Cổng lớn của Cố phủ thường xuyên đóng chặt, căn bản là vì không có ai đi qua.
Mặc dù Cố Bắc Nguyệt ngồi ở vị trí cao, mà lại thanh liêm, chính trực, không vượt cầm quyền, không kết giao cùng bất kỳ thế lực nào trong triều đình. Ngay cả người bình thường lui tới cũng không có.
Trong triều, trong cung tự nhiên không phải ít người quyền quý. Bằng đủ mọi cách, nịnh hót, lấy lòng, thậm chí lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Cố Bắc Nguyệt. Nhưng cho tới bây giờ, cửa chính của Cố gia chưa từng rộng mở vì ai.
Cố thái y đã nói, có chuyện tìm hắn thì mời tới Thái Y Viện.
Nhưng hôm nay, hắn lại tự mình ra mở cửa chính, nghênh đón Hàn Vân Tịch.
Chuyện đặc biệt như thế, Hàn Vân Tịch cũng không biết. Nàng chỉ coi là Cố Bắc Nguyệt lễ phép, mà Cố Bắc Nguyệt quả thật rất cung kính. Cửa vừa mở ra, hắn liền chắp tay, hành lễ, "Vương phi nương nương đại giá đến chơi, không tiếp đón từ xa, hạ quan thiếu xót."
"Miễn lễ!"
Hàn Vân Tịch đã sớm thành thói quen Cố Bắc Nguyệt giữ lễ như vậy. Nàng liếc mắt về phía Cổ Thất Sát, "Ngươi còn không đi?"
"Đi? Đi đâu?" Cổ Thất Sát giả bộ ngu.
"Cố thái y không hoan nghênh ngươi." Hàn Vân Tịch rất không khách khí.
"Ai u, Vương phi nương nương, Tần Vương điện hạ bỏ rơi ngươi, ngươi đi tìm hắn. Chớ đem hoả khí trên người ngươi rơi vãi vào người ta chứ." Cổ Thất Sát bất đắc dĩ cảm khái.
Người này, thật sự là miệng tiện!(1) Không trách Hàn Vân Tịch không định gặp hắn.
(Chú thích:
(1) Miệng tiện: câu chửi mồm thúi đó.
- tiện là tiện nhân, ti tiện, bần tiện.)
Hàn Vân Tịch đang bực bội, nghe lời này một cái, cả khuôn mặt cũng nặng trịch, "Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó?"
Cổ Thất Sát nghiêm túc, "Nha đầu, Lão Tử không đùa giỡn với ngươi. Long Phi Dạ không phải là thứ tốt gì."
"Vậy ngươi là đồ tốt?" Hàn Vân Tịch hỏi ngược lại.
"Ngươi không thấy hắn với người tiểu sư muội kia..."
Cổ Thất Sát còn chưa có nói xong, Hàn Vân Tịch liền lạnh giọng cắt đứt, "Sư môn của Điện hạ có việc gấp mà thôi. Ngươi còn nói bậy nói bạ nữa, cẩn thận ta hạ độc nát miệng ngươi!"
"Sách sách sách!" Cổ Thất Sát cười lạnh, "Vương phi nương nương độ lượng!"
"Ngươi mới không phải thứ gì tốt!" Hàn Vân Tịch không quên mắng lại.
Nàng vẫn rất quật cường, dù cho tâm lý có một trăm một ngàn cái buồn rầu, trên mặt nàng vẫn duy trì ngạo kiều, bảo vệ Long Phi Dạ! Trong nội bộ hai vợ chồng có mâu thuẫn bộ thì giải quyết, không cần người ngoài lắm lời!
Cổ Thất Sát tựa hồ tức giận, "Xú Nha Đầu, một thành giải dược này, thật ra thì..."
Bất đắc dĩ, Cổ Thất Sát còn chưa giải thích, Cố Bắc Nguyệt lại cắt đứt, "Vương phi nương nương, ngoài cửa gió lớn, xin mời vào bên trong nhà."
Trời giữa mùa hè nóng bức, lấy đâu ra gió lớn?
Lúc này Hàn Vân Tịch mới có chút tỉnh táo. Nàng biết đứng ở trước cửa lớn, miệng sảo sảo nháo nháo, sẽ không ra thể thống gì.
"Ngăn hắn lại!"
Nàng lưu lại những lời này, sải bước, đi vào cửa.
Cổ Thất Sát tất nhiên muốn đi vào, Cố Bắc Nguyệt vội vàng dùng thân thể, ngăn trở hắn, "Dược quỷ đại nhân..."
"Cút ngay!" Cổ Thất Sát không chút khách khí.
Cố Bắc Nguyệt cười ôn hòa, thấp giọng, "Dược quỷ đại nhân, Vương phi nương nương là thế nào?"
