Đoan Mộc Dao tới!
Mặc dù bị hoàng tộc Tây Chu phế bỏ, một mực trốn ở Thiên Sơn Kiếm Tông. Nhưng một năm này, Đoan Mộc Dao tựa hồ cũng trải qua rất tốt. Vốn sống như Thiên Tiên đã là một loại tuyệt mỹ, lúc trước hơi gầy một ít, bây giờ da thịt đầy đặn. Hơn nữa, thân trên, th.ân dưới, áo yếm, quần dài, lộ ra không ít vẻ đầy đặn của thiếu nữ.
Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái liền chú ý tới bội kiếm của nàng ta. Vỏ kiếm màu băng lam, cùng một phong cách với bảo kiếm Long Phi Dạ thường dùng.
Lúc Đoan Mộc Dao mang thân phận Tây Chu công chúa thì không mang theo bội kiếm. Bây giờ, mang theo bội kiếm này liền có ý nghĩa nàng đã thoát khỏi hoàng tộc, trở thành một nhân sĩ giang hồ chân chính.
Hàn Vân Tịch biết, nàng ta và Long Phi Dạ cùng là đệ tử cuối của Tông Chủ Thiên Sơn Kiếm Tông, là cao thủ kiếm thuật nhất đẳng.
Từ góc độ của Hàn Vân Tịch nhìn vào, chỉ có thể nhìn được sau lưng Long Phi Dạ, thấy nụ cười yêu kiều, ánh mắt ái mộ của Đoan Mộc Dao. Tiếng bọn họ nói chuyện rất thấp, hoàn toàn không nghe rõ.
Hàn Vân Tịch trầm mặc nhìn, cuối cùng trong bụng thấy không thoải mái.
Nàng vốn tưởng rằng Long Phi Dạ gặp phải chuyện gì khẩn trương, không tiện để cho nàng tham dự, mới để cho nàng chờ ở Ngự Hoa viên. Sau đó nàng lén tới, cũng không trực tiếp đi vào, nàng sợ sẽ quấy rầy hắn.
Nhưng dù thế nào nàng cũng không nghĩ đến, người tới chính là Đoan Mộc Dao!
Sự tình về nữ nhân này, lúc trước Long Phi Dạ đã giải thích qua. Đơn giản là Long Phi Dạ đã đáp ứng với sư phụ, trước khi Đoan Mộc Dao tròn mười tám tuổi thì sẽ bảo vệ nàng.
Một ngày là thầy, suốt đời là thầy, sư mệnh khó vi phạm, Hàn Vân Tịch tất nhiên hiểu. Chẳng qua, hôm nay Đoan Mộc Dao đến, vì sao Long Phi Dạ không nói thẳng? Vì sao phải dặn nàng chờ ở Ngự Hoa viên?
Bây giờ, tới thì tới. Có việc gấp thì nói ra. Còn cần phải lừa gạt nàng sao?
Hàn Vân Tịch đang thấy buồn bực trong lòng. Ai biết, Long Phi Dạ đột nhiên cúi người, mà Đoan Mộc Dao liền vội vàng đến gần, dán vào bên tai hắn, muốn cùng hắn rỉ tai.
Long Phi Dạ!
Hàn Vân Tịch giận, lập tức đi vào, công khai quyền sở hữu bằng cách nắm ở cánh tay Long Phi Dạ. Nàng nhàn nhạt nói, "Điện hạ, Dao Công Chúa đến, thế nào lại không cho dâng trà?"
Đoan Mộc Dao liếc mắt về phía Hàn Vân Tịch, đáy mắt thoáng qua tia cười lạnh. Nàng ôn nhu nói, "Sư huynh, ta còn chưa nói hết."
Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua một vệt phức tạp, vỗ nhè nhẹ tay Hàn Vân Tịch, "Nàng đi chuẩn bị nhiều một chút trà bánh."
Chuẩn bị trà bánh, đó thuần túy là truyền mệnh lệnh xuống. Trong Tần Vương phủ không thiếu người hầu Nô, Long Phi Dạ nói như vậy, không thể nghi ngờ là muốn đẩy Hàn Vân Tịch ra.
Rốt cuộc Đoan Mộc Dao có chuyện gì cơ mật, không thể để cho nàng biết. Mà là loại chuyện như thế nào mới phải dựa vào bên tai, rỉ tai nói?
Hàn Vân Tịch không muốn đi. Nhưng thấy Long Phi Dạ nhẹ nhàng vu.ốt ve tay nàng, nàng mềm lòng.
Nàng đem kéo Long Phi Dạ qua, thân mật dán lỗ tai hắn, thấp giọng. Nhìn giống như đang rỉ tai nói chuyện, thật ra thì nàng không nói gì. Nàng chỉ hửi mạnh vào tai hắn một cỗ khí!
