Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 426




Bách Lý Minh Hương đã tới, Hàn Vân Tịch thì ít ra khỏi phủ. Nàng muốn đi Hàn gia một chuyến, nhìn Thất di nương cùng Tiểu Dật nhi một chút đều bị ngăn lại.

Thất di nương cùng Tiểu Dật nhi, tuy là cô nhi quả mẫu, cũng coi là đang chống đỡ Hàn gia. Trừ mở ra Dược Phòng ở khắp nơi, Thất di nương còn mở một nhà Y Quán, khám bệnh thu lệ phí. Tất cả cũng rất thuận lợi.

Đương nhiên, những thứ này cũng là bao nhiêu công, tiền bạc Tần Vương điện hạ âm thầm đút lót. Nếu không, một gia tộc đã ngã xuống, lại muốn một lần nữa đứng lên ở Đế Đô, nói dễ vậy sao?

Rất nhiều chuyện, Hàn Vân Tịch cũng không biết.

Thân thể nàng rõ ràng đã khôi phục, mà vẫn còn được tiếp tục bồi dưỡng, Ám Vô Thiên Nhật(1).

(Chú thích:

(1) Ám vô thiên nhật:  暗无天日 Tối tăm,mù mịt.

Chắc kiểu cứ bắt phải ngồi trong nhà ăn đấy mà:>)

Mấy ngày nay, Long Phi Dạ cũng không ra ngoài. Mỗi ngày đều tới Vân Nhàn Các. Mỗi một sáng sớm cũng sẽ tới, theo Hàn Vân Tịch pha trà. Buổi tối thường thường còn sẽ tới muộn một chút, coi trộm xem nàng có chịu ngủ không.

Hắn vẫn còn tiết kiệm lời như vậy. Có mấy lần Hàn Vân Tịch đã nằm ngủ, hắn mới tới, không nói gì, liền thay nàng dịch chăn, xong liền đi.

Ngày hôm đó, sau khi Long Phi Dạ uống trà, phải rời khỏi, Hàn Vân Tịch lại gọi hắn quay lại.

"Điện hạ, đến thư phòng đi, cho chàng nhìn món đồ." Hàn Vân Tịch thấp giọng. Long Phi Dạ không lên tiếng, đứng dậy, đi cùng nàng.

Tô Tiểu Ngọc cùng Triệu ma ma lập tức đi thu thập bàn trà.

"Triệu ma ma, sau này mỗi ngày điện hạ đều muốn đi qua pha trà sao?" Tô Tiểu Ngọc tò mò hỏi.

Triệu ma ma vui rạo rực, "Chắc là vậy!"

"Điện hạ trận này không bận rộn sao?" Tô Tiểu Ngọc lại hỏi.

"Bất kể bận rộn cũng không vội vàng. Mỗi sáng sớm, điện hạ nhất định muốn uống trà." Triệu ma ma nơi nào biết được tâm lý Tô Tiểu Ngọc âm hiểm. Hai vị chủ tử ân ái, nàng liền hoan hỉ.

Nàng nghĩ, Vương phi nương nương cùng điện hạ, đến nay khoảng cách không còn lại bao nhiêu bước.

Tô Tiểu Ngọc không nói nhiều lời, ánh mắt hướng tới lò lửa. Thời gian của nàng còn lại thời gian không nhiều, mấy ngày nữa Sở Thanh Ca sẽ đến, không chừng chủ tử  so với Sở Thanh Ca còn đến sớm hơn. Đến lúc đó, nàng lấy cái gì giao nộp với chủ tử!

Cũng gần một năm, một chuyện đơn giản như vậy, nàng lại không làm được? Ai!

Sau khi Long Phi Dạ vào thư phòng, Hàn Vân Tịch lập tức đóng cửa lại. Bên trong nhà, trừ bọn họ, cũng chỉ có một vài đồ vật nhỏ.