Cổ Thất Sát vốn cũng dự định leo tường đi vào, thấy thái độ này của Cố Bắc Nguyệt, ngược lại cũng rất ngoài ý muốn, "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Cố Bắc Nguyệt chỉ coi không nghe được, lại nói, "Bản vẽ của Dược Quỷ Đường tại hạ đã xem qua, tại hạ cùng nương nương cũng đã đề cập tới. Chuyện xây dựng còn phải cần đại nhân làm chủ, không biết đại nhân đã xem qua chưa?"
"Những sửa đổi trong bản vẽ là ý kiến của ngươi?" Cổ Thất Sát hỏi.
"Đúng là vậy. So với Dược quỷ đại nhân, tại hạ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhiều chỗ xử lý chưa ổn thoả, để cho đại nhân chê cười."
Cố Bắc Nguyệt tính khí tốt, từ từ nói. Khi hai người đang nói chuyện, Hàn Vân Tịch đã đi xa. Cổ Thất Sát cũng không ý thức được là Cố Bắc Nguyệt đang cố ý kéo dài thời gian, cười lạnh nói, "Ngươi còn có chút bản lĩnh! Tại sao không quay về Y Học Viện đi? Chỉ cần những mối quan hệ của gia gia ngươi, cùng vị trí của ngươi bây giờ, thế nào cũng phải được phong vị chức Lục Phẩm chứ?"
"Không dối gạt đại nhân, tại hạ đối với Y Học Viện... Không phải là cảm thấy rất hứng thú." Cố Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Từ trước đến giờ Cổ Thất Sát không thể nào nhìn trúng Cố Bắc Nguyệt ở trong mắt. Bây giờ có thể nghe lời này, hắn liền đánh giá Cố Bắc Nguyệt một lần nữa. Trong mắt hắn, phàm là Đại Phu không có hứng thú với Y Học Viện, đều là đại phu tốt!
Hắn cười ha hả, "Có dũng khí! Lão Tử thích ngươi!"
Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt cười, cứ như vậy cùng Cổ Thất Sát nhắc tới Y Học Viện. Cố Bắc Nguyệt lại nói, "Dược quỷ đại nhân, ngoài cửa có gió lớn, xin mời vào bên trong nhà."
Cổ Thất Sát cứ như vậy, danh chính ngôn thuận đi vào. Mà lúc này, Hàn Vân Tịch đã bị Tiểu Đông mang tới hoa viên trong Cố gia.
Lúc trước Hàn Vân Tịch đã tới một lần, vội vã tới, vội vã đi, cũng không biết Cố Bắc Nguyệt giấu trong nhà một vườn dược thảo.
Từng ngọn cây cọng cỏ trong Hoa viên, toàn bộ là dược liệu. Hơn nữa, tất cả đều đang nở rộ.
Lúc giữa mùa hè, nắng chói chan, cả vườn Tiểu Hoa Nhi nở đầy đủ mọi màu sắc. Trong không khí cũng có mùi dược thảo nhàn nhạt, thoang thoảng. Đường trải đá, sân trồng cỏ, buội hoa, bóng cây, yên lặng mà tốt đẹp.
Cho dù có phiền não, tới đây cũng sẽ bị ôn nhu bủa vây, tâm tình sẽ mềm mại trở lại.
Rốt cuộc Hàn Vân Tịch đã minh bạch, vì sao ngày ngày Tiểu Đông chạy tới nơi này. Nàng ngồi xuống trên xích đu ở dưới cây lớn, nhẹ nhàng lắc lắc.
Một lúc lâu, mới thở hắt ra một hơi dài, đem khó chịu ứ đọng trong lòng phun ra, cả người thoải mái.
Thật ra, nàng cũng không biết mình tới Cố phủ làm gì. Nàng chỉ muốn rời khỏi Tần Vương Phủ, đi hóng mát một chút mà thôi. Mà toàn bộ Đế Đô, trừ nơi này của Cố Bắc Nguyệt, nàng lại cũng không biết đi tới nơi nào khác.
Đương nhiên, yên lặng cũng bất quá chỉ một hồi, thanh âm Cổ Thất Sát rất nhanh thì truyền tới, "Ha ha, lấy Dược thay hoa. Cố thái y rất có nhã trí!"
"So ra còn kém Dược Quỷ Cốc, hoa nở khắp nơi." Cố Bắc Nguyệt khiêm tốn nói.
"Ha ha, nơi này của ngươi ngập tràn Thái Tố, ngày mai Lão Tử đưa tới cho ngươi mấy bụi hoa, khoe màu đua sắc, bốn mùa Trường Xuân!" tâm tình Cổ Thất Sát tựa hồ không tệ.
