Nếu là lúc trước, Long Phi Dạ làm như vậy để bảo vệ, sủng ái thì trong bụng Hàn Vân Tịch sẽ thấp thỏm, thậm chí sẽ hoài nghi hắn có... mục đích khác.
Ai kêu nàng lúc trước là tình cảm tương tư, đơn phương hắn đây?
Hơn nửa năm nay sống chung, Hàn Vân Tịch đã không còn những tâm tư đó. Nàng thoải mái hưởng thụ Tần Vương sủng ái. Nàng biết, người đàn ông này thích nàng.
Chỉ cần hắn thích, chỉ cần nàng cũng thích, thiên đại ân sủng nàng đều nhận hết!
Hàn Vân Tịch nhìn chằm chằm ống tay áo hồi lâu, Long Phi Dạ rốt cuộc liếc mắt nhìn nàng, "Nàng nhìn cái gì?"
Lúc này Hàn Vân Tịch mới thu tầm mắt lại, cố làm nghiêm túc, "Tạ điện hạ cứu giúp."
Long Phi Dạ thiêu mi nheo nheo lại, quan sát nàng một chút, "Ừm."
Cứ như vậy? Không nói thêm chút gì? Không an ủi nàng một chút sao? Vừa mới xong, tình huống thật có chút nguy hiểm. Trong bụng nàng thật sự có chút khẩn trương.
"Điện hạ mà đến chậm một bước, Thần Thiếp thật mất thể diện." Hàn Vân Tịch lại nói.
Long Phi Dạ lại nhàn nhạt đáp một tiếng, "Ừm."
"Điện hạ có thể tới tìm Thần Thiếp, Thần Thiếp thật vui vẻ." Hàn Vân Tịch lại dò xét.
"Ừm." Long Phi Dạ vị nhưng bất động.
Được rồi, nàng cũng biết hắn vốn có loại thái độ lạnh như băng này. Chẳng hạn nàng có quỳ làm đại lễ với hắn, biểu thị tạ ơn, không chừng mặt hắn cũng không có biểu tình, chỉ gật đầu một cái.
Thật là Lãnh gia hỏa!
Hàn Vân Tịch lại liếc mắt nhìn ống tay áo bị tàn phá, liền lười biếng tựa vào bên cửa sổ xe ngựa, hướng ra bên ngoài nhìn náo nhiệt.
Ai, nàng bị đóng cửa ở trong nhà quá lâu, thật sự muốn đi bộ một chút!
Đang nhìn nhập thần, lại đột nhiên nhận ra trên tóc có động tĩnh. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Long Phi Dạ đã nhẹ nhàng kéo xuống mảnh vải gấm trắng đang dùng để cố định tóc... Mái tóc ba ngàn sợi cứ như vậy theo dây cột tóc hạ xuống, tất cả đều tán lạc xuống.
Theo bản năng, Hàn Vân Tịch quay đầu, tóc ba ngàn sợi dài, nhu thuận xõa trên vai, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, không trang điểm, càng thanh thuần, nhu mỹ. Ở con người nàng có bao nhiêu phần tự nhiên phóng khoáng, thì lại nhiều thêm mấy phần nữ tính ôn nhu.
Mặt nàng đầy mê man, người này đang muốn làm gì nhỉ?
"Điện hạ..."
Hàn Vân Tịch muốn hỏi, lại hơi ngừng. Nàng phát hiện Long Phi Dạ đang ngắm nàng. Cặp tròng mắt đen, thật sâu, giống như là hố đen có thể hấp dẫn người đi vào.
Đột nhiên tâm tình Hàn Vân Tịch sợ hãi, nàng vội vàng tránh khỏi tầm mắt.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu, Long Phi Dạ cũng vô thanh vô tức. Tâm tình Hàn Vân Tịch giống như bị thứ gì khiêu khích, không kềm chế được.
Người này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Nàng cụp mắt xuống thấp, liếc trộm qua phía Long Phi Dạ. Rất không đúng dịp, ánh mắt nàng bị hắn tóm gọn. Hắn vẫn luôn đang nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch dứt khoát quay đầu lại, nhìn thẳng hắn. Ai biết, ánh mắt Long Phi Dạ càng phát ra càn rỡ, nàng cũng không sợ, vén lên mái tóc dài, dùng tay cố định.
Long Phi Dạ bá đạo, lập tức mở tay nàng ra, mái tóc nhu thuận lại liền tán lạc xuống. Hàn Vân Tịch lại vén lên, Long Phi Dạ lại kéo xuống. Tới lần thứ ba Hàn Vân Tịch định vén mái tóc lên, Long Phi Dạ mở miệng, giọng nói thâm trầm, thấp, "Rất đẹp."