Tiểu Đông gần đây rất thích ở trong phòng lương thực, vị trí thật cao. Không phải vì cách xa nhà chính, mà bởi vì nằm bên trên xà ngang là an toàn nhất. Long đại đại căn bản là coi thường sự tồn tại của nó, nhưng nó cũng không có cơ hội trốn khỏi tầm mắt của Long đại đại.

Long Phi Dạ không cần mời, tự ngồi. Hắn ngồi xuống ở vị trí chủ vị bên bàn đọc sách, bộ dáng như chủ nhân thư phòng, Hàn Vân Tịch lại đổi thành khách.

Hàn Vân Tịch nhìn lâu mấy lần, nàng thích người này ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, đặc biệt có hình tượng đế vương. Ngang ngược, uy nghiêm!

"Mê Điệp Mộng?" Long Phi Dạ hỏi.

Hàn Vân Tịch gật đầu một cái, "Dự định hôm nay đem hai vị độc đồng thời chế phối hợp. Cho nên, mời điện hạ cùng ta nhìn một chút."

Trước đó, Hàn Vân Tịch đã nghiên cứu Mỹ Nhân Huyết rất lâu. Nàng lấy Mỹ Nhân Huyết hoà chung một chỗ cùng mấy vị độc dược có tính ăn mòn cao. Kết quả, cũng không có phát hiện đặc thù gì.

Cũng không biết hôm nay thí nghiệm, nàng có thể phát hiện chút gì hay không.

Long Phi Dạ ngồi, Hàn Vân Tịch liền đứng ở một bên. Động tác của nàng lão luyện mà lanh lẹ, lấy ra một bộ công cụ thí nghiệm đầy đủ, đĩa lưu ly, thìa lưu ly, bình lưu ly.

Không có cách nào khắc chế Mê Điệp Mộng, là loại độc rất đặc thù. Chỉ có thể dùng chế phẩm lưu ly(2) đặc thù mới có thể không bị ăn mòn.

chú thích:

(2) Lưu ly: (Danh) "Lưu li" 琉璃 một thứ ngọc quý màu xanh ở Tây Vực 西域. Cũng viết là 流離.)

Khi Hàn Vân Tịch làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên chuyên chú, nghiêm nghị, thậm chí có nhiều chút hung dữ. Tản mát ra một loại cảm giác không cho người khác khiêu khích quyền uy. Nếu người nào không hiểu nàng, cũng sẽ xa lánh, không dám đến gần.

Nhưng Long Phi Dạ thấy vẻ mặt này của nàng, lại đặc biệt muốn quấy rầy nàng.

Hắn chơi đùa, nhìn một hồi, bất thình lình la lên, "Hàn Vân Tịch."

Hàn Vân Tịch lúc này đang lấy Mê Điệp Mộng, cũng không chú ý tới Long Phi Dạ gọi nàng.

Long Phi Dạ khóe miệng hứng thú nồng hơn, lại kêu một tiếng, "Hàn Vân Tịch!"

Ai biết, Hàn Vân Tịch vẫn là không có nghe được. Nàng đã lấy một thìa nhỏ Mê Điệp Mộng, đang lấy Mỹ Nhân Huyết đã đông đặc.

Long Phi Dạ tựa hồ không cam lòng, đứng dậy, đi tới gần.

Hàn Vân Tịch đem hai loại độc cũng hoà vào nhau. Sau khi lợi dụng hệ thống giải độc trắc định phân lượng cùng tỉ lệ, lại ở một bên ghi chép trị số trên giấy.

Chuyên nghiệp, là một thói quen bình thường, bất kỳ chi tiết nào đều phải cẩn thận tỉ mỉ!

Long Phi Dạ đứng ở bên người nàng, nàng còn không biết.

Long Phi Dạ lặng yên, thò tay ra không một tiếng động. Cũng cũng không biết là muốn xoa đầu nàng, hay là muốn mân mê cằm nàng. Tóm lại là hắn đưa tay ra.

( nguyên văn là muốn "nhào nặn Lưu Hải", ta Đã tìm nhưng không biết nghĩa là gì.

