Cổ Thất Sát nhặt mảnh vụn lên sẽ có màu gì? Có phải đều có cả trắng lẫn đen hay không?
Không, những mảnh vỡ này có màu trắng. Bình sứ vốn vẫn là màu trắng, một chút xíu biến hóa cũng không có!
Hai nhóm mảnh vụn bày ra trên bàn trà, Hắc Bạch phân minh, so sánh rõ ràng. Đây chính là chứng cứ thiết thực, bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.
Bằng chứng như núi, chứng minh chỉ có một bình dược đầy mới có thể khiến bình sứ biến hoá. Nếu phân lượng tám phần dược hoàn toàn không làm được.
Mà Hàn Vân Tịch đem ra cái bình sứ kia, tất cả mặt bên trong đều màu tối thui. Cho nên, Long Phi Dạ lấy được giải dược từ Cổ Thất Sát, chính là một bình dược đầy!
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đều kinh hãi. Hai người nhìn đối phương. Biểu tình khác nhau. Hàn Vân Tịch có chút nghiêm túc, mà Long Phi Dạ... Lại như cũ, hỉ, nộ, không lộ trên mặt, bất động thanh sắc!
Cổ Thất Sát nhìn đến, có chút thưởng thức, bất quá, thưởng thức cũng chỉ đến vậy. Lần này, hắn phí hết tâm tư, nghĩ ra diệu kế khéo như thế, quả quyết sẽ không bỏ qua cho Long Phi Dạ.
"Nha đầu, bây giờ cũng chỉ có năm phần mười giải dược, cho nên, đại nhân ta giảm một nửa phân lượng để làm thí nghiệm. Ta bắt chước trường hợp một bình dược đầy cùng tám phần mười bình dược. Phải là phân lượng một bình đầy mới đủ làm cho bình sứ biến thành đen, tám phần hoàn toàn không làm được. Chứng cứ này, ngươi có hài lòng không?" Cổ Thất Sát chịu nhịn, từ từ hỏi.
Từ đầu đến cuối Hàn Vân Tịch đều nhìn chằm chằm những mãnh vụn kia, không lên tiếng.
Cổ Thất Sát rất thông minh. Hắn không vội cầm mũi dùi quay sang chỉ hướng Long Phi Dạ, mà đi khích tướng Hàn Vân Tịch. Hắn cười lạnh, "Tần Vương Phi, ngươi dầu gì cũng lăn lộn, hiểu biết Độc Thuật. Vì một thành giải dược, ngươi từ thật xa chạy tới tận đây để hãm hại đại nhân ta, ngươi cũng rất lợi hại!"
Hàn Vân Tịch lập tức giương mắt nhìn hắn, rõ ràng có chút tức giận.
"Thế nào, bằng chứng như núi, ngươi còn gì tranh cãi? Ngươi phản biện thế nào đây? Thật may, đại nhân ta đã có phòng bị. Nếu không, còn không biết sẽ bị các ngươi hãm hại thành hình dáng gì đây! Sách, sách, sách! Thế giới này thật nguy hiểm!" Cổ Thất Sát cảm khái.
Nhìn khuôn mặt Hàn Vân Tịch nhỏ nhắn, nghiêm nghị, Long Phi Dạ nhất quán như núi thái sơn không sụp đổ, mặt không đổi sắc, cuối cùng cũng phải lộ ra biểu tình lo âu.
Hắn biết rõ, đối mặt với Cổ Thất Sát khiêu khích như vậy, hắn nên mở miệng giãi bày. Nhưng hắn nên giãi bày như thế nào?
Cổ Thất Sát đào được cái bẫy này quá chuyên nghiệp, quá tỉ mẩn. Cho dù hắn đã cùng Vương lão của Dược Thành học hỏi rất nhiều kiến thức liên quan tới giải dược mi độc, hắn đúng là vẫn không đề phòng nổi Cổ Thất Sát, tên thiên tài dược tề này.
Hắn cũng không đánh giá thấp bản lĩnh cùng sự chuyên nghiệp của Cổ Thất Sát, mà là đánh giá thấp mục đích của Cổ Thất Sát. Hắn mơ hồ cảm thấy người này giả dối, tạo chứng cứ như vậy, dường như để tận lực kéo Hàn Vân Tịch tới.
"Ô kìa, Vương phi nương nương, ngươi phải nói chuyện nha! Rốt cuộc, là ngươi hãm hại đại nhân ta, hay là ta hãm hại ngươi? Ngươi tới đây đòi nợ gì?" Giọng Cổ Thất Sát đặc biệt vui vẻ, để cho người nghe có cảm giác tâm tình hắn rất tốt.