Tóc thường thường được coi là đại biểu cho Trinh Tiết của nữ tử.
Nữ tử chỉ xoã tóc, mặc quần áo xốc xếch lúc ngủ ban đêm. Hoặc cởi áo để nới dây lưng. Hoặc lúc đi tắm mới cởi hết áo quần.
Có thể nhìn thấy kiều dung của nữ tử, trừ Tỳ Nữ thiếp thân tứ phụng, người còn lại cũng chỉ có nam nhân của nàng.
Hàn Vân Tịch hậu tri hậu giác, hai gò má đã phiếm hồng. Nàng vén lên mái tóc dài, cuối cùng, hắn cũng đưa dây cột tóc, không tiếp tục trêu đùa.
Trong bụng Hàn Vân Tịch nghĩ thầm chuyện sâu kín, "Nguyên bản người này là rất xấu, hay là trở nên xấu?"
Yên lặng, bầu không khí quỷ dị, trong không khí giống như là có vật gì mang khí tức mập mờ.
Dưới tình huống này, Long Phi Dạ tuyệt đối sẽ không mở miệng. Hàn Vân Tịch đành chủ động phá tan bầu không khí quỷ dị giữa hai người.
Nàng tìm đề tài, "Điện hạ, chàng nói Mục đại tướng quân làm sao lại nuôi ra một Nữ Nhi đần như vậy đây?"
Ở trong trận tỷ đấu vừa xong, hành động của Mục Lưu Nguyệt là không lọt nổi mắt xanh của Hàn Vân Tịch nhất.
"Không biết."
Long Phi Dạ nhàn nhạt trả lời. Hắn chỉ cần đem người của mình từ trong cung Lý Thái Hậu mang ra ngoài là xong. Hắn không có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái, lại đi quan tâm nữ nhân hậu cung đấu tranh.
Những nữ nhân này, ít nhất, nhìn trước mắt cũng không ảnh hưởng lớn tới đại cục.
Cùng trò chuyện, Hàn Vân Tịch chợt cảm thấy hô hấp cũng sung sướng, nàng nghiêm túc, "Điện hạ, Sở Thanh Ca cùng Sở Thiên Ẩn một hồi trước cùng đến địa cung của Độc Tông. Không lẽ cũng là vì Mê Điệp Mộng?"
Lần đầu tiên nàng và Sở Thanh Ca kết thù chính là ở địa cung Độc Tông. Nếu như không phải là một lần kia, có lẽ quan hệ giữa các nàng sẽ không phát triển tới mức không tốt đẹp như bây giờ.
Chuyện này, Long Phi Dạ đã sớm chú ý, chẳng qua là một mực không nói.
Đáy mắt hắn xẹt qua một vệt phức tạp, nhàn nhạt nói, " Độc thuật của Sở Thanh Ca không tệ, có thể là tìm Dược."
Chỗ đó là kho Độc Thảo Độc Tông, hội tụ đủ loại độc dược thảo trong thiên hạ. Quả thật, có không ít người trong Độc Giới thường thường đi trộm Độc Thảo.
"Điện hạ, chàng không cảm thấy kỳ quái sao? Sở gia là tướng môn, Sở Thanh Ca chính là con gái một tướng môn, vì sao phải học Độc Thuật?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
"Đó là chuyện của nàng ta." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, rõ ràng không muốn trò chuyện tới đề tài này.
Chẳng lẽ là nàng suy nghĩ nhiều, thấy thái độ Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không có hỏi nhiều...
Buổi tối hôm đó trở lại Tần Vương Phủ, Hàn Vân Tịch thông qua Triệu ma ma, Triệu ma ma thông qua Sở Tây Phong, bao nhiêu trăn trở cuối cùng đã lấy được áo khoác bị Long Phi Dạ tàn phá mất ống tay áo.
"Vương phi nương nương, trộm đồ của điện hạ... Không tốt lắm đâu?" Triệu ma ma dè đặt hỏi.
Mặc dù Sở Tây Phong nói, bộ quần áo này điện hạ sẽ không mặc nữa, nhưng cũng không thể tự dưng biến mất nha! Không được điện hạ cho phép đã lấy tới, nhất định là không tốt.
Hàn Vân Tịch trợn mắt đi qua, "Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm?"🙄🤦🏻♀️
Ách...??!!
Triệu ma ma khóc không ra nước mắt, dĩ nhiên không có người nào thấy Vương phi nương nương trộm. Bởi vì vật này, do Sở Tây Phong cùng nàng đồng thời trộm!