Sửa chương sau thì biết lưu hải là đầu👩🏻 mà lại dùng từ nhào nặn sao??hm, ý vị~~~)

Nhưng mà, vừa lúc đó, Hàn Vân Tịch đem hết thảy chuẩn bị ổn thỏa. Nàng đột nhiên quay đầu lại, "Điện hạ..."

Động tác Long Phi Dạ hơi ngừng, bàn tay ngừng giữa không trung. Hàn Vân Tịch ngây ngẩn, nhìn hắn, lại nhìn tay hắn, theo bản năng dùng hai tay tự ôm choàng lấy người mình, phòng bị, bật thốt lên, " Chàng muốn làm gì?"

Bàn tay Long Phi Dạ vượt qua người Hàn Vân Tịch, cầm bình Mê Điệp Mộng trên bàn lên, lạnh lùng nói, "Ta nhìn một chút xem còn lại bao nhiêu."

Hàn Vân Tịch vừa mới hỏi như vậy, vốn không phải là mong muốn của nàng, là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Long Phi Dạ trả lời lạnh như vậy, để cho Hàn Vân Tịch càng lúng túng, nàng suy nghĩ nhiều...

Hàn Vân Tịch nhìn lén mắt Long Phi Dạ, thấy hắn cũng không chú ý tới chuyện vừa mới xảy ra. Lúc này, nàng mới âm thầm thở phào một cái.

"Điện hạ, chúng ta bắt đầu đi."

"Ừm." Long Phi Dạ gật đầu một cái, hết thảy lộ ra vẻ tự nhiên như vậy, không có chút sơ hở nào.

Hai người cũng thu liễm tâm tư, Hàn Vân Tịch đem Mỹ Nhân Huyết bỏ vào trong Mê Điệp Mộng. Ngay lập tức, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện.

Nàng cho Mỹ Nhân Huyết đã đông cứng lẫn vào trong Mê Điệp Mộng, xung quanh cục máu liền bắt đầu nổi lên tiếng tí tách. Ngay từ đầu chỉ là xung quanh cục máu, dần dần toàn bộ Mê Điệp Mộng đều có tiếng tí tách nổi lên, giống như là sôi sùng sục.

Hàn Vân Tịch vốn là cho rằng Mỹ Nhân Huyết sẽ bị hoà tan đi mất, dung nhập vào trong Mê Điệp Mộng. Nhưng ai biết, kết quả cuối cùng là Mê Điệp Mộng dung nhập vào Mỹ Nhân Huyết.

Dược Thủy sôi sùng sục đến cuối cùng, biến thành một vài châu(3) nhỏ, đỏ tươi ướt át. So với máu tươi, màu còn phải đỏ hơn rất nhiều.

(Chú thích: tớ định sửa lại thôi, Ct biết thêm từ mới

(3) Châu: (Danh) Lượng từ: hạt, viên, giọt (những vật có hình hạt tròn).)

Hàn Vân Tịch quan sát thêm một chốc lát, giọt máu này liền đọng lại.

Long Phi Dạ đối với độc, một chữ cũng không biết. Hắn yên lặng mà nhìn, chờ, không hỏi nhiều.

Không hỏi nhiều chính là không quấy rầy. Hàn Vân Tịch nhìn chằm chằm Huyết Châu, âm thầm chạy hệ thống giải độc quét kiểm tra.

Lúc trước, hệ thống giải độc đối với Mê Điệp Mộng là không tìm ra được manh mối gì cả, cũng không kiểm tra ra trong Mê Điệp Mộng có thành phần gì. Nhưng lần này, đối với giọt máu này, hệ thống giải độc lại kiểm tra ra thành phần.

"Điện hạ, đây là một loại độc dược có tính ăn mòn chậm chạp. Tính ăn mòn cũng không mạnh như Mê Điệp Mộng, ít nhất đã yếu bớt." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Nguyên lý của hệ thống giải độc là nếu có dữ liệu được lưu trữ lại thì sẽ kiểm tra được. Nhưng với thứ này, hệ thống giải độc không có dữ liệu gì. Cho nên không thể kiểm tra ra vật này tên gì.

