Phải phái người nào đi chợ đen, nghe thì đơn giản nhưng là một vấn đề rất nhức đầu.
Phải biết người ở trong chợ đen, ngay cả thủ lĩnh Lâm gia cũng không biết trong tay Phủ Quốc Cữu có bao nhiêu tồn lương.
Bọn họ đoán được lão đại của mình là Phủ Quốc Cữu, nhưng một chút chứng cứ cũng không có.
Bọn họ chỉ nhận ra người đưa mật hàm và người đến lấy bạc đi mà thôi, trong Phủ Quốc Cữu thì không quen biết bất cứ ai.
Phái người đi, không những người này phải thật sự biết trong Phủ Quốc Cữu còn tồn lương, còn phải có thể thay thế Quốc Cữu gia trực tiếp thông qua giá cả.
Nếu không, lại đưa thêm một chuyến mật hàm lui tới, thời gian quá dài, rất có thể sẽ không kịp.
Đêm nay đã là kỳ hạn chót!
Chậm nhất qua hôm nay cũng phải thu bạc vào tay. Hôm qua, người của Hộ Bộ lại tới thúc giục một lần, mà tiền vay lãi suất cao, lãi đẻ ra đã không ít, nợ chồng nợ.
Quốc Cữu gia rất cần bạc, cuối cùng nghĩ ra một người, năng lực không tệ...
Chợ đen Thiên Vực...
Đêm qua, tiệm lương của Ngô thúc mở đại hội mua lương ngày thứ hai. Tú cầu bị Sở Tây Phong cướp được, mười ngàn gánh lương thực, cả hai lần đều giữ lại, tiết kiệm được.
Buổi sáng, tiệm lương vẫn như cũ giống trống khua chiêng dọn ra mười ngàn gánh lương thực, chuẩn bị đại hội mua bán lần thứ ba.
Bởi vì một lần cuối cùng, ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt nhất này. Người vây xem so với hai ngày trước còn tăng nhiều hơn chứ không ít đi, mà không ít những đại thương nhân trước giờ ẩn mình, nay lại tự lộ diện, ẩn trong đám người.
Toàn bộ chợ đen tiếp cận hội mua bán vô cùng náo nhiệt. Không người nào trong chợ mà không biết tới tiệm lương của Ngô thúc. Người người vẫn đang bàn luận về hội mua bán lương thực mà tiệm Khánh mở ra trong ba ngày gần đây. Đây cũng là hội bán lương lớn nhất từ khi thành lập ngành lương thực trong chợ đen Thiên Vực.
Có Long Phi Dạ thủ hộ, dù Hàn Vân Tịch đang ở trong ổ địch vẫn ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao. Còn khoảng hai canh giờ nữa mới tới lúc Mê Hồn Độc Vật mà Lâm gia hạ độc trong rượu hết độc tính. Hàn Vân Tịch quyết định đóng cho đạt vở kịch này, sau đó sẽ tìm cơ hội dạy dỗ đám người Lâm gia một phen. Nàng lười biếng nằm ở trên giường nhỏ không có chuyện làm, liền bắt đầu khởi động hệ thống giải độc.
Khoảng thời gian này, Hàn Vân Tịch thường bận rộn, làm xong chuyện này lại tới chuyện khác. Nàng đâu để ý tới nghỉ ngơi, càng không có thời gian để ý tới hệ thống giải độc đang phân tích thuốc giải cho ao độc thuỷ trong không gian.
Lần này đi vào, lại phát hiện trong ao ước nay đã mọc rậm rạp chằng chịt tất cả đều là Độc Thảo. Có một số Độc Thảo, độc tính đã hoàn toàn tạo thành, còn có một số khác thì vẫn đang lớn lên.
Vừa nhìn thấy những độc dược mới này, Hàn Vân Tịch liền không nhịn được nhớ đến Quân Diệc Tà. Lúc này, hắn hẳn là đang chịu phải hành hạ đủ đau đớn do nàng hạ độc dược kia trên bả vai.
Nàng suy nghĩ Quân Diệc Tà nhất định sẽ không tìm đến nàng để xin thuốc giải độc.
Chỉ cần hắn dám đến, nàng nhất định phải cho hắn nếm thử mùi vị trúng độc trên bả vai khác.
Bây giờ, điều duy nhất nàng cố kỵ là Quân Diệc Tà đã tiếp xúc qua với Tiểu Độc thú, không chừng, hắn cũng đoán được lai lịch của Tiểu Độc thú. Vạn nhất hắn mang chuyện này tiết lộ ra ngoài, nàng sẽ gặp phiền toái lớn.
Mấy ngày nay nàng cũng vẫn âm thầm chú ý chuyện này, thật may Quân Diệc Tà cũng không động tĩnh gì.
Nghĩ đến, tên kia vì Bắc Lịch hoàng tộc tranh đấu cùng Bách Độc môn, phiền toái bận tối mày tối mặt, tạm thời còn không để ý tới nàng và Tiểu Độc thú đi.
