèm châu lên, ai ngờ, một đạo ánh mắt sắc bén như ưng lập tức bắn lại đây, tức khắc làm Hàn Vân Tịch cảm giác được sát khí nổi lên bốn phía.

"Ngươi chính là Tần Vương phi, Hàn Vân Tịch?" Thiên Huy hoàng đế lạnh giọng, tuổi tầm bốn mươi, một bộ râu ngắn, mặt lạnh như Diêm Vương, không giận dữ nhưng tôn nghiêm đáng sợ.

Khác với lãnh (lạnh lùng) của Long Phi Dạ, Long Phi Dạ lãnh là một loại lạnh nhạt, vô tình, cao cao tại thượng, mà lãnh của Thiên Huy hoàng đế lại là một loại nghiêm túc, hung dữ.

Hàn Vân Tịch đã khẩn trương lại thêm khẩn trương, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nàng tự nhiên hào phóng khom người hành lễ, "Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp chính là Tần Vương phi Hàn Vân Tịch."

Ai ngờ, Thiên Huy hoàng đế lại đột nhiên lạnh giọng, "Ai cho ngươi tùy tùy tiện tiện tiến vào? Ai ân chuẩn cho ngươi tiến vào?"

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Nàng xuyên qua một cái đã tới nơi đây, chỉ biết lễ nghi cơ bản, làm sao mà biết được ngự thư phòng nhiều quy củ như vậy a. Hơn nữa, vừa mới rồi không phải là Tiết công công đã có thông báo, không phải nói nàng có thể vào hay sao?

Hàn Vân Tịch vẫn giữ thân mình cúi đầu, nghĩ không ra mình sai ở điểm nào, trong lúc nhất thời đáp lời cũng không được, không đáp cũng không xong.

Tuy rằng mình là Tần Vương phi, nhưng, ở trong mắt hoàng đế, Hàn Vân Tịch bất quá chỉ là một bá tánh hèn mọn tầm thường mà thôi.

Ngay khi Hàn Vân Tịch đang khó xử, một thanh âm quen thuộc ở một bên truyền đến.

"Hoàng huynh, nàng vốn là một nữ nhân không có giáo dưỡng, hà tất cùng nàng so đo, chính sự quan trọng hơn."

Thanh âm trầm thấp, mang theo từ tính đặc biệt, lạnh băng khiến người run lên, tuy rằng tràn đầy trào phúng, nhưng giờ này khắc này, khi Hàn Vân Tịch nghe thấy, lại mạc danh ấm áp.

Là hắn, Long Phi Dạ!

Nàng bất giác ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Long Phi Dạ mặc một bộ cẩm trang màu trắng, tuấn dật tôn quý, lúc này đang ngồi ở một cái bàn trà bên cạnh, bưng một ly trà nóng bốc khói chậm rãi uống xuống.

Gia hỏa này cư nhiên tới, hơn nữa còn tới sớm hơn cả nàng!

Nhìn thấy hắn ngồi đó khí định thần nhàn như vậy, Hàn Vân Tịch có cảm giác như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi khó hiểu.

Hắn là vì nàng mà đến hay sao? Đáy lòng Hàn Vân Tịch hiện lên một niềm hy vọng xa vời mà ngay chính nàng cũng chưa từng nghĩ đến.

Không thể nghi ngờ, lời Long Phi Dạ nói rất có phân lượng, Thiên Huy hoàng đế nhìn qua, không nói gì nữa, chỉ phất phất tay ý bảo Hàn Vân Tịch hãy bình thân.

Sau một lúc thật lâu, Hàn Vân Tịch mới biết được, cho dù là hoàng hậu tới ngự thư phòng cũng đều phải ở phía ngoài rèm châu mà hành lễ, đến khi hoàng đế cho phép mới có thể tiến vào bên trong diện kiến.

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hàn Vân Tịch bình thân, ánh mắt trộm liếc nhìn Long Phi Dạ cảm kích một cái, đáng tiếc, Long Phi Dạ không để ý đến nàng.

Tuy là đệ muội, chung quy vẫn là quân thần nên có khác, huống chi, nàng căn bản không lọt được vào mắt hoàng đế.

