Long Phi Dạ thật vất vả mới có thể bình tĩnh. Lúc này, tâm tình lập tức lại dấy lên một ngọn lửa giận!
Hắn để cho nàng trở về phủ, nàng lại đi Hàn gia. Đây là ý gì? Không tính quay về Tần Vương Phủ sao? Muốn rời khỏi hắn?
Long Phi Dạ tức giận, khuôn mặt vốn hàn triệt nay lại giống như đắp thêm một tầng băng sương, tản mát ra khí tức nguy hiểm kinh người. Bao y tế hắn đang cầm trong tay suýt nữa bị hắn dùng nội công bóp nát.
Chẳng qua, từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời.
Ngoài xe, Sở Tây Phong kinh hồn bạt vía, cũng không biết điện hạ có nghe được lời nói của Từ Đông Lâm hay không. Chẳng qua, bất kể điện hạ có nghe được hay không, hắn đều phải bẩm báo lại!
Dù sao, sự tình đưa Vương phi nương nương trở về phủ là việc điện hạ giao cho hắn.
Sở Tây Phong trừng mắt Từ Đông Lâm mấy lần, rốt cuộc cũng lấy dũng khí muốn mở miệng. Đột nhiên, Long Phi Dạ lạnh giọng, "Còn không đi vào?"
Sở Tây Phong bị dọa cho giật mình, vội vàng đánh xe đi vào hướng cổng sau. Về phần điện hạ có muốn đi tìm người hay không, hắn vạn vạn lần không dám hỏi nhiều. Chẳng qua, hắn luôn cảm thấy điện hạ sẽ phải giao phó cái gì đó chứ?
Ai ngờ, Long Phi Dạ trực tiếp quay về tẩm cung, cửa đóng chặt, không giao phó cái gì.
Triệu ma ma, Bách Lý Minh Hương cùng Tô Tiểu Ngọc chặn đường Sở Tây Phong, giữ hắn lại. Nhưng sự tình mà ba người quan tâm nhất cũng không giống nhau.
"Vương phi nương nương đâu? Không phải đã nói cứu được người trở về sao?" Triệu ma ma vội vàng hỏi.
Tô Tiểu Ngọc lại hiếu kỳ, "Sở thị vệ, tên Dược quỷ kia cũng được cứu sao?"
Mà tâm tư của Bách Lý Minh Hương hoàn toàn ở trên người Tần Vương điện hạ. Nàng phát hiện sắc mặt Tần Vương điện hạ tựa hồ không hề tốt đẹp gì, có chút tái nhợt.
Sở Tây Phong không trả lời, đang đứng giữa ba nữ nhân này hắn liền bay vút lên không, xoay mình ra đi. Hắn trực tiếp đi Hàn gia. Mặc dù đã có Ám Vệ đi qua bảo vệ, nhưng hắn tự mình đi, so sánh ra vẫn tốt hơn.
Lúc này, đám thích khách kia sẽ không dám động thủ nữa. Nhưng nếu, vạn nhất... thì sao đây?
Thật ra, Sở Tây Phong đặc biệt muốn đến Hàn gia, nói cho Vương phi nương nương biết Tần Vương điện hạ đang bị nội thương. Hơn nữa, bị thương không nhẹ. Đáng tiếc, sự tình của điện hạ, hắn không dám nhiều lời.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đang ở Nhàn Vân Tiểu Uyển tại Hàn gia.
Từ khi Hách Liên phu nhân lên đương gia chủ, tiến hành sửa đổi đại trạch Hàn gia. Sau đó lại cho thuê những sân bỏ trống, chỉ giữ lại ba cái sân, một sân trong đó là để lại cho Hàn Vân Tịch. Bởi vì sân của Hàn Vân Tịch ở trong Tần Vương phủ được đặt tên là Vân Nhàn Các, cho nên nàng liền đảo lại hai chữ "Vân Nhàn" này, lấy "Nhàn Vân" làm tên gọi.
Hách Liên phu nhân và Tiểu Dật nhi đang đứng ngoài. Cho đến nay, đầu óc hai người đều cảm thấy mơ hồ, không biết phát sinh chuyện gì.
Vương phi nương nương được cứu khỏi đám thích khách, tại sao lại tới nơi này?
Hách Liên phu nhân đã khuyên nhiều lần. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể không ngừng nháy mắt Tiểu Dật nhi, để cho Tiểu Dật nhi khuyên.
"Tỷ, ngươi mở cửa một chút nha!"
