Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 455




Yếm tơ tằm màu đỏ thắm, khó nén được cái kia lung linh dịu dàng, đình đình ngọc lập!

Tuy là nhìn thoáng qua, nhưng đối với Long Phi Dạ mà nói, đã không có ngôn ngữ nào diễn tả được sự kí.ch thích thị giác.

Hàn Vân Tịch đã bị kéo xuống hết thảy xuân quang đang che giấu. Nhưng là, ánh mắt của hắn chỉ thủy chung rơi trên người nàng.

Hắn nhìn nơi nào!

Hàn Vân Tịch cắn răng, xấu hổ liếc hắn. Long Phi Dạ cũng có chút không biết làm sao. Hắn không nghĩ tới, chính mình cũng có một ngày hồ đồ như thế.

Hắn vào phòng lâu như vậy, còn bôi thuốc cho nàng, lại không ý thức được áo của nàng đã bị cởi hết.

Hai người yên lặng. Bốn mắt, mắt đối mắt, tám phương không tiếng động.

Nhưng rất nhanh, thế công Long Phi Dạ liền bắt đầu càn rỡ. Từ trên mặt Hàn Vân Tịch, chậm rãi, di động thả xuống phía dưới.

Hàn Vân Tịch phát hiện, đôi mi thanh tú nhíu càng chặt hơn, mắt vẫn trừng hắn như cũ. Nhưng Long Phi Dạ không thấy. Hắn không biết làm sao, chẳng qua, chỉ là chốc lát mà thôi, con ngươi hắn đen thăm thẳm như hố sâu, dần dần trở nên thâm thúy. Hắn giống như quan sát con mồi, không tị hiềm chút nào, trực tiếp quan sát nàng.

( ta già rồi, tim không chịu nổi mất 🤦🏻‍♀️)

Một mầm mống mập mờ đã được gieo trồng trong không khí.

Ánh mắt nóng bỏng quét xuống, tâm can Hàn Vân Tịch như sấm nổ đoàng, đoàng, đoàng. Trái tim không khống chế được, không ngừng gia tốc. Dần dần, nàng cũng không dám nhìn ánh mắt hắn, dần dần, cúi thấp đầu.

Cái chăn tơ tằm lạnh mát như băng, cả người nàng lại nóng lên.

Thông minh lanh lợi như nàng, luôn có thể nắm được trong tay chính mình, nhìn thấu được người khác. Nhưng giờ khắc này, nàng giống như mất khống chế. Kiểu như không cần biết quá khứ ra sao, không tính toán gì nữa. Hiện tại, trong giờ phút này, không biết làm sao, không dám tưởng tượng sau một khắc nữa, sẽ phát sinh chuyện gì.

( lão nương nói rồi =) tác giả trêu ngươi con dân mà thôi, đừng đợi bọn trẻ làm chi..)

Nhưng người đàn ông trước mắt nàng, chung quy lại, có thể khống chế được tất cả.

Cũng không biết Long Phi Dạ có phải đã nhìn đủ hay không. Hắn có thể tỉnh táo, lấy vải thưa tới, nhàn nhạt nói, "Ngồi yên."

Hàn Vân Tịch rất muốn nói, một mình nàng có thể tự băng bó, để cho hắn đi ra ngoài. Nhưng cũng chẳng biết tại sao, nàng chậm chạp, không nói ra lời.

"Ngồi yên." So với mới vừa rồi, Long Phi Dạ tựa hồ nghiêm túc hơn không ít.

Hàn Vân Tịch co ro, bọc cái mền quanh thân. Nàng chính là nhìn hắn, chính là bất động.

Phương pháp băng bó khăn tam giác, phải đem mấy cái nút khăn, đi vòng qua trước, buộc ở phía trước người.

Nói cách khác, chính là cái yếm nhỏ này, rất cản trở. Khăn phải vòng qua cái yếm rồi buộc chặt, mới có thể bảo đảm vải thưa có thể che được bề mặt vết thương và không bị xê dịch.

Người này muốn thay nàng băng bó vết thương, vẫn là phải khi dễ nàng!

Rốt cuộc, nàng mở miệng, nhàn nhạt nói, "Điện hạ, người tránh mặt. Thần Thiếp tự mình làm."

Long Phi Dạ lập tức hỏi ngược lại, "Vì sao?"

Vì sao?

Hắn lại vẫn như thế hỏi nàng!

Hai người mặc dù là vợ chồng, có thể không phải vợ chồng thật sự, chưa từng một bước vượt qua Lôi Trì. Mối quan hệ hai bên với nhau thật vi diệu, ngầm hiểu lẫn nhau.