"Ừ, nàng đi đi" Long Phi Dạ tựa hồ biết.
Cử cử chỉ thân mật như thế, Đoan Mộc Dao nhìn đến cảm thấy đặc biệt nhức mắt. Chẳng qua, nàng trầm trụ khí. Thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội xuống núi một chuyến, nàng tuyệt đối không thể làm hư sự tình!
Mặc dù Đoan Mộc Dao vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch, có thể bây giờ Hàn Vân Tịch cũng không để ý tới nữa. Nàng tiêu sái, giơ cao cằm, ưu nhã tôn quý rời đi, cũng không quay đầu lại.
Hàn Vân Tịch không nghĩ bản thân mình sẽ mất đi tự tin ở trước mặt nữ nhân này. Nhưng mà, sau khi ra cửa, mâu quang nàng lại không khống chế được, ảm đạm đi xuống.
Long Phi Dạ, rốt cuộc giữa chúng ta còn bao nhiêu bước?
Mấy ngày nay chúng ta đã trải qua quá nhiều ấm áp. Ta suýt nữa cho rằng mỗi người một đường, mỗi người một bước, chúng ta đã cùng nhau đi hết.
Liên quan tới chàng, liên quan tới Thiên Sơn Kiếm Tông, liên quan tới Đường Môn,... rất nhiều, rất nhiều chuyện. Ta một mực không hỏi thì chàng sẽ không chủ động nói cho ta sao? Nếu như có một ngày, ta cố chấp hỏi, liệu chàng có bằng lòng nói hết hay không?
Hàn Vân Tịch không quay đầu nhìn lại, nàng tự mình đi chuẩn bị trà bánh.
Lúc nàng quay trở lại, Long Phi Dạ đã ngồi xuống trên vị trí chủ tọa, mà Đoan Mộc Dao ngồi ở vị trí khách tọa. Thấy Hàn Vân Tịch đi vào, Đoan Mộc Dao dừng lại lời nói, giống như là sợ bị Hàn Vân Tịch nghe được cái gì.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một loại yên lặng để thị uy.
Hàn Vân Tịch không để ý bọn họ yên lặng, dọn xong trà bánh, nàng tự nhiên phóng khoáng cũng ngồi vào vị trí chủ toạ, bên cạnh Long Phi Dạ. Nàng tự mình lấy ra một khối bánh ngọt, đưa lên, "Điện hạ."
Long Phi Dạ không thích ăn bánh ngọt, nhất là đồ ngọt điểm tâm mà nữ nhân này thích. Lúc trước, thời điểm ở bên ngoài uống trà, nàng nhiều lần đưa cho hắn. Sau nhiều lần bị hắn cự tuyệt, nàng cũng mặc kệ hắn.
Nhưng bây giờ...
Long Phi Dạ nhìn khối bánh ngọt trong suốt, mềm mại ở trước mắt, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhận lấy, cắn một miếng.
Nhưng một miếng bánh này, lập tức cho hắn nâng cao tinh thần.
Chua quá! Có thể so với dấm chua!
"Điện hạ không thích sao? Kia đổi một loại."
Hàn Vân Tịch liền vội lấy ra một cái kiểu khác, nhưng điểm giống là vẫn đưa tới trước mặt Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ vô tội liếc nhìn nàng một cái. Hắn vẫn như cũ, không cự tuyệt, lại nếm một miếng, thiếu chút nữa thì phun bánh ra.
Phi thường chua, chua! Vị chua đến mức làm cho răng hắn cảm thấy khó chịu.
"Chàng cũng không thích?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Long Phi Dạ đành chịu, vừa muốn cười, vừa muốn khóc. Tại sao trên đời có thể có một nữ nhân như vậy, để cho hắn vừa yêu, vừa hận!
Hàn Vân Tịch bưng tới mấy loại bánh ngọt khác biệt. Tất cả đều có vị chua. Không thể nghi ngờ, đây chính là nàng đang cảnh cáo hắn. Nàng vỡ bình dấm chua!
Long Phi Dạ không trả lời, lặng lẽ ăn hết hai khối bánh ngọt. Hàn Vân Tịch không có chút nào hả giận, ngược lại thì thấy thương tiếc, liền vội vàng châm trà cho hắn.
Đoan Mộc Dao nhìn đến màn này cũng không ngồi yên được, nàng đứng dậy, nghiêm túc nói, "Sư huynh, chúng ta có thể đi không?"
Đi?
Bọn họ phải đi nơi nào?
Cuối cùng, Hàn Vân Tịch hướng ánh mắt chất vấn về phía Long Phi Dạ. Nhưng Long Phi Dạ không giải thích điều gì, thấp giọng, "Ngoan ngoãn ở trong phủ đợi ta. Đừng chạy lung tung, mấy ngày nữa ta liền trở lại."