Chỉ có thể căn cứ với những ghi chép lúc trước nuôi Mỹ Nhân Huyết là độc chậm phát, còn có những ghi chép độc phong lan có tính ăn mòn cao. Sau đó kết luận ra một loại độc tính.

"Nàng phá giải cũng không tìm ra thành phần sao?" Long Phi Dạ hỏi.

Hàn Vân Tịch chỉ có thể lắc đầu. Nàng dùng chuỷ thủ lưu ly, giữ lại chút Huyết Châu đã đông, hoà lẫn vào nước sạch, đút cho chuột trắng nhỏ. Không bao lâu, nội tạng con chuột trắng nhỏ liền thối rữa.

"Là tính ăn mòn của độc dược, lại có cả dấu hiệu bị trúng độc." Hàn Vân Tịch chỉ có thể cho ra cái kết luận này.

Mỹ Nhân Huyết là mấu chốt phá giải Mê Điệp Mộng. Người phá giải được Mê Điệp Mộng là người có được thiên hạ.

Nói cách khác, nếu như có thể phá giải giọt máu này trên tay bọn họ, có lẽ sẽ có câu trả lời.

Nhưng không có chút đầu mối chút. Phải làm như thế nào để phá giải?

Muốn suy nghĩ ra chỗ dùng độc dược, trước tiên phải suy nghĩ ra được cách điều chế. Vật này, với lúc trước ở trong kho Độc Thảo của Độc Tông, phát hiện ra độc Lan, có quan hệ gì?

Hàn Vân Tịch nghĩ đến đau đầu, "Điện hạ, một chút phương hướng cũng không có, chuyện này rất phiền toái."

"Không gấp, nàng làm từ từ đi."

Đường Môn bên kia, Như Di cùng Đường Tử Tấn gấp nhất là chuyện này, Long Phi Dạ ngược lại không gấp.

Hàn Vân Tịch rõ ràng nhất, muốn phá giải độc dược là việc không thể gấp. Có khi nghiên cứu mười năm, hai mươi năm, cũng chưa chắc có kết quả.

"Ừ, ta hết sức." Nàng nhìn giọt máu, nói, "Điện hạ, chàng cho thứ đồ mới này một cái tên đi."

Long Phi Dạ suy tư chốc lát, nhàn nhạt nói, "Mỹ nhân lệ?"

"Cực tốt!" trong bụng Hàn Vân Tịch cũng muốn gọi danh tự này. Vật này được phối xuất ra từ Mỹ Nhân Huyết, hình dáng còn rất giống một giọt nước mắt, gọi danh tự này là vô cùng thích hợp.

Hàn Vân Tịch thu hồi Mỹ Nhân Huyết cùng Mê Điệp Mộng. Nàng đã tự yêu cầu bản thân để trống ra một khoảng thời gian suy nghĩ về những thứ này. Có lẽ, phương hướng của nàng thật sự sai. Có lẽ, chi, hệ của Mỹ Nhân Huyết cùng Mê Điệp Mộng không phải dùng cách dung hợp mà chế biến ra như vậy.

Mặc dù tiến độ chuyện Mê Điệp Mộng tạm thời chậm lại, nhưng chuyện Hàn Vân Tịch bồi dưỡng "sinh tử" còn phải tiếp tục.

Có thể tưởng tượng, nàng cứ như vậy ở không trong nhà một tháng. Ít nhất thì người làm trong Phù Dung viện sẽ gặp bao nhiêu khó khăn. So với chuyện này, còn khó chịu hơn là mỗi ngày đều phải uống không ít thứ. Trời mới biết nàng có thể mập đến mức biến dạng hay không?

