Quân Diệc Tà biết mình không trốn thoát khỏi đảo Ngư Châu. Bây giờ, chỉ có thể gửi hy vọng vào hoàng tộc Bắc Lịch. Dù sao, lần này hắn ra biển cũng dùng thuyền của hoàng tộc Bắc Lịch, là xin qua Bắc Lịch Hoàng Đế.
Hắn đi không trở về, Long Phi Dạ lại vận chuyển nhóm lớn Hải Ngư trở về. Bắc Lịch Hoàng Đế sẽ tự đoán được, hắn xảy ra chuyện.
Quân Diệc Tà ngồi ở hồ băng, chỉ có thể chờ đợi. Thật may, lúc trước bắt được không ít cá, nếu không, hắn sẽ chết đói.
Bất quá, mặc dù không chết đói, hắn cũng cùng liều mạng với nạn dân Thiên Ninh. Thời gian tiếp theo, chỉ có thể ăn cá dài.
Hắn ngồi hồi lâu, quả thực buồn chán, đứng dậy, đi tới hướng kẽ nứt băng tuyết.
Đảo Ngư Châu có quy củ Đảo Ngư Châu, Ngư Phu cũng không sợ hắn, cũng không có người để ý tới hắn.
Quân Diệc Tà tay không, múc nước đá lên, ngửi một cái, lại uống thêm mấy hớp. Hắn suy nghĩ, bình Dược kia Hàn Vân Tịch đổ xuống rốt cuộc là thứ gì, lại có thể phá vỡ truyền thuyết về Đại Ngư Nhãn, hấp dẫn toàn bộ cá tới.
Cuối cùng, hắn cũng uống một hớp lớn, vẫn không điều tra ra có gì bất thường.
Hắn không thể không thừa nhận, Độc Thuật của nữ nhân kia, trên hắn rất nhiều.
Quân Diệc Tà nhìn cái bóng ngược trong nước sững sờ. Trong đầu không nhịn được, hiện ra cảnh tượng Hàn Vân Tịch giơ cao cánh tay ngọc, bóng người cô độc trên mặt băng.
Một nốt Chu Sa đỏ như lửa, tựa hồ đang ở trước mắt.
Đến tận bây giờ, hắn còn chưa tin, nữ nhân kia lại vẫn là thân trong sạch. Nói cách khác, Long Phi Dạ cũng vẫn chưa hoàn toàn có được nàng.
Nghĩ điểm, Quân Diệc Tà lại mơ hồ có chút vui mừng.
( thằng cha này bệnh hoạ.n thật 🤯)
Đáng chết, hắn nên hận triệt để, hận chết nữ nhân đó, phá hỏng chuyện tốt của hắn. Nhưng trong lòng hắn, lại vẫn lưu một tí hy vọng.
Quân Diệc Tà lấy nước băng lạnh, hất lên mặt, làm cho mình lý trí một ít.
Hắn phải rời khỏi kẽ nứt băng tuyết, ai biết lúc xoay người, lại nhận ra được khí tức độc tố.
Hắn lập tức cảnh giác!
Có độc!
Chẳng lẽ là hắn khinh thường, Hàn Vân Tịch thật sự đã hạ độc?
Quân Diệc Tà ngồi chồm hổm xuống, lấy tay múc nước đá lên, nghiêm túc kiểm tra.
Dù là có một chút điểm hy vọng, hắn đều tuyệt đối không buông tha!
Phải biết, nếu như bị hắn tra ra chứng cứ Hàn Vân Tịch hạ độc. Như vậy, lịch sử đến lượt hắn sửa lại, hắn lập tức có thể lật bàn!
Bất đắc dĩ, hắn một lần lại kiểm tra khắp nơi, không sợ người khác làm phiền, nghiêm túc kiểm tra. Cuối cùng vẫn không thể kiểm tra trong nước đá có dấu hiệu có thuốc độc.
Hắn đành lòng phải buông tha.
Lúc đứng dậy, lại lơ đãng liếc thấy một vết máu đã đông đặc bên trên mặt băng.
Quân Diệc Tà hồ nghi, đến gần nhìn một cái, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Không trách hắn rõ ràng ngửi được khí tức độc tố, nhưng không tìm thấy dấu hiệu ở trong nước đá. Hoá ra là máu tươi này có độc!
Vết máu tươi này, chính là lúc trước Bách Lý tướng quân cùng Bách Lý Minh Hương ngăn cản Long Phi Dạ xuất kiếm. Dùng hai tay giữ lưỡi kiếm nên bị thương. Đây vệt máu còn lưu lại.