Ít nhất, còn chưa tới mức độ có thể tương đối thản nhiên như vậy.

Hàn Vân Tịch quả thực không nhìn thấu Long Phi Dạ. Hắn đối mặt với sự tình như vậy, làm sao lại có thể bình tĩnh, tự nhiên như vậy.

Từ trước tới giờ, hắn ở bên nàng là bộ mặt như thế nào! Từ bao giờ lại tùy tiện như thế?

"Không có tiện lắm, dù sao... Nam nữ, thụ thụ bất thân." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Ai ngờ, Long Phi Dạ lại nói, "Nàng là Vương phi của Bản vương. Tại sao nàng nói đến thụ thụ bất thân?"

Hàn Vân Tịch sửng sờ, nhất thời cũng không biết phản bác hắn như thế nào, "Ta... Chàng..."

Nàng nghiêm túc nhìn Long Phi Dạ, đột nhiên có loại cảm giác bị khi dễ đến thảm mà không có cách nào kháng nghị.

Không phải như vậy, giữa bọn họ không phải như vậy!

Nhưng nàng, cũng không thể nói rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ, rốt cuộc là như thế nào...

Nàng bất tri bất giác thích, hắn dần dần sủng ái. Hai người cứ như vậy, từng bước, từng bước đi tới. Đến nay, chưa từng biểu lộ qua cái gì, chưa từng hứa hẹn qua cái gì.

Thậm chí, chưa từng thẳng thắn chắc chắn với nhau cái gì.

Hắn, thế nào đột nhiên liền...

Nhìn Hàn Vân Tịch quẫn bách, ủy khuất, dáng vẻ mê man, khóe miệng Long Phi Dạ có chút câu khởi nụ cười bất đắc dĩ. Thật ra, hắn rất thích bộ dáng mềm yếu luống cuống của nữ nhân này.

Gặp Long Phi Dạ cười, rốt cuộc Hàn Vân Tịch giận, "Long Phi Dạ, chàng khi dễ người!"

Thời điểm nữ nhân này thật sự tức giận, mới biết lớn mật như thế. Gọi ngay ngắn cả tên, cả họ của hắn.

Cũng chỉ có nàng to gan lớn mật, là được phép.

Long Phi Dạ nghiêm túc, "Nàng ngồi yên, để vết thương còn được băng bó."

Hàn Vân Tịch bó chặt cái mền quanh người, lửa giận chưa tiêu tan, "Chàng đi ra ngoài, chính ta tự băng bó!"

Long Phi Dạ không lên tiếng, nhẹ nhàng kéo cái mền, Hàn Vân Tịch lập tức đè lại tay hắn. Long Phi Dạ bất động, hai người lại lâm vào yên lặng.

Hồi lâu sau, Long Phi Dạ chậm rãi rút tay lại, đứng dậy, nhàn nhạt nói, "Ta ở ngay cửa, nàng cần giúp, gọi ta."

Hàn Vân Tịch vốn nên thở phào một cái, nhưng không biết vì sao, chẳng những không có buông lỏng, nhìn bóng lưng Long Phi Dạ cô đơn, tâm can nàng cảm thấy trầm trầm.

Thấy hắn ra ngoài, nàng vội vàng kêu một tiếng, "Này..."

Long Phi Dạ quay đầu nhìn lại, nghiêm túc nói, "Vết thương nghiêm trọng, nếu không, kêu Bách Lý Minh Hương qua giúp nàng."

Hàn Vân Tịch nhìn hắn hồi lâu, mới u oán nói, "Chàng tới giúp ta đi."

Long Phi Dạ thiếu chút nữa liền không khỏi tức cười, mặt hắn không biểu cảm liền quay trở lại trước giường. Mới vừa ngồi xuống, Hàn Vân Tịch quay lưng lại, thả rơi cái mền.

Một cái yếm đào, có thể che giấu bao nhiêu?

Long Phi Dạ vốn cho rằng khả năng khống chế của mình là vô đối, nhưng nhuyễn ngọc ôn hương(1) đang ở trước mắt, hô hấp Long Phi Dạ lập tức thô trọng. Mâu quang hắn bị khoá chặt trên vai thơm Hàn Vân Tịch, dần dần trở nên thâm thúy.

(Chú thích:

(1) nhuyễn ngọc ôn hương: Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香]: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi t.hân thể trắ.ng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn))

"Điện hạ, khăn lụa." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

Long Phi Dạ lúc này mới tỉnh hồn, lại cẩn thận từng li từng tí, đem tam giác khăn che lại vết thương phía sau Hàn Vân Tịch. Sau đó, vòng khăn đi qua phía trước mặt Hàn Vân Tịch. Nàng tiếp lấy khăn tam giác, lặng lẽ buộc, rất nhanh thì cột chắc.