Nhàm chán, Hàn Vân Tịch muốn có chạy đi cãi nhau với Long Phi Dạ. Đáng tiếc, mặc dù lá gan nàng mập, vẫn còn không mập đến loại trình độ đó.

Rốt cuộc, có chuyện xảy ra khiến cho Hàn Vân Tịch có lý do ra ngoài.

Rốt cuộc Sở Thanh Ca cũng đã tới!

Sở Thanh Ca kết thân Thiên Ninh, gả cho Thiên Huy Hoàng Đế. Thiên Huy Hoàng Đế phái đội ngũ rước dâu, đưa nàng từ Tây Chu Đế Đô, một đường hộ tống đến Thiên Ninh Đế Đô. Hôm nay, cuối cùng là đến.

Chỉ có sắc phong Hoàng Hậu mới được tính là chuyện Thượng Quốc, mới có thể tại Triều Đình tổ chức một buổi lễ long trọng. Cho dù là sau Hoàng Hậu là các quý phi, cũng chỉ sắc phong bên trong hậu cung mà thôi.

Nhưng dù sao, Sở Thanh Ca cũng là Quận chúa Tây Chúa. Lần này kết thân có ý nghĩa trọng đại. Cho nên, buổi lễ sắc phong sẽ cử hành ở trên triều đình.

Ngay trước mặt văn võ bá quan, Thiên Huy Hoàng Đế tuyên Sở Thanh Ca lên điện. Ngay trước mặt mọi người, sắc phong Sở Thanh Ca thành Vi Quý Phi, ban danh đức, ban cho Thanh Ninh Cung.

Đương nhiên, cái đại điển sắc phong này cùng Hàn Vân Tịch không có một chút quan hệ nào, nàng cũng không cần tham gia. Mà từ trước đến giờ, Long Phi Dạ không đi tảo triều, dĩ nhiên là cũng cần không lộ diện.

Nhưng là, hôm sau, Lý Thái Hậu liền đem Hàn Vân Tịch, cho đòi vào cung.

Theo lý, Hàn Vân Tịch vị Tần Vương Phi cùng quý phi của Hoàng Đế cũng không có gì dính dấp.

Nếu như Sở Thanh Ca được phong làm Hoàng Hậu, thì Hàn Vân Tịch mới nhất định phải vào cung vấn an. Thứ nhất, chức vị Vương phi thấp hơn Hoàng Hậu. Thứ hai, hai người cũng coi là quan hệ Trục lý.(4)

(Chú thích:

(4) Trục lý: 1. (Danh) "Trục lí" 妯娌 tiếng chị em dâu xưng hô với nhau.)

Nhưng tình trạng bây giờ, Hàn Vân Tịch là Chính phi Tần Vương, là chính thê, là vợ. Tuy Sở Thanh Ca là quý phi, cuối cùng lại chỉ Thiếp.

Lấy Tần Vương tôn quý cùng quyền thế, vị trí của Hàn Vân Tịch chưa chắc thấp hơn Sở Thanh Ca. Nhìn mối quan hệ trong hoàng tộc mà nói, Sở Thanh Ca còn chưa được tính là Trục lý với Hàn Vân Tịch.

Cho nên, bất kể Sở Thanh Ca gả tới có nhiều vinh dự, Hàn Vân Tịch đều có thể không đi, không nể mặt.

Đáng tiếc, thái hậu có lệnh, nàng vẫn phải là đi.

Hậu cung vô chủ, thái hậu cầm quyền, Hoàng Hậu có Thiếp mới, hậu cung có người mới tới. Lý Thái Hậu đương nhiên phải triệu tập chư vị Phi Tần, để cho mọi người quen biết một chút.

Lý Thái Hậu đã tuyệt vọng đối với vị Hoàng Hậu bị ném ở Tây Sơn. Nàng ta quá rõ Sở Thanh Ca đến là uy hiếp đối với Đông Cung. Cho nên, người đầu tiên nàng ta nghĩ đến, mà có thể lợi dụng, chính là Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch cùng Sở Thanh Ca có thù oán!