"Tỷ, có phải Tần Vương điện hạ khi dễ ngươi hay không?"
"Tỷ, ngươi mở cửa có được không, Dật nhi cầu xin ngươi."
...
Rốt cuộc, Hàn Vân Tịch mở miệng, "Thất di nương, các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ta mệt, muốn ngủ."
Đến nước này, Hách Liên phu nhân chỉ có thể mang Tiểu Dật nhi rời đi.
Sau khi an tĩnh lại, cuối cùng Hàn Vân Tịch cũng thở hắt ra một ngụm trọc khí. Đáng tiếc,... Nàng ôm đầu, gối ngồi ở trên giường, đôi mắt trầm trầm, đầu óc thật là loạn, thật là loạn.
Từ khi bị thích khám ám sát ở Cố gia. Cố Thất Thiếu cứu nàng. Cấm Quân phản bội. Cố Thất Thiếu mang nàng đi. Cố Thất Thiếu cởi mặt nạ ra, lộ mặt mũi thật. Cố Thất Thiếu bị trọng thương, nàng vội vã chữa thương. Sau đó Long Phi Dạ xuất hiện. Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đến nay nàng vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần! Nàng chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, mộng thấy Long Phi Dạ quay trở lại, nhưng cũng không phải mộng đẹp.
Nàng biết rõ quần áo mình xốc xếch cùng Cố Thất Thiếu ở chung trong một phòng. Tất nhiên, Long Phi Dạ có thể tức giận, đổi lại cho dù là nam nhân nào, cũng đều có thể tức giận.
Nhưng tại sao hắn không nghe nàng giải thích? Hắn biết rất rõ ràng là nàng bị thương phải không? Hắn rõ ràng thấy Cố Thất Thiếu cùng trên người nàng đều bị thương phải không?
Quần áo nàng xốc xếch mà vẫn bôi thuốc cho Cố Thất Thiếu, đúng là đáng chết! Nhưng khi đó, nàng thật sự cuống cuồng. Nàng thật sự quên, không phải nàng cố ý.
Là một thầy thuốc, đối mặt với thương thế đáng sợ như vậy, nàng đã rất gấp gáp. Huống chi, bởi vì cứu nàng nên Cố Thất Thiếu mới bị thương thành ra như vậy!
Tại sao Long Phi Dạ không suy nghĩ một chút, nếu như không có Cố Thất Thiếu, đợi hắn trở lại chỉ cần đi nhặt xác nàng thôi sao?
Thị thị phi phi, một màn thoáng hiện không ngừng trong đầu Hàn Vân Tịch. Cảnh lặp lại nhiều nhất, chính là nụ cười lạnh, dáng vẻ khinh miệt nơi khóe miệng Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ, bởi vì thích chàng, trong mắt chàng, sự kiêu ngạo của ta có thể hèn mọn đến trong bùn đất. Nhưng chàng không thể khinh miệt ta như vậy!
Chàng không còn tiết chế bản thân mình. Chàng đang coi ta là dạng nữ nhân gì?
Mặc dù Hàn Vân Tịch càng không muốn nghĩ, nhưng đầu lại càng đau. Dần dần, dần dần, nàng nhắm mắt lại, đổ xuống một bên.
Cố gắng vì thương thế của Cố Thất Thiếu. Cố gắng giải thích trước lửa giận của Long Phi Dạ. Mà nàng, nàng quên mất thương thế trên vai mình. Đến nay, mũi tên Nỗ Tiễn trên vai nàng còn chưa rút ra, vết thương không chảy máu, đã nhiễm trùng.
Nàng nhức đầu, không đơn thuần bởi vì phiền lòng, cũng bởi vì sốt cao.
"Ê a"
Cửa sổ bị cẩn thận từng li từng tí đẩy ra, một cái đầu nhỏ lông xù nhô ra. Không có gì mới lạ, đó chính là Tiểu Đông.
Tiểu Đông thò đầu vào phòng, thấy Vân Tịch ma ma ngủ, lúc này mới đi tới gần. Chẳng qua, nó rất nhanh phát hiện có cái gì đó không đúng. Nó đang muốn đi tìm viện binh, Bạch Y công tử đã đi vào.
"Chít chít!" Tiểu Đông vội vàng kêu.
"Ngoan nào..."
Bạch Y công tử ôn nhu, tỏ ý nó an tĩnh. Tiểu Đông liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn nhảy đến bệ cửa sổ trông coi. Thật ra, nó cùng công tử còn tìm thấy Vân Tịch mẫu thân sớm hơn cả Tần Vương điện hạ. Chẳng qua, công tử một mực không lộ diện.