Long Phi Dạ đến có thể ngồi, Hàn Vân Tịch chỉ có thể đứng.

"Trẫm nghe hoàng hậu nói, Mục Thanh Võ hôn mê, rêu độc của Trường Bình, tất cả các đại phu đều bó tay không có biện pháp gì, ngươi chỉ dùng một bát dược liền trị hết?" Thiên Huy hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn Hàn Vân Tịch, căn bản không xem nàng là đệ muội mà đối đãi.

"Bẩm Hoàng Thượng, đúng là có việc này, nhưng, nghiêm khắc mà nói, thiếu tướng quân cùng Trường Bình công chúa đều không phải là bị bệnh, mà là bị trúng độc, thần thiếp có thể giải độc, nhưng không biết xem bệnh."

Mặc kệ thế nào, Hàn Vân Tịch cần thiết phải nói lời nói thật, nàng có thể thử xem qua Thái tử một chút, nhưng trước hết nàng vẫn nên thành thật tại đây.

Ai ngờ, hoàng đế lại nói, "Y và độc vốn là một nhà. Năm đó trẫm có nghe mẫu thân ngươi nói qua, tất cả bệnh tật ở trên người đều do độc tố tạo nên, đạo lý này, ngươi chắc là hiểu chứ?"

Khụ khụ......

Hàn Vân Tịch suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc, nàng không rõ lắm có phải Thiên Tâm phu nhân đã từng nói qua những lời này hay không, nhưng không thể không nói câu nói này có vẻ đã vượt qua hiểu biết trong thời đại của nàng ấy.

Nếu nhìn theo quan điểm của y học phương Tây, nguyên nhân gây bệnh thật đúng là đều do virus (病毒: khuẩn độc sinh ra bệnh) gây ra.

Đáng tiếc, đây đều không nhất thiết là trường hợp của nàng, độc tố cùng virus cũng không phải là cùng một khái niệm, nàng có thể giải phần lớn độc tố, độc tố của động thực vật trong tự nhiên, hoặc độc tố do người phối chế ra.

Thậm chí bỏ qua những điều này, những lời của Thiên Huy hoàng đế cũng khiến cho Hàn Vân Tịch khó xử. Nàng không có cách gì phủ định lời của mẫu thân đã từng nói, nhưng cũng không có cách gì giải thích để cho Thiên Huy hoàng đế hiểu rõ được vi diệu trong đó.

Hàn Vân Tịch suy nghĩ một lúc, khiêm tốn đáp, "Y độc một nhà, đó là khi y giả cùng độc giả* đạt cảnh giới cao nhất, Vân Tịch bất tài chỉ học được da lông của mẫu thân mà thôi."

*Y giả (医者): người hành nghề y (bác sỹ);

Độc giả (毒者): người chuyên dùng độc.

"Ha ha, trách không được hoàng hậu nói ngươi rất khiêm tốn, bệnh mà ngay cả phụ thân ngươi cùng Cố Bắc Nguyệt đều trị không được, ngươi lại dễ như trở bàn tay trị khỏi. Nếu đây tính là da lông mà nói, vậy phụ thân ngươi cùng Cố Bắc Nguyệt chẳng phải chính là phế vật hay sao?" Thiên Huy hoàng đế nghiêm túc hỏi lại.

"Bẩm hoàng thượng, Hàn thần y cùng Cố thái y có thể chữa bệnh, Vân Tịch có thể giải độc, đây là hai việc không thể so sánh với nhau." Hàn Vân Tịch vẫn cố gắng giải thích.

Ai ngờ, hoàng đế lại không kiên nhẫn, không vui nói, "Tần Vương phi, trẫm cho truyền ngươi tới là để chữa bệnh, không phải cho truyền ngươi tới để khiêm tốn! Trẫm còn phải trông cậy vào ngươi cũng có thể chữa khỏi bệnh cho Thái tử bằng một chén dược! Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục thâm tàng bất lộ?"

Lời này vừa ra, tim Hàn Vân Tịch đập mạnh một cái, trời mới biết hoàng hậu thổi gió bên gối như thế nào, cư nhiên làm hoàng đế tin tưởng vững chắc y thuật của nàng cao siêu như thế.