Hàn Vân Tịch biết Cố Bắc Nguyệt không ngăn được Cổ Thất Sát. Chẳng qua, nàng không nghĩ tới hai người này lại có thể trò chuyện.
Nàng ngồi trên xích đu, nhìn bọn hắn đến gần.
"Vương phi nương nương, bản vẽ Dược Quỷ Đường còn thiếu xót nhiều chỗ. Hạ quan cảm thấy cần phải sửa đổi, đang muốn mời Dược quỷ đại nhân tới, hạ quan cùng hắn nói lại."
Đây là Cố Bắc Nguyệt giải thích vì sao để cho Cổ Thất Sát vào cửa. Hàn Vân Tịch cũng lười đuổi người, nàng đẩy xích đu, không lên tiếng.
"Vương phi nương nương, hạ quan chuẩn bị trà bánh, mời ngài dời bước vào bên trong đình." Cố Bắc Nguyệt còn nói.
Tâm tình Hàn Vân Tịch vốn đã thoải mái hơn chút, vừa nghe đến hai chữ "Trà bánh", đột nhiên liền lại đứng lên ngăn cản. Nàng nhàn nhạt nói, "Không uống trà, uống nước là được."
Nếu là người khác, nhất định sẽ hỏi "Tại sao", nhưng Cố Bắc Nguyệt, cái gì cũng không hỏi nhiều. Hắn lặng lẽ cho người làm mang hết trà bánh xuống, thay bằng nước trắng.
Ba người vào trong đình ngồi. Nếu là người khác, nhất định sẽ hỏi "Vì sao Vương phi nương nương tới", nhưng Cố Bắc Nguyệt cũng không hỏi. Hắn nhàn nhạt nói, "Vương phi nương nương có mang bản vẽ tới?"
Vừa mới xong, Cổ Thất Sát ở cửa thì thầm chuyện Long Phi Dạ cùng tiểu sư muội, Hàn Vân Tịch còn rất sợ Cố Bắc Nguyệt hỏi nàng tới làm gì. Hiện tại đến được, Cố Bắc Nguyệt hiểu lầm nàng tới vì bản vẽ, nàng cũng sẽ không lúng túng.
"Bản vẽ đâu?" Nàng tức giận, trừng mắt hướng Cổ Thất Sát.
Cổ Thất Sát vốn muốn cơ hội này, khích bác nha đầu này cùng Long Phi Dạ. Sau đó sẽ giải thích rõ chuyện một thành giải dược mi độc. Nhưng hôm nay, hắn thấy nha đầu này tựa hồ cũng không tức giận, trong lúc nhất thời, hắn lại không đành lòng khích bác.
Hắn móc ra bản vẽ, mở ra trên bàn. Trên bản vẽ này phủ đầy lấm tấm bút tích. Bút tích của Hàn Vân Tịch có, Cố Bắc Nguyệt có, Cổ Thất Sát cũng có.
"Vương phi nương nương, ngươi nhìn nơi này. Tại hạ suy nghĩ hay là sửa lại chỗ này một chút, khuếch trương diện tích lớn gấp hai là tương đối thỏa đáng." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.
Mặc dù Hàn Vân Tịch không tức giận như vậy, cuối cùng lại buồn buồn. Nàng liếc mắt về phía Cổ Thất Sát, hỏi, "Cổ Thất Sát, ngươi thấy thế nào?"
Cổ Thất Sát suy nghĩ nửa ngày, rất nghiêm túc gật đầu, "Quả thật nên sửa."
"Vậy thì sửa đi." Hàn Vân Tịch buồn buồn nói.
Cố Bắc Nguyệt cùng Cổ Thất Sát thảo luận mấy nơi, Hàn Vân Tịch cũng không tập trung được sức lực tinh thần, tựa hồ thất thần.
Thỉnh thoảng Cố Bắc Nguyệt nhìn hướng Hàn Vân Tịch, không bao lâu hắn liền nói sang chuyện khác, "Mấy ngày trước đây, hạ quan ở trong cung nghe được một lời nói, phi thường buồn cười. Bây giờ hạ quan nói cho hai vị nghe qua, mọi người cảm thấy như thế nào?"
Hàn Vân Tịch không trả lời, Cổ Thất Sát thuận miệng nói, "Trò gì buồn cười?"
"Lúc trước, chỉ có một con gấu. Nó thường kêu ca "Lạnh nha, lạnh quá nha! Lạnh quá nha, lạnh quá nha!"" Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.
"Sau đó thì sao?" Cổ Thất Sát hỏi.
"Sau đó không sao, ha ha!" Cố Bắc Nguyệt cười lên.
Cổ Thất Sát không giải thích được, "Chỉ có như vậy?"
