Thấy đáy mắt Cổ Thất Sát có một màn châm chọc, Long Phi Dạ lại rất bình tĩnh, mà Sở Tây Phong thấy thật nhức mắt.
Sở Tây Phong tức giận, "Cổ Thất Sát, Kẻ Thắng Làm Vua, mau thu hồi bản mặt đắc ý của ngươi!"
Lúc trước Tần Vương điện hạ đi cầu Dược, cũng là Tiên Lễ Hậu Binh. Chính người này không tán thưởng, tận lực gây khó khăn. Nếu không, Tần Vương điện hạ cũng sẽ không xuất thủ, làm tổn thương người, trực tiếp lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
"Thắng Làm Vua? Ta cứ coi là làm người khác khó chịu thôi." Cổ Thất Sát cười, lại càng không biết tiết chế, "Tần Vương điện hạ so với tại hạ, năng lực cường hãn hơn chứ sao."
Sở Tây Phong nghe không quen, phản bác, "Nếu đã biết rõ năng lực mình yếu thì không cần khoe!"
"Ý ngươi là, Tần Vương điện hạ lấy mạnh, hiếp yếu?" Cổ Thất Sát cười lên ha ha.
"Chính là lấy mạnh hiếp yếu, thì sẽ như thế nào!"
Thật lòng, Sở Tây Phong muốn cùng người này đánh một trận. Nhưng Cổ Thất Sát thủy chung cười âm dương quái khí, một bộ dạng giết người không đền mạng.
Long Phi Dạ đem hết thảy để trong mắt, một cảnh tượng ba hoa, để cho hắn mơ hồ, có cảm giác quen thuộc. Hắn cảm thấy miệng lưỡi hèn hạ như vậy, tựa hồ hắn đã gặp qua ở đâu đó.
( các nàng đoán ra gì chưa nào?)
Nhưng lúc này, hắn cũng không quan tâm. Bởi hắn còn có việc muốn làm.
"Cổ Thất Sát, làm thế nào Bản vương chắc chắn gấu Xuyên này là hàng thật?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Đừng nói Cổ Thất Sát, chính là Sở Tây Phong cũng phi thường ngoài ý muốn. Bọn họ đều cho là Long Phi Dạ còn có đại sự gì khác! Ai biết, lại hỏi gấu Xuyên là thật hay giả.
"Ngươi vừa mới kiểm tra qua đấy thôi. Thế nào, đồ vật nhận rồi mới hỏi là thật hay giả sao?" Cổ Thất Sát không vui, hỏi.
Mặc dù Sở Tây Phong không lên tiếng, hắn cũng không hiểu. Trước khi Tần Vương điện hạ tới đây, đã cùng Vương lão của Dược Thành qua lại ít nhất mười lần thư. Hỏi cặn kẽ về gấu Xuyên, di thiên Hồng Liên, cùng xà quả. Còn hỏi về Dược Tính từng loại. Thậm chí là các cách có thể chế biến thành giải dược mi độc.
Mỗi một thông tin đều là mười mấy trang. Sở Tây Phong còn bắt gặp qua hai, ba phong thư. Hắn thực sự không hiểu vì dao Tần Vương điện hạ phải hỏi rõ ràng về mấy thứ Dược này như vậy. Nếu bắt vào tay chế biến, có thành giải dược hay không liền có thể biết thật hay giả, không phải sao?
Cho dù Điện hạ không cho Vương phi nương nương phối dược, nhưng có toa thuốc trong tay, tùy tiện tìm một Độc Sư cũng có thể phối xuất ra.
Sở Tây Phong lại nghĩ, Tần Vương điện hạ biết nhiều như vậy nên mới nhìn ra bất thường, có thể giám định gấu Xuyên là thật hay giả!
Lại nói, hòa thượng chạy được nhưng Miếu không chạy nổi. Trừ khi Cổ Thất Sát không tìm được thuốc này, Quỷ Cốc của hắn cũng không có. Nếu không phải vậy thì hắn cũng không cần chưa hết một năm, liền lấy hàng giả tới lừa bọn họ.
"Bản vương không hiểu những thứ này, làm thế nào biết là thật hay giả?" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Nghe lời này, Sở Tây Phong mới thấy kỳ quặc. Chẳng qua, hắn suy nghĩ không biết Tần Vương điện hạ tại sao lại lôi chuyện này ra. Hắn chỉ có thể im miệng, yên lặng chờ ở một bên.
