Khi Trường Tôn Trạch Lâm được gặp Tần Vương điện hạ thì cũng phải đợi cả một ngày. Thời gian một ngày chờ ở nơi này, mặc dù hắn tràn đầy lo âu, khẩn trương, sợ hãi, nhưng hắn vẫn duy trì lý trí, suy nghĩ đủ loại quan hệ lợi hại.
Hắn cũng không biết chủ đạo phía sau sự tình Hỏa Dược chính là Tần Vương điện hạ. Nhưng hắn có thể phát giác, Tần Vương điện hạ chậm chạp không gặp hắn, chắc chắn là có ý gây khó khăn.
Phàm là người cố ý gây khó khăn, nhất định là có mưu đồ. Cho nên, hắn cũng đang một mực suy nghĩ cách đối phó.
Sau khi vào cửa, hắn vẫn trầm ổn, chắp tay, "Thảo dân Trường Tôn Trạch Lâm, tham kiến Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương."
Long Phi Dạ cao cao tại thượng, nhìn hắn bằng nửa con mắt, " Một trong hai lão bản của chợ đen Thiên Vực, lai lịch lớn như vậy, ở trước mặt Bản vương lại tự xưng thảo dân. Bản vương cũng không đảm đương nổi!"
Khoé miệng Long Phi Dạ có tí ti châm chọc, ánh mắt chuyển nhìn đến Trường Tôn Trạch Lâm làm hắn kinh hồn bạt vía. Mặc dù hắn sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với vị Lãnh vương này, hắn vẫn rất sợ hãi.
"Tần Vương điện hạ, ngài nói vậy làm tại hạ thấy sợ hãi mà hao tổn tuổi thọ!" Trường Tôn Trạch Lâm vội vàng nói.
Long Phi Dạ lạnh lùng cười, "Hôm nay đại giá đến chơi, có chuyện gì?"
Từ trong tay áo, Trường Tôn Trạch Lâm móc ra một chồng ngân phiếu, "Điện hạ, tại hạ tới xin con dấu của ngài. Những kim ngân này tại hạ góp phần vào quý trang cũng vài năm, vừa vặn gần đây có mấy hạng mục tốt. Tại hạ muốn quay vòng, rút toàn bộ tiền ra."
Lời này của Trường Tôn Trạch Lâm thật giống như sự tình Hỏa Dược chưa từng phát sinh. Những lời đồn đại bên ngoài cũng không có thật. Hàn Vân Tịch cũng sinh lòng bội phục.
"Đáng tiếc, Hoàng Thượng có lệnh phong tỏa toàn bộ tài sản của ngươi. Ngươi nói Bản vương nên làm cái gì bây giờ?" Long Phi Dạ hỏi.
Lời vừa nói, Trường Tôn Trạch Lâm liền gấp gáp đứng lên, "Tần Vương điện hạ, người khác không tin tại hạ, tại hạ cũng chấp nhận. Nhưng ngài cũng không thể không tin tại hạ! Tại hạ còn muốn cầu ngài tìm ra lẽ phải, trả lại thanh danh cho tại hạ!"
Hắn vừa nói, lại xuất ra một nửa ngân phiếu, đặt lên bàn. Hàn Vân Tịch cố ý đứng dậy, đi tới, cầm lên từng tờ ngân phiếu, cân nhắc.
Thấy vậy, Trường Tôn Trạch Lâm mừng rỡ, liền vội vàng nói, "Vương phi nương nương, Tiền Trang này là của điện hạ. Tất cả mọi chuyện ở nơi này, tất nhiên nắm trong tay điện hạ. Coi như là hoàng thượng, cũng không thể hỏi tới, phải không?"
"Đúng!" Hàn Vân Tịch cười đặc biệt đẹp mắt.
Trường Tôn Trạch Lâm cao hứng hơn, lại đưa lên mấy tờ, "Vương phi nương nương, ngài vui vẻ nhận!"