Triệu ma ma lại ngộ ra một cái chân lý, vĩnh viễn không nên cùng Vương phi nương nương ba hoa, sẽ bị ngược chết lúc nào không biết.
Triệu ma ma nói gì cũng không lọt vào lỗ tai Hàn Vân Tịch. Đáy mắt nàng xẹt qua một vệt cười trộm, ôm trường bào của Long Phi Dạ đi lên trên lầu.
Bộ trường bào này cùng với ống tay áo bị xé rách, nàng muốn ẩn giấu cất giữ!
Hôm sau, tẩm cung bên kia gió êm sóng lặng. Rốt cuộc Long Phi Dạ có phát hiện bộ trường bào này biến mất hay không, ai cũng không thể đoán được.
Tâm tư Tần Vương điện hạ, ai thấu hiểu được?
Không tới mấy ngày, Sở Tây Phong liền gánh tới một cái rương lớn, cao hơn một mét, "Vương phi nương nương, đây là điện hạ dặn đưa tới cho người. Người mau đoán một chút xem là cái gì!"
Hàn Vân Tịch quan sát thật lâu, nghi ngờ hỏi, "Dược liệu?"
Cái rương lớn như vậy, cho dù là dược liệu, thì cái rương này phải chứa được bao nhiêu nhỉ?
Sở Tây Phong lắc đầu một cái, Hàn Vân Tịch lại hỏi, "Quần áo?"
Sở Tây Phong vẫn lắc đầu, Triệu ma ma liền vội vàng nói, "Y Thư?"
Sở Tây Phong lại lắc đầu, Triệu ma ma không nhịn được, "Ngươi, tiểu tử này, còn dám vòng vo với Vương phi nương nương sao?"
"Vương phi nương nương, rương này rất nặng, thuộc hạ cũng không biết bên trong chứa thứ gì." Sở Tây Phong rất vô tội.
Hắn đã phí không ít khí lực mới đem rương lớn này, gánh từ U Các trở lại phủ.
Hàn Vân Tịch càng hiếu kỳ hơn, liền vội vàng mở ra, thấy đồ vật bên trong, chủ tớ ba người...đều sững sờ.
Thứ này lại có thể là một rương lớn... Đồ trang sức.
Cái rương này sâu hơn một mét, tràn đầy tất cả đều là đồ trang sức. Đủ các kiểu, đủ loại chất liệu, đếm cũng không hết. Theo Hàn Vân Tịch từng nói, có "người" nhiều của cải giống như sao trên trời, cho nên không cần tiền!
Triệu ma ma quả thực không nhịn được, nói một câu thật lòng, "Vương phi nương nương, điện hạ đây không phải là khẳng khái. Mà căn bản là không hiểu cách tặng đồ cho nữ nhân!"
Cứ thẳng thắn như vậy tặng đồ vật cho nữ tử, nhất là đồ trang sức. Đem so với thương nhân buôn bán lẻ, thì tặng một rương này còn phải nói là bán sỉ số lượng lớn!
Triệu ma ma thật đúng là nói nhiều, nhưng Long Phi Dạ chính là không hiểu.
Hàn Vân Tịch nhìn rương trang sức, một mực cười ngây ngô. Mặc dù nàng cũng không thích phương thức này, cũng không có thói quen đeo đồ trang sức. Nhưng nhìn cả rương đồ trước mắt tràn đầy tâm ý, vẫn rất vui vẻ.
Nàng quyết định bắt đầu từ hôm nay, học tập cách trưng diện quần áo, đeo đồ trang sức. Nàng phải tự làm cho mình ăn mặc đẹp hơn bây giờ!
"Điện hạ đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Vương phi nương nương, điện hạ ở U Các, đang nghị sự cùng Bách Lý tướng quân." Sở Tây Phong liền vội vàng trả lời.
Dưới tình huống bình thường, Sở Tây Phong sẽ trả lời không biết, lần này lại trả lơic cặn kẽ như vậy. Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch đang đắm chìm trong vui mừng, cũng không chú ý tới chi tiết này.
Sở Tây Phong rất nhanh thì cáo từ. Hắn còn phải bồi Tần Vương điện hạ đi Dược Quỷ Cốc!
Tần Vương điện hạ ước hẹn ngày mười lăm với Cố Thất Sát còn chưa tới. Nhưng điện hạ muốn đi qua đó trước thời hạn.
Một hồi trước, vì cứu Bách Lý Minh Hương đã để Vương phi nương nương biết được bí mật điện hạ có ước hẹn với Dược Quỷ Cốc. Chung quy là điện hạ muốn đi xử lý.