Cổ Thất Sát đưa ra gấu Xuyên, tất nhiên là thật. Tự nhiên bây giờ bị nghi ngờ, hắn không cười nổi, "Gấu Xuyên chỉ có một viên. Nếu như ngươi không tin thì mời đi nơi khác tìm cao minh!"
Lúc này, khóe miệng Long Phi Dạ mới dâng lên một vệt châm chọc, "Nếu như, Bản vương không đi thì sao?"
Sở Tây Phong nghe tới đây, khóe miệng cũng co quắp. Hắn không nghĩ tới Tần Vương điện hạ cũng sẽ chơi xỏ lá. Rốt cuộc Điện hạ muốn làm gì nhỉ?
Long Phi Dạ hỏi như vậy, Cổ Thất Sát quả thật không thể làm gì. Ai bảo hắn không đánh lại người ta đây?
Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua một vệt tinh mang, nhẫn nhịn!
"Tần Vương điện hạ, dứt khoát một chút. Rốt cuộc ngươi còn có chuyện gì?"
"Trong tay Bản Vương có xà quả, di thiên Hồng Liên đều là hàng thật. Xà quả, di thiên Hồng Liên cùng gấu Xuyên. Ba vị thuốc có thể phối thành một loại giải dược, ngươi có thể hiểu chứ?" Long Phi Dạ hỏi.
"Chính là giải dược mi độc. Thế nào, Tần Vương điện hạ quen biết người bị trúng mi độc?"
Cổ Thất Sát đã biết toa thuốc giải dược mi độc. Ngay từ lúc Long Phi Dạ nói cần ba vị thuốc này thì hắn đã biết. Cần gì phải hỏi như vậy? Rõ ràng là cố ý nhắc lại chuyện.
Nhưng mà, đối với câu trả lời này, Long Phi Dạ rất hài lòng.
Cổ Thất Sát biết toa thuốc này, hắn có thể bớt đi rất nhiều miệng lưỡi.
"Ngươi đã biết, vậy thì hãy chế phối ra giải dược. Để nghiệm chứng gấu Xuyên là thật hay giả, như thế nào?" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Đáy mắt Cổ Thất Sát xẹt qua một vệt phức tạp, chậm chạp không lên tiếng.
"Theo Bản vương biết, thuốc này nếu như là giả, thì sẽ không cách nào chế biến thành công ra giải dược. Sẽ không có cách nào dung hợp cùng hai vị thuốc còn lại." Long Phi Dạ nghiêm túc nói.
Trong bụng Cổ Thất Sát cười lạnh. Nếu Long Phi Dạ đã biết nhiều như vậy, bây giờ còn làm bộ không phân ra gấu Xuyên là thật hay giả?
Sở Tây Phong đứng một bên, vừa nghe đến đó, coi như là hắn đã rõ ràng Tần Vương điện hạ muốn làm cái gì!
Điện hạ lượn một vòng lượn quanh co thật sự là phí tâm suy nghĩ!
Một hồi trước, vì cứu Bách Lý Minh Hương, Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương tới xin thuốc. Sau đó từ miệng thối Cố Thất Sát để lộ, Vương phi nương nương đã biết được Tần Vương điện hạ tới Dược Quỷ Cốc yêu cầu ba vị thuốc kia.
Bây giờ, ba vị thuốc tìm ở khắp đã đủ. Phải làm thế nào để tiếp tục giấu giếm Vương phi nương nương đây?
Trực tiếp yêu cầu Cổ Thất Sát im miệng, sẽ để cho hắn biết được sự tình Tần Vương điện hạ giấu giếm Vương phi nương nương. Nếu Điện hạ làm không tốt, có thể Cổ Thất Sát sẽ mật báo đến Vương phi nương nương.
Nhưng mượn cớ nghi ngờ gấu Xuyên là thật hay giả, để cho Cổ Thất Sát Phối Dược, hắn sẽ không bắt được nhược điểm của điện hạ. Hơn nữa, sau khi chế giải dược thành công, điện hạ chỉ cần lấy lượng, mang đi giải độc cho Ách Bà Bà. Phần thuốc giải còn lại có thể mang về Vương phủ, như vậy cũng là có câu trả lời với Vương phi nương nương.
Xà quả, di thiên Hồng Liên, gấu Xuyên, phân lượng lớn nhỏ điều chế ra giải dược cũng không giống nhau. Vương phi nương nương chưa thấy qua gấu Xuyên, chắc hẳn cũng không biết rốt cuộc cần bao nhiêu thuốc bột chế biến ra giải dược.