Khiêu khích Hàn Vân Tịch như vậy, Long Phi Dạ không nhịn được. Hắn đang muốn mở miệng, ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại tức giận, "Cổ Thất Sát, ngươi đủ chưa? Có những người sinh ra có mặt, có mũi mà không biết xấu hổ. Còn ngươi chính là loại này, sinh ra đã không có mặt, không biết xấu hổ!"
Cổ Thất Sát ngây ngẩn, nha đầu này vẫn mắng hắn? Chứng cứ cũng sắp xếp ở trước mắt, nha đầu này vẫn không nghi ngờ Long Phi Dạ?
Long Phi Dạ cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn vốn nên khẩn trương, có thể cũng chẳng biết tại sao, khóe miệng hắn lại dâng lên một vệt cười yếu ớt.
Cổ Thất Sát đang muốn dựa vào lí lẽ để biện luận, nào ngờ, Hàn Vân Tịch lòng đầy căm phẫn, cầm lên chỗ thuốc bột giả còn lại. Nàng hướng Cổ Thất Sát ở phía đối diện, đổ hất ra, "Cổ Thất Sát, đây mới gọi là bằng chứng như núi! Cái gì ta hãm hại đại nhân ngươi? Nói thật, giống như ngươi, chưa bao giờ có người phải làm như thế! Nếu bất mãn chuyện một bình dược đầy thì chờ một hồi hãy nói. Trước tiên, chuyện thuốc giả, ngươi phải giải thích cho rõ ràng!"
Thuốc bột hất tung ra, dính vào mặt nạ màu đen của hắn, thậm chí dính lên lông mi thật dài của Cổ Thất Sát. Hắn vốn nên giận dữ, nhưng nhìn dáng vẻ nha đầu này giận dữ, hắn liền sinh khí, không đứng lên.
Hắn chú tâm bày ra cục diện này, tiêu tốn rất nhiều thời gian, khoảng nửa năm trời. Hắn sẽ không nhường thêm một bước.
Hắn tự tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt lại lông mi. Đôi tay hắn gầy trơ cả xương, da thịt biến thành màu đen, hết sức kinh khủng. Nhưng nhất cử, nhất động, lại lộ ra một cỗ cảm giác ưu nhã, để cho người khác không có cách nào xem nhẹ.
Hắn vuốt vuốt, phủi phủi lông mi bị dính thuốc bột, lại ung dung, thong thả, phất đi mặt nạ màu đen dính thuốc bột. Lúc này mới lên tiếng, "Đại nhân ta dám làm, đúng, chính là đại nhân ta trộn thuốc bột giả! Như thế nào đây?"
Giọng điệu này, thật là vừa ăn cắp còn kêu oan, Hàn Vân Tịch nghe thấy, cảm giác rất không thoải mái. Nàng cười lạnh, nói, "Nói hào phóng như vậy, người không biết chuyện còn tưởng rằng tự ngươi cam tâm tình nguyện thừa nhận."
Trước đây không lâu, hai người bọn họ còn tiến hành một trận tính toán, tranh cãi cực kỳ căng thẳng. Nàng đã phí không ít sức lực tinh thần mới chứng minh được thuốc bột giả là do hắn trộn vào, không phải nàng và Long Phi Dạ cố ý thả vào hay cố ý hãm hại hắn.
Cổ Thất Sát suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Nha đầu này có thể nói ít lời ác độc một ít hay không?
"Rốt cuộc, ngươi muốn thế nào?" Cổ Thất Sát hỏi.
"Giả một, bồi thường mười!" Hàn Vân Tịch đã suy nghĩ xong từ sớm.
Cổ Thất Sát rất rộng rãi, "Ha ha, giả một, bồi thường trăm thì đại nhân ta vẫn có bản lĩnh. Chẳng qua, giả bao nhiêu phân lượng, phải biết rõ! Chuyện chưa từng làm, đại nhân ta quyết không nhận!"
Lời này, lại đem đề tài kéo đến "Phân lượng".
Theo phân lượng xà quả, chế biến ra giải dược cũng chỉ được có sáu thành. Long Phi Dạ lấy đến bốn thành, còn lại đều là thuốc bột giả. Cổ Thất Sát đã xuất ra một thành, còn một thành, vẫn không rõ tung tích.