"Điện hạ, y phục của Thần Thiếp ở bên phải, phiền chàng..." Nàng nhàn nhạt nói.

Long Phi Dạ lấy tới y phục, thay nàng phủ thêm lên người. Hắn lại từ phía sau, nhẹ nhàng ôm nàng, cằm để ở trên vai nàng. Hàn Vân Tịch hơi kinh ngạc, rốt cuộc đã ý thức được người đàn ông này khác thường. Nhưng rốt cuộc nơi nào khác, nàng cũng không nói lên được.

"Hàn Vân Tịch..." Hắn nhẹ nhàng kêu.

"Ừ..." Nàng nhẹ nhàng ứng.

Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, tránh vết thương, ôm nàng một lúc lâu mới thả tay.

Hàn Vân Tịch cũng không giải thích được, chính nàng còn muốn hỏi thì hắn đã khôi phục, nghiêm túc hỏi, "Vết thương kia là chuyện gì xảy ra? Tô Tiểu Ngọc lại làm ra chuyện gì?"

Được rồi, chuyện này tương đối trọng yếu!

Hàn Vân Tịch chuyển vị trí, làm cho mình thoải mái nhiều chút rồi mới đem sự tình về Tô Tiểu Ngọc nói lại. Lời ít, ý nhiều, Long Phi Dạ nghe nói một lần, hắn càng nghe, sắc mặt càng khó nhìn.

Đường Ly đáng chết! Tần Vương Phủ phát sinh chuyện lớn như vậy, lại dám gạt hắn, không báo cáo.

Đương nhiên, Long Phi Dạ cũng không nổi giận trước mặt Hàn Vân Tịch. Hắn để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt liền xuống lầu. Không giống lúc lên lầu, tâm tình rất tốt, lúc xuống lầu, cả người Long Phi Dạ tản ra khí tràng tức giận.

Triệu ma ma gặp, bị dọa sợ đến mức vội vàng lui về phía sau. Mà lúc này, Sở Tây Phong vừa mới biết được sự tình Tô Tiểu Ngọc, vội vàng chạy tới.

"Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, mời điện hạ giáng tội!" Sở Tây Phong quỳ xuống ở cửa.

"Ngươi làm việc thế nào? Có thể để cho một hài tử không tới mười tuổi trà trộn vào phủ?" Long Phi Dạ chất vấn.

Hàn Vân Tịch mặc y phục chỉnh chang đã đuổi theo tới. Nàng đứng ở cửa thang lầu, không lên tiếng.

"Thuộc hạ đáng chết!" Sở Tây Phong cũng không dám ngẩng đầu lên. Hắn nghe đến Vương phi nương nương bị Tô Tiểu Ngọc gây thương tích, hắn biết, hắn xong đời. Ban đầu, chính hắn đã phái người, đi điều tra lai lịch Tô Tiểu Ngọc.

"Bản vương cho ngươi năm ngày, không tra được người giật giây, ngươi tự theo luật mà làm! Còn nữa, rút toàn bộ người hầu, nô, lập tức điều người từ Cô Uyển tới!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Triệu ma ma nghe lời này một cái, khẩn trương, liền vội vàng quỳ xuống, "Điện hạ khai ân! Lão nô..."

Lời nói còn chưa nói xong, Long Phi Dạ liền tức giận, "Triệu ma ma, mấy năm nay ngươi ở trong cung để chơi đùa sao? Tuổi đã cao, còn có để cho một tiểu nha đầu đùa bỡn?"

Triệu ma ma run lẩy bẩy, không trả lời. Lần này, nàng quả thật nhìn lầm người.

"Sở Tây Phong, ngươi còn ngớ người ra làm gì?" Long Phi Dạ chất vấn.

Sở Tây Phong nhìn ánh mắt Triệu ma ma cầu khẩn. Hắn rất muốn giúp, nhưng tự thân hắn còn khó bảo toàn.

Lúc này, Hàn Vân Tịch mở miệng, "Điện hạ, Thần Thiếp có một..."

Đáng tiếc, nàng còn chưa khuyên, Long Phi Dạ liền lạnh lùng nói, "Ban đầu nếu đem toàn bộ người cũ thay mới, nàng cũng không bị thương thành như vậy!"