Sở Tây Phong giờ mới hiểu được, vì sao Tần Vương điện hạ muốn cùng Vương lão của Dược Thành biết nhiều tin tức liên quan tới giải dược mi độc như vậy. Hoá ra, điện hạ vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, tiếp tục giấu giếm chuyện này, không để Vương phi nương nương đem lòng sinh nghi.
Nghĩ ra biện pháp né tránh như vậy, phải tốn bao nhiêu tâm tư?
Quả nhiên, vì làm tròn một chuyện đã nói dối, sẽ phải phí hết tâm tư nói dối nhiều hơn.
Lấy quyền thế của Tần Vương điện hạ, hắn cần gì phải phí tâm tư che giấu như vậy? Hắn làm gì, nói cái gì, từ khi nào phải nói lý do với người khác?
Nghĩ lúc đó, thời điểm Hàn Vân Tịch hỏi một số chuyện. Đừng nói là giải thích, điện hạ ngay cả trả lời một tiếng cũng không có.
Bây giờ nhìn tình huống trước mặt, thật sự là biến hoá động trời!
Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong cũng chờ, chờ một câu trả lời từ Cổ Thất Sát.
Sở Tây Phong nghĩ, Cổ Thất Sát rất tinh tường, nhưng hắn có khôn khéo, cũng tuyệt đối không nghĩ tới dụng ý Tần Vương điện hạ làm như vậy. Dù sao, hắn hoàn toàn không hiểu sự tình giữa điện hạ cùng Vương phi nương nương, càng không biết chuyện về Ách Bà Bà.
Con ngươi của Cổ Thất Sát đảo quanh, trời mới biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng rất nhanh thì hắn đáp ứng, "Ha ha, vậy thì mời Tần Vương điện hạ lấy ra ba vị thuốc! Tại hạ sẽ phối dược ngay trước mặt người!"
Ba người đi đến nhà chế dược, Long Phi Dạ mới lấy ba vị thuốc ra, để trước mặt Cổ Thất Sát, để hắn mặt chế biến giải dược.
Hắn lộ ra hai tay gầy trơ cả xương, động tác phi thường nhanh chóng, lưu loát. Động tác chuyên nghiệp như nước chảy mây trôi, cân nặng, thái mỏng, nghiền nát, mài thành bột, phối thành hỗn hợp. Hơn nữa Hắc Bào của Cổ Thất Sát không che giấu hết, chỉ cần sơ ý một chút, tất nhiên có thể nhìn trộm.
Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong cũng chăm chú nhìn. Trong chốc lát, giải dược mi độc liền được chế phối ra. Cổ Thất Sát đem giải dược có đến trước mặt Long Phi Dạ, cười lạnh, nói, "Tần Vương điện hạ, nhìn một chút thật giả đi. Một khi mang ra khỏi Dược Quỷ Cốc, tại hạ sẽ không chịu trách nhiễm nữa!"
Long Phi Dạ liếc mắt nhìn, tự mình đem thuốc bột rót vào bình sứ, không nói hai lời, xoay người rời đi.
Đây cũng là tính tình của Long Phi Dạ. Nếu hắn không còn việc gì, sẽ không nói nhảm, dù là thêm một câu.
Mặc dù không cần Cổ Thất Sát đưa tiễn, nhưng Cổ Thất Sát lại một đường tiễn người ra khỏi sơn cốc, "Tần Vương điện hạ, sau này gặp lại!"
Long Phi Dạ cũng không quay đầu lại. Hôm nay hắn phải đi vòng một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng có thể cho Hàn Vân Tịch một lời giải thích. Đợi hắn giải độc cho Ách Bà Bà, biết rõ Thiên Tâm phu nhân sự tình, lại mang giải dược trở về, giao cho Hàn Vân Tịch.
Từ khi giúp nạn thiên tai trở lại, thật đúng là hắn không đi xa, cách xa nữ nhân kia lâu như vậy. Hắn nghĩ, nhiều lắm là năm ngày, hắn đi rồi có thể lập tức quay trở về.
Chắc hẳn nữ nhân kia sẽ không ngoan ngoãn đợi ở trong phủ, bồi dưỡng thân thể. Sợ rằng ngày ngày chạy ra bên ngoài.
Cổ Thất Sát đứng ở trên đỉnh núi, nhìn bóng lưng Long Phi Dạ hoàn toàn biến mất ở trong núi rừng, hắn mới từ trong tay áo móc ra một chai giải dược.
Hắn chính là quỷ tài chế dược. Đừng nói Long Phi Dạ, cho dù là ba vị gia chủ của Dược Thành, cũng chưa chắc nhìn ra được thủ đoạn ăn bớt của hắn trong quá trình chế dược.