Nếu như một thành này là Cổ Thất Sát cất giấu, như vậy, Cổ Thất Sát thì phải bồi thường Hàn Vân Tịch hai thành. Hai thành thuốc giả. Quy tắc một bồi mười là bồi thường 20 thành, tương đương với hai bình giải dược đây.
Nếu như một thành này là Long Phi Dạ cất giấu, như vậy, Cổ Thất Sát chỉ cần bồi thường Hàn Vân Tịch một thành. Một thành thuốc giả. Quy tắc một bồi mười, chính là mười phần, tương đương với một bình giải dược đầy.
Giải dược mi độc không phải thứ bình thường. Bây giờ muốn có đủ ba vị thuốc một lần nữa, chính là chuyện không có khả năng. Chuyện bồi thường này, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Cổ Thất Sát cố ý nhìn Long Phi Dạ, cười nói, "Tần Vương điện hạ, ngươi nói gì đi chứ?"
Lúc này, Hàn Vân Tịch lại nhìn hướng Long Phi Dạ tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn tao nhã ấy đang nghiêm túc nhìn hắn. So với lúc giải độc cứu người, lúc đó nàng có thể liều mạng, mà bây giờ, thậm chí còn nghiêm túc hơn một ít.
Long Phi Dạ cũng không phải lần thứ nhất cảm thấy mình nhìn không thấu nữ nhân này. Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn hoàn toàn không nhìn thấu.
Hàn Vân Tịch nhìn như vậy, nàng có ý gì?
Vào giờ phút này, trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì?
Long Phi Dạ nhìn như bình tĩnh, nhưng động tác ngón tay đã sớm bán đứng hắn.
Lần đầu tiên trong đời, hắn bị một nữ nhân nhìn soi mói. Hắn cảm thấy không được tự nhiên!
Thật ra, việc bây giờ Long Phi Dạ cần làm nhất chính là phản bác Cổ Thất Sát. Nhưng hắn nên phản bác như thế nào?
Cổ Thất Sát nói không sai. Quả thật, bằng chứng như núi.
Bây giờ hắn có thể thừa nhận đã cầm một bình giải dược đầy, nhưng hắn nên giải thích như thế nào? Hai thành dược kia đánh mất đi đâu?
Nữ nhân trước mắt này cũng không phải ngu ngốc. Hơn nữa, nàng mới bị Mộc Linh Nhi nháo trò. Chắc chắn nàng sẽ nghĩ đến sự kiện Ách Bà Bà!
Dù sao, giải dược mi độc cũng chỉ có một cách dùng, chính là giải mi độc!
Long Phi Dạ trầm mặc, Hàn Vân Tịch nhìn hắn, trầm mặc mà nghiêm túc. Dần dần, tựa hồ giữa hai người tràn ngập khí tức khẩn trương.
"Tần Vương điện hạ, ngài nên nói chuyện nha." Cổ Thất Sát cố tình nói chữ "Ngài" này. Nhìn như khách khí xưng hô, kì thực là từng bước ép sát "Tần Vương điện hạ, ngươi một mực vội vã tìm giải dược mi độc, vốn cho đại nhân ta thời hạn một năm. Về sau lại rút ngắn nửa năm, chắc hẳn là vội vã muốn tìm giải độc đi cứu người chứ? Ngài đừng có cứu được người, giờ lại quay cắn ngược đại nhân ta một cái. Đại nhân ta giúp ngươi tìm Dược, lại giúp ngươi chế dược. Cho dù không công lao cũng cũng có khổ lao, ngài nói phải chứ?"
Lời vừa nói, Hàn Vân Tịch chậm rãi nhăn đầu lông mày.
Đối mặt với ánh mắt Hàn Vân Tịch phức tạp, lông mi Long Phi Dạ nhíu càng chặt hơn. Hắn mặt ngoài lãnh túc, trời mới biết tâm tình hắn rốt cuộc đang kinh hãi như thế nào!
"Ô kìa, Tần Vương điện hạ, ngài cho câu nói đi! Đại nhân ta cho ngươi một bình dược đầy, ngươi mau nói một lời, đừng để cho Vương phi nương nương hiểu lầm. Nếu thế, đại nhân ta không bồi thường nổi!" Cổ Thất Sát cố làm nức nở, mùi vị mười phần giễu cợt.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch mắt đối mắt, trầm mặc như trước.