Theo tính cách của điện hạ, có một số việc đã lựa chọn lừa gạt, ắt sẽ lừa gạt đến cùng!
Một rương lớn đồ trang sức cần thu thập, thời gian tĩnh dưỡng của Hàn Vân Tịch rốt cuộc không nhàm chán như trước. Không thể không nói, trang sức đưa tới rất nhiều, nhưng mỗi một cái đều là tinh phẩm, có giá trị không nhỏ.
Mặc dù có Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc giúp, các nàng thu thập ba ngày cũng sửa sang ra được một phần nhỏ.
"Vương phi nương nương, điện hạ nhất định rất thích ngươi." Tô Tiểu Ngọc nói.
"Nói nhảm." Triệu ma ma liếc mắt nhìn Tô Tiểu Ngọc.
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, nàng một bên thu thập, một bên âm thầm suy nghĩ. Nàng phải làm thế nào đem những thứ đồ trang sức này ngâm độc, phải ẩn giấu được châm độc.
Nàng không biết võ công, dù sao cũng phải nghĩ vài biện pháp bảo vệ mình, đối phó địch nhân.
"Vương phi nương nương, quả thực quá nhiều. Người muốn cất trong hộp trang sức, thì phải làm bao nhiêu ngăn nhỏ nhỉ?" Triệu ma ma bất đắc dĩ hỏi.
Hàn Vân Tịch suy nghĩ lại, lại phân phó Triệu ma ma đi đặt một cái tủ giống tủ thuốc, chia nhiều ngắn nhỏ. Nàng muốn đem những trang sức này, phân loại, cất giữ trong từng ngăn kéo nhỏ như cất giữ dược liệu.
"Vương phi nương nương, ý người là muốn làm gì đây?" Tô Tiểu Ngọc buồn bực.
"Vương phi nương nương, thu cất như vậy, có phải không ổn lắm?" Triệu ma ma cũng không hiểu.
Hàn Vân Tịch sẽ không nói cho các nàng biết, nàng muốn đem các loại trang sức này ngâm độc, lúc đeo ở trên người thì dùng làm ám khí. Ám khí thì phải che giấu, mà trang sức này thì quá nhiều người biết, sẽ không có ai chỉ ra được trên người nàng có ám khí.
"Nói nhảm cái gì, còn không mau đi!"
Hàn Vân Tịch nghiêm nghị thúc giục. Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc cũng không dám trì hoãn.
Sau một ngày, tủ trang sức được làm xong, dọn vào trong thư phòng.
Hàn Vân Tịch cũng không để cho Tô Tiểu Ngọc cùng Triệu ma ma hỗ trợ. Nàng tự nhìn cho hiểu mẫu trang sức rồi tự cho mỗi ngăn kéo nhỏ một ký hiệu, sau đó bắt đầu chia loại, cất giữ.
Không thể không nói, đây là công trình tốn sức lực hạng nhất, Hàn Vân Tịch có cảm giác mình cần một trợ thủ tin được. Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc, nàng vẫn còn tin được. Chỉ tiếc, một già, một trẻ này không hiểu gì về độc. Nàng cũng không có nhiều tinh lực để dạy bảo.
Mặc dù xử lý những đồ trang sức này cũng không phải là việc gấp, không nhất định phải một sớm một chiều làm xong. Nhưng tính cách Hàn Vân Tịch chính là không thích trì hoãn, chuyện gì có thể làm xong, sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.
Người xưa có câu "buồn ngủ đã có người đưa cho gối" thật chính xác. Ngay thời điểm Hàn Vân Tịch bận rộn đến mức ăn cơm cũng không để ý tới thì Bách Lý Minh Hương tới.
Trước đó đã chào hỏi, Lạc quản gia trực tiếp dẫn người, mang tới Vân Nhàn Các.
Đừng nói, Hàn Vân Tịch thật đúng là quên chuyện này.
Nàng ra khỏi thư phòng, chỉ thấy Bách Lý Minh Hương đứng trong sân. Cả người Bách Lý Minh Hương mặc một bộ quần áo Tỳ Nữ giản dị, tao nhã. Bỏ qua tóc tai rườm rà, nàng búi một búi tóc đơn giản, hai tay trùng điệp đặt ở thân.
Thân thể Bách Lý Minh Hương đã khôi phục, gần như hoàn toàn khoẻ mạnh. Lúc trước đã đi dạo qua quỷ môn quan một lần, nàng giống như rửa hết phấn trang điểm. Cả người trở nên chững chạc cùng khiêm tốn. Không thể không nói, bộ dáng và khí chất kia, so với cung nữ thân cạnh Lý Thái hậu còn phải tiêu chuẩn hơn!