Hắn cho Long Phi Dạ giải dược, chỉ có một nửa là thật, một nửa kia là chất bột, không có bất kỳ dược liệu gì. Mà chai giải dược trên tay hắn chính là một nửa giải dược còn lại.
Cũng không thể nói hắn cho Long Phi Dạ giải dược giả. Chẳng qua là phân lượng giả mà thôi.
Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong là không nhìn ra. Cho dù bọn họ cẩn thận tìm người kiểm tra, nếu không phải là nhất đẳng cao thủ, cũng tuyệt đối không nhìn ra.
Nhưng Cổ Thất Sát 100% khẳng định, lấy bản lĩnh của Hàn Vân Tịch sẽ kiểm tra ra được!
"Tần Vương điện hạ, sau này gặp lại!"
Cổ Thất Sát tâm tình tốt vô cùng, tự mình lẩm bẩm, giống như là hừ Khúc nhi.
Hắn vừa về tới trong sân, liền phân phó lão quản gia, " Phong mật hàm kia không cần đưa, sự tình còn thú vị hơn Lão Tử nghĩ!"
Lão quản gia nghe hoàn toàn không hiểu Cổ Thất Sát nói chuyện là có ý gì. Hắn vốn là muốn đem mật hàm hủy bỏ, nhưng làm thế nào đều không thể ra tay.
Này Tần Vương điện hạ nhiều lần tới, chủ tử lại len lén đưa mật hàm cho Tần Vương Phi. Mà trong mật hàm viết cái gì, quả thực đáng để người ta tò mò.
Do dự mãi, lão quản gia lén mở ra mật hàm. Đọc mật hàm, lão quản gia càng không hiểu.
Chủ tử chẳng qua là báo tin cho Vương phi nương nương, nói Tần Vương điện hạ tới lấy gấu Xuyên.
"Cứ như vậy? Còn tưởng rằng có gian tình!" Lão quản gia tự lẩm bẩm. Khi hắn trở lại trong sân, Cổ Thất Sát đã lại không thấy đâu.
Hai ngày sau, Long Phi Dạ cùng Sở Tây Phong ra roi thúc ngựa đến Thiên Ninh Đế Đô. Bọn họ đi qua trước cổng lớn Tần Vương Phủ, lại không dừng lại nghỉ ngơi, chạy thẳng tới Cô Uyển.
Sau khi Ách Bà Bà từ Quận Nam trở về, vẫn bị giam giữ ở chỗ này, mà không phải là U Các.
Vừa thấy Long Phi Dạ trở lại, Đường Ly mừng rỡ, "Huynh lấy được đồ?"
Long Phi Dạ không lên tiếng, tiến vào thư phòng, mở ra ám các, đi qua một cái mê cung nhỏ sau đó mới đến mật thất nhốt Ách Bà Bà.
Chính Đường Ly cùng Sở Tây Phong cũng không vào được. Hai người bọn họ nhìn nhau, cũng rất bất đắc dĩ.
"Ta rất mong đợi!" Đường Ly không nhịn được cảm khái. Hắn đã phải trông coi lâu như vậy, cũng không biết mình trông coi Ách Bà Bà, rốt cuộc là người có thân phận như thế nào, trên người Ách Bà Bà ẩn giấu bí mật gì.
"Thật khẩn trương!" Sở Tây Phong không ngừng đan tay vào nhau. Hắn chỉ hy vọng bí mật trên người Ách Bà Bà, thân thế của Vương phi nương nương không nên để cho điện hạ quá khó chịu.
Long Phi Dạ mở cửa mật thất ra, Ách Bà Bà đang ngồi ở bàn trà uống trà. So với lúc trước tâm tình kích động, bây giờ Ách Bà Bà đã bình tĩnh nhiều.
Nhưng vừa nhìn thấy Long Phi Dạ, Ách Bà Bà lại kích động.
Người trẻ tuổi này lại có bức hoạ của Mộc tâm trong tay, cũng bức hoạ của con gái Mộc tâm. Sau đó còn giam giữ nàng một thời gian dài. Rốt cuộc, hắn muốn làm cái gì?
Long Phi Dạ ra roi thúc ngựa, đi qua cửa nhà mà không vào nghỉ ngơi như rất vội vàng muốn biết sự thật. Không ngờ, hắn đi tới đây rất bình tĩnh.
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn trà, pha lại một Mấm trà. Lần này vẫn giống như trước, hắn nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, tỏ ý Ách Bà Bà ngồi xuống.