Quân Diệc Tà liếc quanh, thấy mọi người không chú ý. Hắn ngồi chồm hổm xuống, lấy chủy thủ, gọt chỗ máu tươi tích tụ trên băng rồi đứng lên. Giữ trong lòng bàn tay, để nhiệt độ hoà tan thành nước, sau đó đổ vào trong bình sứ.
Hết thảy làm trong vô thanh vô tức, cũng không có ai phát hiện.
Mặc dù nơi này có huyết của Bách Lý tướng quân, cũng có Bách Lý Minh Hương, nhưng hắn cơ bản có thể khẳng định là Bách Lý Minh Hương trúng độc.
Ngay từ đầu, hắn đã chú ý tới Bách Lý Minh Hương là mỹ nhân bệnh tật. Hắn nghĩ ra được nàng có khả năng trúng độc, cũng suy nghĩ không ra vì sao Hàn Vân Tịch không giúp nàng giải độc.
Lúc xem đến chỗ máu tươi này, suy đoán của hắn là đúng. Nữ nhân này quả thật trúng độc, hơn nữa trúng độc gì lợi vô cùng lợi hại, máu còn đen phi thường.
Chỉ là vừa xong, hắn quá nhập tâm khích tướng Long Phi Dạ. Thời điểm Bách Lý Minh Hương chảy máu, hắn không nhận ra.
Bây giờ, đào được máu khô trên tuyết, hắn còn nhiều thời gian. Có thể từ từ suy nghĩ, mỹ nhân bệnh tật này, rốt cuộc bị trúng độc gì.
Thân phận Bách Lý Minh Hương thật không đơn giản. Tại sao nàng ta lại trúng độc? Trúng phải độc gì? Vì sao Hàn Vân Tịch lại không giúp nàng giải độc? Hắn vô cùng hiếu kỳ!
Lúc này, Bách Lý Minh Hương đã cách xa đảo Ngư Châu, đang ngồi trong khoang thuyền, nhìn tay mình bị thương đến mức ngẩn người.
Cũng không biết, hôm nay từ biệt, khi nào mới có thể gặp lại Tần Vương điện hạ.
Lần này, rốt cuộc nàng không thể giúp được gì.
Nàng biết suy nghĩ nhiều vô ích. Nhưng cuối cùng, không đánh bại được tâm mình. Nàng không nhịn được tò mò, lúc này điện hạ cùng Vương phi nương nương đang làm gì?
Điện hạ nóng tính như thế, sẽ xử lí Vương phi nương nương như thế nào?
Nghĩ đến đây, chính nàng cũng cười.
Nàng và phụ thân nàng, hai tay chảy máu, điện hạ nhìn cũng không nhìn nhiều, chỉ nói bọn họ cút. Nhưng Vương phi nương nương, tay cũng còn không chạm được lưỡi kiếm, điện hạ lập tức thu kiếm.
Cho dù tức giận ngút trời, hắn còn có thể làm gì Vương phi nương nương?
Chính nàng cũng đang bị thương, còn lo lắng việc nhà thay người ta làm gì?
Âu Dương Ninh Nặc đi tới, cười nói, "Bách Lý cô nương, tay ngươi không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại, đa tạ Âu Dương công tử quan tâm." Bách Lý Minh Hương khách khí nói.
"Bách Lý cô nương thân thể tựa hồ không tốt? Bệnh sao?" Âu Dương Ninh Nặc nhưng là nhân tinh, sớm liếc mắt đã nhìn ra thân thể Bách Lý Minh Hương có vấn đề.
Hắn đã nghe nói qua vị Bách Lý cô nương này. Chẳng qua là trong ấn tượng, chỉ mấy tháng trước thôi, vị cô nương này tham dự thọ yến Thiên Ninh Thái Hậu còn rất khoẻ mạnh.
"Nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại." Bách Lý Minh Hương nhàn nhạt đáp.
"Trên biển gió to, Bách Lý cô nương chú ý mặc thêm nhiều y phục." Âu Dương Ninh Nặc vừa nói, nói sang chuyện khác, "Vị Vương phi nương nương của các ngươi thật là thú vị."
Bách Lý Minh Hương chẳng qua là cười yếu ớt, nói chuyện không nhiều ý tứ. Không như Âu Dương Ninh Nặc loại này, là gian thương không nguyên tắc, trò chuyện nhiều với hắn cũng vô ích.
"Bách Lý cô nương, nghe nói Tần Vương Phi là con gái của Thiên Tâm phu nhân?" Âu Dương Ninh Nặc lại hỏi.