Hàn Vân Tịch lại nhận lấy, cười nói, "Tổng cộng mười lăm tấm, sáu mươi triệu hai."
Trường Tôn Trạch Lâm gật đầu liên tục, đây chính một nửa tiền hắn gửi ngân hàng, số tiền không ít. Trước khi hắn tới cũng đã nghe qua, nghe nói chỉ cần giải quyết được Tần Vương Phi cũng cơ bản giải quyết xong Tần Vương điện hạ.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại quay đầu, nhìn hướng Long Phi Dạ, "Điện hạ, chỉ có sáu mươi triệu là đã có thể hối lộ chàng?"
Lời này vừa nói, Trường Tôn Trạch Lâm bị hù dọa, sắc mặt tái xanh, "Vương phi nương nương, tại hạ không phải là ý này. Tại hạ chỉ là muốn..."
"Không phải là hối lộ, chẳng lẽ là thu mua? Điện hạ, từ khi nào chàng dễ dàng bị thu mua như vậy?" Mặt Hàn Vân Tịch đầy khiếp sợ, hỏi.
Hai chân Trường Tôn Trạch Lâm suýt nữa mềm nhũn mà quỳ gục xuống, "Vương phi nương nương hiểu lầm, hiểu lầm, do tại hạ không chu đáo. Chẳng qua là vội vàng tới, không chuẩn bị lễ ra mắt điện hạ. Cho nên mới... Xin điện hạ vui vẻ nhận! Vui vẻ nhận!"
"Nếu không có ý gì khác, Bản vương thu nhận." Long Phi Dạ thật sự nhận lấy.
Trường Tôn Trạch Lâm thở phào một cái. Hắn lại trình lên số ngân phiếu còn lại trong tay, "Điện hạ, xin ngài ban cho ấn."
Nhưng Long Phi Dạ cũng không thèm nhìn tới, nhàn nhạt nói, "Bản vương nghe nói ngươi cùng Dược Thành có âm thầm mua bán?"
Đáy mắt Trường Tôn Trạch Lâm xẹt qua vẻ kinh ngạc, lập tức liền chối, "Điện hạ, dược liệu là dùng để cứu mạng, không thể có chuyện riêng tư!"
Hắn thoát khỏi Thiên Ninh thì vẫn muốn tiếp tục mua bán trong chợ đen. Mua bán dược liệu là kiếm lợi nhiều nhất, là đường tắt cho hắn xoay mình nhanh nhất. Vô luận như thế nào, hắn sẽ không bán đứng mấy vị thiếu gia của Dược Thành!
"Ừ, thời điểm Bản vương nghe được tin này cũng cảm thấy không quá có thể." Long Phi Dạ nói.
Trường Tôn Trạch Lâm không biết vì sao Tần Vương hỏi thăm chuyện này. Hắn cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, lại đem bạc, trình lên, "Điện hạ, xin ngài ban cho ấn."
"Bản vương nói hoàng thượng có lệnh phong toả, điều tra toàn bộ tài sản của ngươi. Ngươi đây là muốn Bản vương vi phạm Hoàng Mệnh?"
Chuyện này...
Trường Tôn Trạch Lâm liếc mắt về số ngân phiếu bị Hàn Vân Tịch lấy đi, lại nhìn một chút ngân phiếu trong tay mình, giận mà không dám nói gì. Trước hắn góp bạc vào Tiền Trang của Tần Vương, chính là muốn mượn cơ hội, nhờ vả một chút trên quan hệ cùng Tần Vương. Nếu hắn biết trước sự tình ra ngày hôm nay, hắn sẽ chẳng bao giờ góp bạc!