"Ừ, chỉ có như vậy. Buồn cười quá đi, ha ha!" Cố Bắc Nguyệt tự ý cười ha ha.
Ai có thể nghĩ đến, vị Cố thái y này khiêm tốn ôn nhu, lễ phép chu toàn cũng sẽ nói đùa, cũng sẽ cởi mở, cười to ha ha?
Cổ Thất Sát liếc một cái, lười nói nhảm nhiều. Cố Bắc Nguyệt lại tự ý ha ha ha cười không dứt. Lúc này, Hàn Vân Tịch một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng, "Cái này không lạnh chút nào, ta biết một chuyện còn lạnh hơn."
Cổ Thất Sát không có hứng thú gì. Ngược lại, mặt Cố Bắc Nguyệt đầy mong đợi, "Thật sao? Hạ quan rửa tai lắng nghe."
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch nhấc lên tinh thần, nghiêm túc nói, "Hồi trước, có một con Gấu Bắc Cực cô đơn, ở trong hang băng ngẩn người. Nó quả thực buồn chán liền bắt đầu nhổ lông của mình ra chơi đùa. Một sợi... Hai sợi... Ba sợi... Cuối cùng, nhổ hết lông, không dư thừa một cọng nào."
Nói đến đây, nàng dừng lại.
"Sau đó thì sao?" Cố Bắc Nguyệt tò mò hỏi.
"Ngươi đoán một chút!" Hàn Vân Tịch cố ý nhử.
Cố Bắc Nguyệt thẳng lắc đầu, "Không đoán được."
"Sau đó nó liền kêu to... Lạnh quá!"
Lời vừa nói, Cố Bắc Nguyệt liền sửng sốt, Hàn Vân Tịch tự ý cười lên ha hả.
Thấy biểu tình Cố Bắc Nguyệt ngớ ra, nàng cười càng vui vẻ, "Rất lạnh, ha ha ha!"
Cố Bắc Nguyệt duy trì dáng vẻ ngẩn ngơ, đáy mắt lại xẹt qua một vệt vui vẻ, nở một nụ cười yên tâm. Cái gọi là chuyện vớ vẩn, không phải là người khác vui thích, mà là làm cho chính mình vui vẻ. Tiếng của mình cười luôn có thể lớn hơn so với nghe tiếng người ta cười.
Thật lòng, Cổ Thất Sát không cảm thấy buồn cười. Nhưng nhìn dáng vẻ Hàn Vân Tịch cởi mở cười to, hắn làm bộ run run, "Lạnh cóng, lạnh cóng, lạnh cóng cả Lão Tử, ha ha!"
Cười cười, Cổ Thất Sát cũng nổi dậy, "Lão Tử cũng kể một chuyện! Hồi trước có một tên thái giám, phía dưới... các ngươi đoán thế nào?"
Hàn Vân Tịch suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra.
"Cố Bắc Nguyệt, ngươi đoán!" Cổ Thất Sát hỏi.
Cố Bắc Nguyệt không lên tiếng, Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi, "Sẽ không phải là không có chứ?"
Lời vừa nói, Cố Bắc Nguyệt không khỏi tức cười, không dám cười to. Cổ Thất Sát nổ bạo cười "Ha ha. Hàn Vân Tịch, ngươi là thiên tài!"
Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch không quay lại, suy nghĩ, "Hồi trước, có tên thái giám phía dưới... Không?"
Thấy dáng vẻ nàng mơ hồ, Cổ Thất Sát cười đến mức đau cả bụng, "Ha ha ha!"
Lúc này, rốt cuộc Hàn Vân Tịch ý thức được Cổ Thất Sát buồn cười ở điểm nào. Nàng cầm bản vẽ lên, đập tới hướng Cổ Thất Sát, "Ngươi không biết xấu hổ!"
Nàng nhìn hướng Cố Bắc Nguyệt, thấy Cố Bắc Nguyệt kìm nén không dám cười. Rõ ràng Cố Bắc Nguyệt đã sớm biết câu trả lời.
Được rồi, nàng cũng không nhịn được cười. Không khỏi thừa nhận, đoạn chuyện thái giám này rất buồn cười.
Tâm tình trầm muộn cứ như vậy bất tri bất giác buông lỏng, ngay cả chính nàng đều không nhận ra.
Nhưng ai biết, thời điểm đang cười vui, sắc mặt Cố Bắc Nguyệt đột nhiên biến hoá. Ngay sau đó, Cổ Thất Sát hung hăng túm Hàn Vân Tịch vào trong ngực. Cơ hồ là đồng thời xuất hiện mấy mũi tên nhọn, bốn phương tám hướng cùng phóng vào trong đình!
Có thích khách!
——————————————————————————