Rất nhiều chuyện, nàng không hỏi, một mực chờ hắn chủ động nói cho nàng biết. Nhưng lần này, Hàn Vân Tịch không chút do dự, hỏi, " Chàng muốn cùng với nàng ta đi tới nơi nào? Xảy ra chuyện gì sao?"
Long Phi Dạ lảng tránh, không đáp, "Mấy ngày nữa liền quay về."
"Nhất định phải đi sao?"
"Ừm."
"Ồ..." Hàn Vân Tịch yên lặng chốc lát, thấp giọng nói, "Điện hạ, mang ta đi chung đi, được không?"
Lúc này, Đoan Mộc Dao lại thúc giục, thanh âm ỏn ẻn, "Sư huynh, chúng ta đi nhanh đi!"
(Tớ chả buồn sửa từ ỏn ẻn. Để các cậu thấy ĐMD thảo mai và giả dối ntn. Tớ đã lược mấy từ tác giả nói thô rồi đấy.)
Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ, sở sở động lòng người. Trong mắt chứa đựng không phải là sự khẩn cầu, mà là sự khao khát.
Khẩn cầu cùng khao khát là hoàn toàn khác nhau!
Nàng thích hắn, nhưng xưa nay không bắt buộc. Chẳng qua là nàng tự ôm trông đợi, khao khát.
"Điện hạ, ta nghĩ rằng chàng có thể mang ta theo." Nàng rất thành thực.
Nhưng cuối cùng, Long Phi Dạ đã để cho nàng thất vọng. Hắn giống như bình thường, xoa xoa suối tóc của nàng, nhàn nhạt nói, "Ngoan ngoãn đợi, đừng chạy lung tung, cách xa Cổ Thất Sát một chút."
Hắn vừa nói, liền đứng dậy, cùng Đoan Mộc Dao ra ngoài...
Hàn Vân Tịch trầm mặc ngồi xuống, nhìn, cho đến khi bóng lưng Long Phi Dạ cùng Đoan Mộc Dao đi xa, biến mất, nàng mới đưa tay vén lại mái tóc chính mình. Nàng ngây ngốc, liêu điêu. Cả trái tim đột nhiên ngăn cản nàng đứng lên đi theo, thật khó chịu!
Hoá ra... Chẳng qua là từ một phía mình tình nguyện. Mỗi người một đường, mỗi người một bước, thật ra còn rất nhiều.
Lại là chuyện lớn, lại là chuyện cơ mật, chỉ cần Long Phi Dạ không muốn, ai có thể ngăn cản hắn bảo mật? Ai có thể ngăn cản hắn mang theo ta?
Hoá ra, ta cũng không đến gần thế giới của hắn, vẫn dậm chân tại chỗ.
Ngoài cửa sổ, Cổ Thất Sát nhìn bộ dáng Hàn Vân Tịch thất lạc, con mắt cũng nheo lại. Hắn tùy tiện đi tới, "Nha đầu, bị ghét bỏ rồi sao?"
Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn, "Ngươi nghe lén!"
"Lão Tử nghe rất quang minh chính đại! Lão Tử cũng không nghe được cái gì. Không biết Đoan Mộc Dao với Long Phi Dạ rỉ tai nhau cái gì!" Cổ Thất Sát tức giận nói.
"Rỉ tai?" Hàn Vân Tịch kinh hãi.
Ánh mắt Cổ Thất Sát có chút né tránh, nhưng vẫn lớn tiếng nói, "Có thể gần gũi, ái chà chà, ban đầu Dao Công Chúa này cũng muốn gả vào Tần Vương Phủ, làm một Trắc phi. Tính ra, cũng so với tình thế bây giờ bị phế bỏ còn tốt hơn!"
Hàn Vân Tịch sự chú ý toàn ở Cổ Thất Sát nửa câu đầu, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nặng, đứng dậy liền đi.
Cổ Thất Sát liền vội vàng đuổi kịp, một đường với Hàn Vân Tịch đi đến cửa sau Vương phủ.
Hàn Vân Tịch đang muốn đi ra ngoài, Sở Tây Phong lập tức xuất hiện, "Vương phi nương nương, điện hạ không có ở đây, hay là ngài đừng ra ngoài."
Lãnh nhãn của Hàn Vân Tịch quay lại nhìn, Sở Tây Phong theo bản năng liền lui về sau. Ánh mắt này so với điện hạ còn kinh người hơn, thật là có thể giết người.
Đương nhiên, Sở Tây Phong lui về phía sau, nhưng mấy gã sai vặt thì không ai dám mở cửa. Tất cả đều đứng ngăn cản ở cạnh cửa.