Hối hận thì cũng chỉ là hối hận, hắn vẫn rất tỉnh táo, do dự một chút, thấp giọng, "Tần Vương điện hạ, tại hạ cũng biết ở bên ngoài bây giờ không ít lưu ngôn phỉ ngữ.(1) Hoàng Thượng cũng liệt tại hạ liệt vào danh sách người hiềm nghi. Nhưng sự tình Hỏa Dược, quả thật không phải tại hạ làm. Tại hạ không có lá to gan như vậy! Ngược lại thì, một ông chủ khác của chợ đen..."
(Chú thích:
(1) Lưu ngôn phỉ ngữ: 流言蜚語 lời đồn đại không căn cứ.
(2) Phỉ: (Tính) Không căn cứ, không thật.)
Trường Tôn Trạch Lâm muốn nói lại thôi, hắn cho là Long Phi Dạ sẽ hiếu kì. Bất đắc dĩ, Long Phi Dạ không lên tiếng.
Trường Tôn Trạch Lâm chỉ có thể tự mình nói tiếp, "Điện hạ, một ông chủ khác của Chợ đen Thiên Vực cũng chính là đại danh như mặt trời ban trưa, Hội Trưởng Vân Không thương hội, Âu Dương Ninh Nặc!"
Long Phi Dạ cười lạnh. Hắn đoán không lầm, Âu Dương Ninh Nặc chính là một chủ tử khác của chợ đen Thiên Vực. Chẳng qua, hắn vẫn không lên tiếng như cũ.
Quả thực Trường Tôn Trạch Lâm không suy nghĩ ra vị Vương gia trước mắt. Hắn liếc mắt nhìn Tần Vương Phi, thấy nàng bình chân như vại, không nói không rằng.
Bất đắc dĩ, Trường Tôn Trạch Lâm chỉ có thể kiên trì, nói tiếp, "Điện hạ, Hoả Dược này đưa từ nước ngoài vào. Mà mối quan hệ của Âu Dương Ninh Nặc ở biên quan là cứng rắn nhất!"
Âu Dương Ninh Nặc chọc ra Trường Tôn Trạch Lâm, muốn mượn Long Phi Dạ đối phó Trường Tôn Trạch Lâm, nuốt vào một nửa kia của chợ đen.
Mà bây giờ, Trường Tôn Trạch Lâm vu hãm ngược lại Âu Dương Ninh Nặc, muốn đem Âu Dương Ninh Nặc ra làm điều kiện dụ dỗ Long Phi Dạ.
Hàn Vân Tịch vừa nghe, lại âm thầm cảm khái.
Trên thế giới này còn có cái gì xảo trá hơn so với thương nhân?
Tần Vương sao?
Nghĩ điểm này, nàng bật cười lên.
"Điện hạ, Âu Dương Ninh Nặc chiếm một nửa chợ đen Thiên Vực. Hơn nữa, cũng không thiếu sản nghiệp ở chợ đen Ba Đường. Lấy bản lĩnh của Âu Dương Ninh Nặc, vận chuyển một lượng Hỏa Dược cũng không thấm thía vào đâu."
"Điện hạ, Hoàng Thượng hồ đồ, ngài cũng hồ đồ theo hay sao? Đây là cơ hội tốt có thể kiềm chế Vân Không thương hội! Nếu như điện hạ nguyện ý điều tra Âu Dương Ninh Nặc, nhất định tại hạ toàn lực tương trợ!"
...
Mặc cho Trường Tôn Trạch Lâm nói, Long Phi Dạ chỉ lạnh lùng nhìn, không lên tiếng.
Trường Tôn Trạch Lâm vốn là mười phần phấn khích, nhưng đối mặt với Long Phi Dạ không nói tiếng nào, mâu quang lạnh giá, hắn dần dần không có sức lực, dần dần chột dạ.
Có vài người, nói nhảm nhí rất nhiều vẫn không có cách nào thuyết phục người khác. Có vài người, chỉ cần một ánh mắt nhìn, đủ để khiến người khác kính sợ. Long Phi Dạ chính là loại người vế sau.