"Minh Hương không biết rõ. Chuyện của Vương phi nương nương, không phải là Minh Hương có thể vọng nghị. Minh Hương mệt mỏi, thứ cho ta không theo tiếp chuyện."
Bách Lý Minh Hương tất nhiên có lòng cảnh giác, đứng dậy rời đi.
Âu Dương Ninh Nặc cũng không lưu giữ. Hắn đi ra khoang thuyền, nhìn Đảo Ngư Châu dần dần xa, khóe miệng dâng lên một vệt cười yếu ớt, "Hàn Vân Tịch... Ha ha, có ý tứ!"
Lúc này, tùy tùng tới, "Chủ tử, lần này chúng ta lỗ lớn!"
Tùy tùng nói không sai, lần này Âu Dương Ninh Nặc hao phí nhân lực, vật lực. Kể tội Long Phi Dạ sau, cũng phải tính cả Quân Diệc Tà. Bây giờ quay đầu lại còn không giải quyết được giấy tờ mua bán ngựa ở Biên Giới Bắc Lịch. Thậm chí, còn tổn thất một lượng lớn mễ lương cùng bạc.
Đây có thể nói là từ ngày Âu Dương Ninh Nặc đi buôn, lần đầu tiên chịu thua thiệt.
"Yên tâm, thua thiệt chẳng phải nhiều." Âu Dương Ninh Nặc tựa hồ không ngại...
Thuyền đi trên biển, đang lúc mùa xuân, gió êm sóng lặng, không có gì hung hiểm.
Vương Thuyền Long Phi Dạ đã quay về bến tàu.
Thời điểm đầu tháng giêng, một đoàn quan viên lớn nhỏ liền quỳ xuống trước đại môn Phủ Quận Thủ, cầu kiến Long Phi Dạ, vội vã xin lương, muốn phương án giúp nạn thiên tai.
Long Phi Dạ bỏ lại một câu nói, mười lăm tháng giêng mới trở về.
Bọn họ từ bến tàu trở lại Phủ Quận Thủ Nam Thiên Ninh vừa vặn chính là mười lăm. Những quan viên lớn nhỏ nhất định là không quỳ mười lăm ngày, nhưng lúc này, toàn bộ cũng đều ngăn ở cửa.
Thấy Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch xuống xe ngựa, Huyện lệnh đại nhân Huyện Ninh Bắc là người thứ nhất lên tiếng, "Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, người có thể trở lại. Ở huyện Ninh Bắc, lương thực cũng đã nảy mầm. Tất cả nạn dân đều mong đợi điện hạ cùng Vương phi nương nương trở lại. Hôm nay là ngày rằm tháng giêng, cuối cùng người cũng trở lại!"
Đây rõ ràng là lấy dân hiệp quân.
Bất quá, lần này bọn họ học ngoan ngoãn, biết dùng lòng dân, mà không phải là kích động dân phẫn nộ.
Thử nghĩ, lão bách tính đem hy vọng tất cả đều ký thác vào trên người Tần Vương. Một khi Tần Vương để cho bọn họ thất vọng, không phải là sẽ làm mất lòng dân sao?
"Thiên Huy lần này có tiến bộ." Long Phi Dạ thấp giọng nói.
Hàn Vân Tịch suýt nữa bật cười, Tần Vương nói lời này, Thiên Huy Hoàng Đế mà nghe được, không chừng lão Hoàng Đế bị chọc giận muốn giậm chân.
"Để cho bọn họ yên tâm. Sau năm ngày, Bản vương cho các ngươi ăn mặn!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Ăn mặn?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều kinh hãi, Tần Vương đang nói đùa chứ?
Thời gian lâu như vậy, người còn không đủ lương thực để ăn, huống chi là gia súc? Lấy thịt ở đâu mà được ăn món ăn?
Những lời này truyền tới trong lỗ tai Thiên Huy Hoàng Đế. Thiên Huy Hoàng Đế ngay tại trong ngự thư phòng, cười lớn.
"Ăn mặn? Ha ha, trẫm ngược lại muốn nhìn một chút. Nhìn xem bản lĩnh em trai tốt của trẫm có thể lớn bao nhiêu!"
Sau năm ngày, Âu Dương Ninh Nặc đưa tới sáu trăm ngàn gánh lương thực. Cùng lúc đó, ba chiến thuyền vận chuyển Hải Ngư cũng đưa đến bến tàu Thiên Ninh.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng không có ra mặt. Đem chuyện lương thực cùng Hải Ngư giao phó cho mấy quan lại đáng tin. Hai vợ chồng quay về Mai hải ở Giang Nam nghỉ phép.