Tần Vương Phủ há lại có thể cho phép Mật Thám tồn tại. Người trong phủ Tần Vương, há có thể lại cho phép bị thu mua?

Đây đối với Long Phi Dạ chính là một loại sỉ nhục.

Sự thật đã đặt ở trước mặt, Hàn Vân Tịch cũng không có lời để phản bác. Nàng chỉ có thể yêu cầu, "Điện hạ, chàng liền..."

Bất đắc dĩ, nàng còn chưa yêu cầu, Long Phi Dạ liền cự tuyệt, "Chuyện này không có thương lượng."

Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong ở một bên nhìn đến tuyệt vọng. Ngay cả Vương phi nương nương cũng không thể giúp. Đây chính là bi kịch.

Ai ngờ, một màn kinh hãi phát sinh.

Hàn Vân Tịch tiến lên, giật nhẹ tay Long Phi Dạ. Nàng không nói gì, lại có thể để cho Long Phi Dạ quay đầu nhìn, chờ nàng nói.

Đây coi như là cái gì?

Làm nũng? Mỹ nhân kế?

Bất kể là làm nũng, hay là mỹ nhân kế, tóm lại đều có vai diễn!

Triệu ma ma cùng Sở Tây Phong nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy hy vọng.

"Điện hạ, lúc Thần Thiếp bắt được Vương Lai Phúc cùng Tô Tiểu Ngọc đã công khai cam kết, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến người vô tội. Điện hạ làm như thế, là muốn Thần Thiếp... Thất tín với người làm sao?" Hàn Vân Tịch ủy khuất nói.

Lần này, đổi thành Long Phi Dạ không có lời nào đáp lại.

Hàn Vân Tịch nhân cơ hội này, tạo cho hắn nấc thang, "Điện hạ cho Thần Thiếp một cơ hội, Thần Thiếp nhất định có thể đem người trong Vương phủ, từ trên xuống dưới hay cả bên ngoài, sẽ trừng trị thật tốt."

Hàn Vân Tịch nói lời này là đem trách nhiệm dẫn tới trên người mình. Dù sao, nàng cũng là vai chính tử trong Vương phủ, người hầu, Nô trong phủ đều do nàng quản.

Nếu như nói Triệu ma ma tuổi đã cao, còn có thể để cho một tiểu nha đầu đùa bỡn. Như vậy, nàng là người thông minh như vậy, chẳng lẽ không bị đùa bỡn sao?

Hàn Vân Tịch vừa nói, một bên nhẹ nhàng lắc tay Long Phi Dạ.

Cũng không biết là nàng nói chuyện để cho Long Phi Dạ nhượng bộ, hay lại động tác nàng làm nũng này, đủ để cho hắn thỏa hiệp.

Tóm lại, Long Phi Dạ kéo tay nàng, không để cho nàng lộn xộn, lạnh lùng nói, "Không có lần sau!"

Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lập tức hướng Sở Tây Phong cùng Triệu ma ma nháy mắt. Hai người không khỏi hoan hỉ, vội vàng tạ ơn.

Người hầu, Nô đã tránh được một kiếp nạn nhưng Sở Tây Phong không biết, liệu có thể tra ra cái gì. Mà thảm nhất, không ai bằng chính là Đường Ly.

Long Phi Dạ bí mật để cho Sở Tây Phong đi truyền lời, để cho Đường Ly tiếp tục trông coi U Các. Không có lệnh của Long Phi Dạ, không cho phép Đường Ly rời đi nửa bước. Nếu không, tự hắn gánh lấy hậu quả.

Đường Ly buồn rầu vô cùng, thiếu chút xíu nữa liền quay về Đường Môn, đi lấy vợ sinh con. Thật may, Sở Tây Phong hết lòng khuyên nhủ.

Sở Tây Phong khuyên như vậy, hắn nói, "Đường Thiếu, ngươi có chắc chắn nếu ngươi trở về lấy vợ sinh con, điện hạ sẽ tha cho ngươi?"

Đường Ly trực tiếp yên lặng, không cần Sở Tây Phong thúc giục, chính mình lặng lẽ quay về U Các đi.

Thiên đô sắp sáng, Long Phi Dạ cũng không đi nhìn Tô Tiểu Ngọc. Hắn và Hàn Vân Tịch ở trong sân, lắc lắc ly trà uống.

Sự tình Tô Tiểu Ngọc, chỉ cần người đang hành động, Long Phi Dạ không sợ sẽ không tra được. Mà Sở Tây Phong đã đi điều tra, sau đó mới tính tiếp.

Long Phi Dạ còn có một việc phải giao phó cùng Hàn Vân Tịch...