Sau khi Trường Tôn Trạch Lâm tự giác im miệng, Long Phi Dạ mới lạnh lùng mở miệng, "Trường Tôn Trạch Lâm, ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện Hỏa Dược không phải là ngươi làm, nhất định Hoàng Thượng sẽ trả lại cho ngươi trong sạch! Về phần Âu Dương Ninh Nặc, coi như Hoàng Thượng không động tới hắn, thì chủ nhân chân chính của số Hỏa Dược này cũng tha cho không hắn!"
Long Phi Dạ không nói trắng ra, Trường Tôn Trạch Lâm lại tự mình hiểu rõ.
Dưới tình huống không có đủ chứng cứ, nhiều lắm là Thiên Huy Hoàng Đế sẽ phong toả sản nghiệp của hắn. Sau đó thêm hắn vào danh sách hạn chế mua bán ở Thiên Ninh Đế Đô. Nhưng Sở Thiên Ẩn bên kia, sẽ biết giết người diệt khẩu!
Thua thiệt cho Trường Tôn Trạch Lâm, vẫn luôn khôn khéo. Hắn vội vã chạy trốn, lại quên đi chuyện trọng yếu nhất.
Rốt cuộc, Trường Tôn Trạch Lâm ý thức được tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm. Hắn gấp gáp!
"Điện hạ!" Hắn kinh thanh kêu lên.
"Người đâu, tiễn khách!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Trường Tôn Trạch Lâm không chút do dự, "Điện hạ, chỉ cần điện hạ có thể đảm bảo tính mạng của tại hạ, đưa tại hạ đến Bắc Lịch an toàn. Tại hạ nguyện ý cung cấp chứng cứ cặn kẽ về Tam gia tộc của Dược Thành, trong những năm gần đây đã cung Dược vào chợ đen!"
"Nhưng Bản vương Phi còn rất hiếu kỳ với lai lịch số Hỏa Dược này! Ngươi biết được bao nhiêu đây?" Hàn Vân Tịch có chút hăng hái mở miệng.
"Nếu Tần Vương Phi hiếu kỳ, trừ Âu Dương Ninh Nặc, ngươi biết được bao nhiêu sẽ nói bấy nhiêu chứ?" Long Phi Dạ nói.
Lúc này Trường Tôn Trạch Lâm mới ý thức được, khó dây dưa nhất không phải là Tần Vương, mà là Tần Vương Phi!
Đây tuyệt đối là một nữ nhân được voi, đòi tiên!
Việc đã đến nước này, ngoài trừ không thừa nhận số Hỏa Dược là hắn cất giấu, bây giờ hắn chỉ còn cách chọc ra Sở Thiên Ẩn.
"Bẩm Vương phi nương nương, theo tại hạ biết, nhóm Hỏa Dược này đến từ quân đội Tây Chu, Sở gia. Là Sở gia thiếu gia, Sở Thiên Ẩn, đựng trong vò rượu, vụng trộm vận chuyển đi vào chợ đen. Vốn là sang năm sẽ vận chuyển thêm một nhóm. Nhìn tình huống bây giờ, xem ra là sẽ không đưa thêm tới." Trường Tôn Trạch Lâm đáp.
"Sở Thiên Ẩn? Sở gia có bao nhiêu người mai phục ở Đế Đô?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Theo người của tại hạ điều tra, đã cân nhắc không ít người. Nhưng cụ thể là người nào, tại hạ không biết chắc được." Trường Tôn Trạch Lâm thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch không nhịn được lại nghĩ tới đạn tín hiệu Thất Thải của Tô Tiểu Ngọc kia. Nhìn dáng dấp của Sở gia tại Thiên Ninh Đế Đô, chắc chắn đã sớm có mai phục.
"Điện hạ, Vương phi nương nương, tháng trước tại hạ còn gặp qua Sở Thiên Ẩn một lần. Tại hạ phỏng chừng hắn ở ngay tại Thiên Ninh, không chừng là mai phục ở trong đế đô!"