Bạch Y công tử cẩn thận từng li từng tí đem duỗi thẳng người Hàn Vân Tịch đang nằm co rúc. Hắn ngồi bên người nàng, ôn nhu sờ trán nàng một cái, lại xem mạch.
Sau khi cho nàng nuốt một viên viên thuốc nhỏ, chắc chắn nàng không hồi tỉnh, hắn mới bắt đầu kiểm tra vết thương trên vai nàng.
Nàng mặc tổng cộng ba tầng y phục, y phục đã khá dày. Nhưng mũi tên nhọn bắn vào rất ngọt, ghim vào sâu trong da thịt. Cơ hồ, chỉ còn lộ ra một cái đầu mũi tên nhỏ, còn bị quần áo che giấu.
Không cởi qu.ần áo thật đúng là khó khăn kiểm tra. Nhưng hắn thật sự là chính nhân quân tử, chẳng những không có ý đồ xấu với nàng, ngược lại, hắn kéo tới cái mền, thay nàng phủ kín người.
Hắn cho nàng uống không chỉ là thuốc hạ sốt, còn có hiệu quả ngủ yên. Ít nhất nàng phải ngủ một canh giờ mới có thể tỉnh. Cho dù có đau đớn hơn nữa cũng sẽ không đánh thức nàng. Nhưng hắn vẫn sợ nàng đau, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn dè đặt vén lên y phục bị bắn rách trên vai nàng, xem xét một phen. Tựa hồ không thấy rõ, hắn liền quỳ một chân, chống một chân, tìm một góc độ thích hợp để kiểm tra.
Điều chỉnh góc độ, một lần, một lần, lặp lại kiểm tra. Trên cửa sổ, Tiểu Đông ngáp ngáp. Vậy mà mặt mũi hắn, từ đầu đến cuối đều chuyên chú, nghiêm túc.
Rốt cuộc, hắn tìm tới vị trí thích hợp nhất. Hắn liền dùng đá nam châm, hút Nỗ Tiễn ra một ít, lại nhanh chóng, dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa, kẹp Nỗ Tiễn lại. Sau đó, bất thình lình rút ra, Nỗ Tiễn dài ba tấc liền được rút lên.
(Tớ nói thêm:
1 tấc ~ 4cm
3 tấc ~ 12cm)
Kỳ quái ở một điểm, vết thương của Hàn Vân Tịch hoàn toàn không chảy máu, chẳng qua rỉ một chút máu mà thôi. Phải biết, trúng tên sâu như vậy, thời gian lâu như vậy, lúc rút tên nhất định sẽ phun ra rất nhiều máu huyết.
Hắn xử lý xong vết máu, bôi chút thuốc cầm máu. Lần này động tác của hắn không chậm nữa, nhanh và gọn băng bó vết thương, phải nhanh chóng băng kỹ mới không bị chảy máu.
Sau khi xử lý xong, hắn nhẹ nhàng thở dài. Hắn lại nhẹ nhàng, sờ trán nàng một cái. Mặc dù có chút lưu luyến, chẳng qua, hắn rất nhanh thì buông tay.
Cơn sốt cao của nàng đã bắt đầu giảm, như vậy sẽ ổn.
Lúc này hắn mới đứng dậy, chân quỳ lâu có chút tê dại. Hắn bất đắc dĩ mà cười, dưới mảnh lụa trắng che mặt, không biết ẩn tàng một nụ cười như thế nào. Chỉ thấy mặt mũi hắn tuấn tú, tất cả đều nhu tình như nước.
Hắn rót một ly nước, đặt ở đầu giường. Do dự một chút, lại lột lụa trắng che mặt xuống, gói Nỗ Tiễn lại, cũng đặt ở đầu giường.
Nếu như lúc này Hàn Vân Tịch tỉnh lại, nhất định có thể thấy nụ cười của hắn dành cho nàng đầy cưng chiều mà vừa đành chịu. Đây là gương mặt ôn nhu nhất. Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch ngủ không tỉnh.
"Nha đầu ngốc... Vết thương sâu như vậy, ngàn vạn lần chớ lộn xộn."
Hắn nhìn nàng hồi lâu, Tiểu Đông cũng cho là hắn sẽ ở lại. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn xoay người, rời đi.