Lúc này có thể tìm được lương thực đã để cho cả nước cũng khiếp sợ. Ai còn có thể nghĩ đến, Tần Vương điện hạ lại bắt lấy được nhiều Hải Ngư như vậy. Thật sự là cho đám nạn dân ăn mặn!
Đừng nói, số Hải Ngư này, lão bách tính tai khu cũng không ăn hết. Bởi vậy, ngay cả lão bách tính lân cận khu vực tai khu quanh cũng hưởng phúc lợi, phát cá theo dân số.
Phải biết, Ngư Nghiệp Thiên Ninh ở Vân Không đại lục coi là phát đạt. Nhưng bắt cá, cuối cùng cũng có giới hạn. Nhà dân bình thường làm sao có thể tùy tiện ăn Hải Ngư tươi ngon như vậy?
Thời điểm Xuân Canh chưa tới, công việc giúp nạn thiên tai cũng đã hoàn thành toàn bộ. Bởi vì giúp nạn thiên tai kịp thời, số người bị bệnh chết cực kỳ có hạn, cũng không phát sinh bệnh dịch quy mô lớn nào.
Từ ngày lập Quốc, đây là lần đầu tiên hạn hán, mất mùa, thiên tai phá hoại trầm trọng nhất, lại có thể đi qua một cách thuận lợi.
Long Phi Dạ nghe ý kiến Hàn Vân Tịch, cầm bạc tới Vân Không thương hội, mua một lượng thóc giống có mầm mống tốt, tặng cho nạn dân.
Long Phi Dạ không chỉ có được lòng dân. Hơn nữa, Sử quan còn ghi lại một khoản thật to ở trên sử sách, tôn vinh xa hơn cả Thiên Huy Hoàng Đế.
Thiên Huy Hoàng Đế lửa giận công tâm. Lại một bệnh không dậy nổi, nghỉ chừng mấy ngày thiết triều.
Khí trời ấm dần, băng tuyết tan rã.
Vườn Mai ở Giang Nam.
Cả vườn hoa mai rối rít bay xuống, cánh hoa bay tán loạn đầy trời. Danh xứng với thực "Mai hải", đẹp đến mức Hàn Vân Tịch muốn vĩnh viễn ở nơi này.
Long Phi Dạ cũng đã theo nàng chừng mấy ngày. Sự kiện kia, Long Phi Dạ không nhắc lại nữa, nàng cũng không có nói nhiều.
Cũng không biết có phải là nàng ảo giác hay không. Nàng luôn cảm thấy khoảng thời gian này, Long Phi Dạ là có ý theo nàng, giống như là đền bù cái gì.
Lúc trước, hắn đều thường thường đi ra ngoài, đi suốt đêm không về. Vừa đi là đi liền hai ba ngày, đều là trạng thái bình thường.
Lần này, bắt đầu từ khi bọn họ vào ở trong vườn Mai, hắn không rời đi.
Bọn họ thật giống là khách du lịch.
Phần lớn thời gian hắn ở trong thư phòng, lật xem cổ tịch. Thỉnh thoảng xử lý một ít văn kiện mật báo khẩn cấp. Mà nàng, phần lớn thời gian đều nằm phơi nắng, đắm chìm trong hệ thống giải độc, dành thời gian giúp Bách Lý Minh Hương chế biến giải dược.
Thỉnh thoảng ban đêm cùng hắn đọc sách, bất tri bất giác nằm ngủ trong thư phòng. Lúc tỉnh dậy không hề giống như trước, thấy mình đang ở trong phòng, mà nằm ngủ trong ngực hắn.
Thỉnh thoảng, nửa đêm canh ba tỉnh lại, sẽ gặp hắn ngâm suối nước nóng. Nàng làm bộ như không thấy, cuống quít đi ngang qua, thật ra thì, hắn biết.
Thỉnh thoảng, thấy hắn một mình đang uống trà. Nàng sẽ tiến tới, tựa vào trên vai hắn, nói chuyện phiếm với hắn. Hắn còn chưa nói nhiều, nhưng là cũng sẽ trả lời.
Lần đầu tiên, Hàn Vân Tịch có cảm giác gần gũi rõ ràng với người đàn ông này như vậy. Khoảng thời gian bình thản, làm cho con người rất thoải mái.
Nhưng thời gian tốt đẹp như vậy, nhất định là sẽ không quá lâu.
Xuân Canh còn chưa tới, Thiên Huy Hoàng Đế liền phái người tới thúc giục Long Phi Dạ quay về Đế Đô...