Trường Tôn Trạch Lâm không dám nói sai lời nào. Phải biết, phỏng chừng vào lúc này, Sở Thiên Ẩn đang tìm hắn khắp nơi, để giết diệt khẩu.
Vốn chỉ muốn lấy được chứng cứ Dược Thành cấu kết với chợ đen, tăng cao giá Dược liệu, trong lúc vô tình lại lấy được tin tức về Sở gia. Sau khi Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cảm thấy ngoài ý muốn, cũng đều nâng cao tính cảnh giác.
"Cầm chứng cứ giao ra. Tối nay, Bản vương liền an bài cho ngươi rời đi." Rốt cuộc, Long Phi Dạ cũng "khai kim miệng".
( mở miệng vàng, nhả lời ngọc đó mấy chế ôi~ thằng chả bên ngoài có uy lực nhờ, thế mà về nhà vẫn sợ zợ như thường nuônn 😌)
Trường Tôn Trạch Lâm mừng rỡ, liền vội vàng trở về lấy chứng cứ. Một đồ vật trọng yếu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để ở trong chợ đen.
Chứng cứ này là một quyển trướng bổn thật dầy, ghi lại cặn kẽ người nào trong ba Đại Thế Gia của Dược Thành, giao dịch lúc nào, đưa thứ gì đến chợ đen. Bên cạnh lại ghi Trường Tôn Trạch Lâm bán ra bao nhiêu tiền, phân chia lại cho những người đó bao nhiêu tiền. Một khoản, một khoản, phi thường cặn kẽ. Hơn nữa, đều có con dấu.
Hàn Vân Tịch lật xem mấy lần, quả thực vui vẻ. Nàng có chứng cứ này, còn sợ người của Dược Thành không chịu thỏa hiệp sao?
Sau khi cầm chứng cứ trong tay, rốt cuộc Long Phi Dạ cũng cho đóng con dấu vào ngân phiếu cho Trường Tôn Trạch Lâm. Lại an bài hộ vệ, đưa Trường Tôn Trạch Lâm rời đi.
Về phần bạc Trường Tôn Trạch Lâm biếu lên, Long Phi Dạ nói, tạm thời quyên cho Y Quán của Hàn gia, xem bệnh làm nghĩa.
"Điện hạ, ngày mai chúng ta sẽ đi Dược Thành, chàng thấy như thế nào?" Hàn Vân Tịch đặc biệt hưng phấn.
"Đi làm cái gì?" Long Phi Dạ hỏi.
"Đàm phán! Để cho bọn họ cung cấp nguồn hàng hóa cho chúng ta. Những tinh phẩm dược liệu trong những loại dược liệu có phẩm cấp, phải cung cấp vĩnh viễn!" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Long Phi Dạ xoa xoa mái tóc nàng, cười nói, "Muốn đàm phán cũng để bọn hắn tới Đế Đô nói. Phí công đi xe, nàng tự đi làm gì?"
Nha đầu ngốc này, tại sao lại thích hàng ngày phải chạy ra bên ngoài? Có tiền đặt cuộc trong tay, chỉ cần đưa cho ba Đại Thế gia Dược Thành một cái tin, chẳng lẽ còn sợ bọn hắn không vội chạy tới sao?
Cứ như vậy, Long Phi Dạ mang theo Hàn Vân Tịch trở về phủ. Dĩ nhiên, trước khi trở về phủ, hắn phái người thả tin tức cho Long Thiên Mặc, nói có khả năng Sở Thiên Ẩn đang ở Đế Đô.
Để cho Long Thiên Mặc với Sở Thiên Ẩn từ từ đấu. Để cho người của Dược Thành vượt đường xa mà đến đây!
Hắn sẽ dành thời gian xử lý xong vị kia đang ở trong phủ. Kéo dài thời gian như vậy, cũng nên bóc mặt nạ...