"Tránh ra!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Bọn sai vặt toàn bộ nhìn sang hướng Sở Tây Phong, Sở Tây Phong mím môi, không lên tiếng.
"Đừng để cho ta nói lần thứ hai, tránh ra!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Bọn sai vặt bị dọa sợ đến mức hồn vía tán lạc, nhưng cũng không dám để cho Hàn Vân Tịch rời đi.
Hàn Vân Tịch b.ắn ra ám khí, mấy cây kim châm đồng loạt bắ.n ra, trúng hết đầu gối bọn sai vặt. Từng người, từng người đều tê liệt, ngồi xuống. Đôi chân bọn họ chân tê dại, không có cách nào nhúc nhích.
Sở Tây Phong gấp, liền vội vàng tiến lên ngăn cản, "Vương phi nương nương, điện hạ có lệnh..."
Còn chưa có nói xong, Hàn Vân Tịch liền lạnh giọng, "Giam lỏng ta?"
"Không phải!" Sở Tây Phong bị dọa phát hoảng.
Điện hạ chỉ nói phải đề phòng Cổ Thất Sát, không nói nếu để cho Vương phi nương nương đi ra ngoài, làm sao bọn họ còn đề phòng Cổ Thất Sát nhỉ?
"Nếu không phải thì mau tránh ra, đừng để ta..."
Hàn Vân Tịch lời còn chưa dứt, Sở Tây Phong liền tự giác tránh ra. Hắn không muốn trúng độc. Mà nếu hắn trúng độc, làm sao hắn theo Vương Phi nương nương đi ra ngoài?
Cổ Thất Sát đứng cười ở một bên, thấy Hàn Vân Tịch ra ngoài, hắn cũng không đi cửa sau, trực tiếp leo tường đi ra ngoài. Hắn theo sau Hàn Vân Tịch, "Nha đầu, chúng ta đến Dược Quỷ Đường nhìn một chút! Hôm nay bắt đầu xây dựng thương khố."
"Cách ta xa một chút!"
Hàn Vân Tịch phóng người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Tất nhiên Cổ Thất Sát đuổi sát không buông, mà Sở Tây Phong mang một mảng lớn Ám Vệ cũng âm thầm đuổi kịp.
Cho đến khi cửa trước cùng cửa sau Tần Vương phủ đều an tĩnh lại, Long Phi Dạ đi xa, Hàn Vân Tịch cũng ra ngoài, Sở Thiên Ẩn mới lệnh cho toàn bộ thám tử rút lui.
Sự tình Hoả Dược phát nổ ở chợ đen, Long Thiên Mặc một mực ở trước mặt Thiên Huy Hoàng Đế tìm Sở gia gây phiền toái. Hắn vốn nên toàn lực ứng đối Long Thiên Mặc, nhưng Âu Dương Ninh Nặc gửi tới một phong mật hàm, để cho hắn đoán được ý định của Long Phi Dạ!
Chỉ cần Đoan Mộc Dao có thể kiềm chế Long Phi Dạ, hắn nhất định sẽ làm cho Long Phi Dạ hối hận vì phát nổ số Hỏa Dược kia!
Cổ Thất Sát cùng Sở Tây Phong đều cho là Hàn Vân Tịch sẽ ra khỏi thành, không chừng, còn sẽ đuổi theo Tần Vương điện hạ. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch cưỡi ngựa một vòng trong thành. Một lúc sau, lại chuyển hướng, đi tới Cố phủ.
Lúc này, Cố Bắc Nguyệt đang ở Ngự Hoa viên nhìn y thuật, Tiểu Đông co rúc ngủ một bên. Nó khẽ ngửi được khí tức của chủ nhân đang đến gần, nó lập tức nhảy cẫng lên. Con mắt nhỏ tròn vo nhìn trừng trừng hướng Cố Bắc Nguyệt, kêu chít chít.
"Thế nào?" Thanh âm Cố Bắc Nguyệt ôn nhu giống như ánh mặt trời trong ngày mùa đông, vô cùng ấm áp.
Tiểu Đông vô cùng yêu thích thanh âm này. Nếu như được chết trong thanh âm này, nó vẫn sẽ có cảm giác hạnh phúc.
Nó kêu mấy tiếng, liền chạy ra ngoài cửa, Cố Bắc Nguyệt lập tức đuổi kịp. Rất nhanh liền thấy quản gia chạy xông tới mặt, "Chủ tử, Vương phi nương nương đại giá đến chơi! Còn có một nam tử mặc Hắc Bào, hình như là Dược quỷ đại nhân."
Tựa hồ Cố Bắc Nguyệt có hơi ngoài ý muốn, nhưng hắn càng nhiều sự kinh hỉ. Nụ cười của hắn cũng sáng ngời, "Nhanh, tiếp giá."