Lúc này Tiểu Đông mới phát hiện, hắn lộ mặt. Chẳng qua, Tiểu Đông cũng không khiếp sợ. Nó đã sớm biết hắn là ai, trên người hắn có khí tức sạch sẽ nhất. Mùi hương dược thảo nhàn nhạt chính là mùi hương dễ chịu nhất.
Sau khi rời khỏi phòng, hắn đột nhiên hư không, tiêu thất. Tiểu Đông khẩn trương, liền vội vàng nhảy lên nóc nhà. Thật may, hắn đứng trên nóc nhà.
Tất nhiên Tiểu Đông muốn ở lại, thủ hộ cho Vân Tịch mẫu thân. Nhưng nó có chuyện muốn nói cho công tử!
Nó chui thật nhanh lên bả vai công tử, móc ra một khối máu đã đông đặc, "Chít chít... Chít chít!"
Đây vết máu Cố Thất Thiếu lưu lại. Nó đã sớm cảm thấy Cố Thất Thiếu không đúng lắm. Chẳng qua, nó không nghĩ tới máu huyết của hắn sẽ như vậy... Đồ ăn ngon!
🥺
Nó cũng không biết máu này là thế nào, nó cũng nếm không ra là có độc. Nhưng vừa nghĩ tới sẽ chảy nư.ớc miếng, ăn thật ngon!
Bạch Y công tử thấy vậy, cười nhạt, hắn cũng lấy ra một khối cục máu đến, cười nói, "Ngươi cũng phát hiện sao?"
Tiểu Đông khiếp sợ, "Chít chít, chít chít!"
" Người Độc Cổ, Bất Tử Chi Thân. Hài tử của Y Học Viện năm đó... Thật sự là hắn!"
Bạch Y công tử trở nên trầm trọng. Hắn phát hiện Cố Thất Thiếu có Bất Tử Chi Thân, cho nên hắn mới không xuất thủ.
Người Độc Cổ bất tử không chết, thiên hạ còn có ai bảo vệ được nàng tốt hơn đây?
Chẳng qua, đáy lòng này đang tràn đầy lệ khí, không quan tâm chuyện thế tục.
Rốt cuộc, người Độc Cổ, là phúc hay là họa?
Nhận ra được phụ cận có Ám Vệ đang đến gần, Bạch Y công tử để Tiểu Đông xuống, rất nhanh thì biến mất không thấy gì nữa. Tiểu Đông cầm cục máu, vốn định giấu đi cho Vân Tịch mẫu thân nhìn một chút. Nhưng vừa nghĩ tới bản lĩnh của Vân Tịch mẫu thân có hạn, sẽ nhìn không ra vấn đề về sau, nó liền quả quyết ăn một miếng!
Ừ, ăn ngon thật!
Sau khi Sở Tây Phong cùng mấy Ám Vệ dò xét xung quanh mấy một vòng, lại liền ẩn thân.
Buổi tối hôm đó, Ám Vệ vẫn tuần tra xung quanh, Cố Thất Thiếu lại đường hoàng cùng Hách Liên phu nhân đi tới. Hắn vẫn một thân hồng bào diêm dúa lẳng lơ, giấu đi thiên sang bách khổng phía sau. Trừ sắc mặt tái nhợt, ngoài ra, nhìn thật sự giống như người không có thương thế.
Hách Liên phu nhân cũng không biết chân tướng như thế nào, chỉ nghe bên ngoài người ta nói là Cố Thất Thiếu cứu Vương phi nương nương. Vì vậy nàng đối với Cố Thất Thiếu, lễ đãi có thừa.
"Cố công tử, từ khi Vương phi nương nương tới đến nay vẫn đóng cửa, ở trong phòng, ai cũng không chịu thấy." Hách Liên phu nhân nói thật.
Cố Thất Thiếu kinh hãi, "Không có người nào giúp nàng xử lý vết thương sao?"
Hách Liên phu nhân cũng kinh hãi, "Vết thương?"
Hàn Vân Tịch trúng tên cực sâu. Hơn nữa, sau khi trúng tên đã cởi qu.ần áo rồi lại mặc vào. Nỗ Tiễn ẩn dưới quần áo, không nghiêm túc nhìn thật sự sẽ không nhìn ra.
Cố Thất Thiếu lập tức minh bạch chuyện gì xảy ra. Hắn bước nhanh về phía trước, muốn đạp cửa, nhưng Sở Tây Phong lại đột nhiên xuất hiện, ngăn lại, "Cố Thất Thiếu, không cho ngươi càn rỡ!"