Cổ Thất Sát vô cùng thích bầu không khí lúc này, hắn cười lạnh, "Hai vợ chồng các ngươi đừng ở chỗ này diễn xuất. Trên tay các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu Dược thật, các ngươi rõ ràng nhất! Ngược lại, đại nhân ta cũng chỉ cất giấu một phần. Các ngươi nói giả một bồi mười thì đại người ta nhận! Còn lại, ta không chấp nhận!"
Ai ngờ tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch đột nhiên giãn chân mày ra, hướng Long Phi Dạ. Nàng như màn sương đêm, đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt.
Nàng nghĩ ra!
Nàng nhìn Long Phi Dạ, cũng một mực suy nghĩ, rất cố gắng muốn tìm ra sơ hở. Tại sao Cổ Thất Sát lại dàn dựng sẵn chứng cứ như đợi nàng vậy!
Nàng căn bản không hoài nghi Long Phi Dạ. Đối với chuyện này, làm sao Long Phi Dạ có thể lừa nàng?
Nàng tin chắc Cổ Thất Sát chỉ có tám phần dược. Cho nên, nàng cố chấp, vẫn muốn phải phản bác Cổ Thất Sát như thế nào. Nàng muốn chứng minh chứng cứ của Cổ Thất Sát có chỗ sơ hở.
Cuối cùng, nàng đã nghĩ ra!
"Cổ Thất Sát, Bản vương Phi cùng điện hạ đều không thừa nhận những thứ đồ hư này là chứng cứ! Ngươi gấp gáp cái gì?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Long Phi Dạ phi thường ngoài ý muốn. Nữ nhân này có ý gì?
Cổ Thất Sát thở rút ra ngụm khí lạnh. Người ta là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nha đầu này ngược lại, thấy quan tài còn không biết sống chết!
"Đây không phải là chứng cứ thì là cái gì? Hàn Vân Tịch, ăn vạ cũng không bằng các ngươi?" Cổ Thất Sát cũng là xuống giọng lạnh hơn.
"Trời mới biết, có phải ngươi cho điện hạ một chai dược đầy? Chuyện dược giả ngươi cũng làm được, ngươi vốn không phải là người đang tin. Còn có chuyện gì ngươi không làm được?" Hàn Vân Tịch thiêu mi hỏi ngược lại.
Lời này vừa nói, Long Phi Dạ suýt nữa cười thất thanh, mà Cổ Thất Sát thiếu chút xíu nữa liền phun ra máu tươi, "Hàn Vân Tịch, ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi!"
"Ta? Ta như thế nào? Ngươi làm sao có thể chứng minh ngay từ đầu ngươi cho bình sứ này là màu trắng? Làm thế nào chứng minh những vệt tối này không phải là vốn có?" Hàn Vân Tịch hỏi tới.
Cổ Thất Sát thật tức giận. Nữ nhân này... Nữ nhân này, rốt cuộc đầu làm từ cái gì, tại sao thông minh như vậy? Ngay cả kiểu sơ hở cũng nghĩ ra được! Hắn nghĩ cặn kẽ lâu như vậy, căn bản không cân nhắc qua một điểm này.
Xú Nha Đầu này! Tại sao không đi làm trạng sư!
Nhưng Cổ Thất Sát rất nhanh liền tỉnh táo lại. Hắn tràn đầy tự tin, nói, "Thời gian! Hàn Vân Tịch, thời gian có thể chứng minh!"
" Mức độ bị Dược hư hại có quan hệ với thời gian. Không tin chúng ta có thể lấy thêm bình sứ, kiểm nghiệm một lần. Nếu bình sứ nhuộm đen, sau đó đem đựng Dược, nhất định màu sắc sẽ khác nhau!" Cổ Thất Sát nghiêm túc giải thích.
Hàn Vân Tịch cười rất khinh thường, "Cổ Thất Sát, ngươi coi vậy đi! Bình sứ đều do ngươi cung cấp, ai biết ngươi có táy máy tay chân ở trên bình sứ hay không?"
Cổ Thất Sát thật muốn hộc máu, hắn oan uổng!
Sự tình cũng đến nước này, chẳng lẽ, Hàn Vân Tịch không nghi ngờ Long Phi Dạ? Thế nào cũng phải thật hoài nghi hắn?
"Xú Nha Đầu, ngươi nếu nói như vậy, Lão Tử cũng không thể nói gì được. Tóm lại, Lão Tử không nhận! Chính là không nhận!" Cổ Thất Sát thở phì phò nói.
"Cũng không phải do ngươi có chịu thừa nhận hay không!" Giọng Hàn Vân Tịch cường ngạnh.