Không gian trong hệ thống giải độc rất lớn, nhưng không gian có thể sử dụng vẫn là rất nhỏ, những chỗ thần bí khác thì tinh thần của Hàn Vân Tịch vẫn chưa thể vào được, càng thêm cưỡng cầu lại càng nhức đầu, nàng cuối cùng chỉ có thể lui ra ngoài.
Hàn Vân Tịch cũng không biết làm như thế nào để mở mang không gian này, ngược lại, nàng tạm thời cũng không dùng được nhiều không gian như vậy, tất cả cứ theo duyên phận đi.
Nghỉ ngơi chốc lát, liền tới giữa trưa.
Hàn Vân Tịch đúng giờ thức dậy, chuẩn bị qua sau đó liền ra ngoài. Nàng vừa mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài trống rỗng, không thân ảnh quen thuộc.
Người đâu?
Hàn Vân Tịch đang buồn bực, Long Phi Dạ liền từ trên nóc nhà nhảy xuống. Hắn vốn trông coi ở cửa, nhưng bất ngờ nửa đêm hôm qua, hắn mơ hồ nhận ra được có cao thủ đến gần phòng này. Bất quá, hắn tìm rất lâu ở quanh mình cũng không tìm được bóng người, cuối cùng hắn liền ngồi trên nóc nhà trông coi, một đêm chưa ngủ.
Hàn Vân Tịch thấy Long Phi Dạ mới an tâm, nàng tất nhiên thông cảm hắn, thấp giọng, "Chàng mệt không?"
"Ta không mệt." Long phi Dạ đáp lại rất đơn giản, nhưng phía sau sự đơn giản này là cả một đêm tầm mắt không rời. Hắn ngồi trên nóc nhà, trông coi một đêm, cũng thức một đêm. Dù sao bây giờ hắn đang mang thương tích, vạn nhất thật sự có cao thủ động thủ, hắn lơ là một chút, nàng liền nguy hiểm.
Người làm rất nhanh thì tới phục vụ. Sau khi ăn một bữa chán chê, Lâm gia tự mình tới mời, hắn cười nói, "Hách Liên cô nương, người của kho lương tới, chúng ta thương lượng một chút về số lượng cùng giá cả chứ?"
Cái gọi là người của kho lương dĩ nhiên chính là Quốc Cữu gia phái tới người.
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ trong lòng hiểu rõ, hai người trao đổi một chút ánh mắt liền cùng Lâm gia đi.
Sau khi bọn hắn rời đi. Bên kia phòng ngủ mà Hàn Vân Tịch ngủ tối qua đang không có ai, nay lại xuất hiện một nam tử che mặt. Quần áo trắng như tuyết, người khiêm tốn, ôn nhu như ngọc.
Long Phi Dạ có cảm giác ở bên cạnh quả thật có cao thủ tồn tại. Chỉ là hắn cũng không biết, người cao thủ này là bởi vì trên người Long Phi Dạ đang mang trọng thương nên mới đi theo tới, mục đích để bảo vệ Hàn Vân Tịch.
Lâm gia mang Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ tiến vào một gian nhà rất bí mật. Trong nhà là một người đàn ông trung niên, mặc áo lam, mang theo nón lá lụa mỏng che mặt, nguyên cái đầu cũng che kín, xuyên qua lụa trắng nhìn được mơ hồ.
Hàn Vân Tịch bọn họ vừa tiến đến, hắn liền đứng dậy, sau khi một phen giới thiệu, ba người cùng ngồi xuống. Long Phi Dạ vẫn như cũ đứng ở phía sau Hàn Vân Tịch.
Người đàn ông trung niên lơ đãng liếc về Long Phi Dạ mấy lần. Mặc dù hắn đang che kín mặt nhưng vẫn không tránh được đôi mắt sắc lạnh của Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ vừa vào cửa liền trầm mặc mà quan sát nam tử trung niên này một lần. Từ đôi giày hắn đang đi đến nón lá hắn đang đội, cuối cùng tầm mắt cố định ở hình ảnh trên tay hắn.
Người đàn ông trung niên một nhìn tới, hắn lập tức dời đi tầm mắt, trầm mặc nội liễm.
"Hách Liên cô nương cần bao nhiêu lương thực cứ mở miệng, vị này là sư phó kho lương của chúng ta, có thể trực tiếp cho ngươi thông tin chính xác." Lâm gia mở miệng trước.
Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói, "Thế nào, Lâm gia mình cũng còn không biết trong phòng kho có bao nhiêu lương?"
Hàn Vân Tịch hỏi như vậy là bình thường, nếu không có câu hỏi, ngược lại làm người ta nổi lên nghi ngờ.
Người đàn ông trung niên lập tức tiếu, "Chủ tử, ngươi nhìn một chút ngay cả Hách Liên cô nương cũng nói như vậy."
Lâm gia lúng túng cười một tiếng, "Ha ha, Hách Liên cô nương có chỗ không biết, sư phó kho lương của ta bền chắc cực kì, có hắn trông coi, trong lương khố một con chuột cũng sẽ không có!"
Trong lời này "Con chuột" dĩ nhiên nói tới có người trộm lương.
Người đàn ông trung niên lập tức khiêm tốn, "Nhờ Lâm gia tín nhiệm, ta tự mình tận trung cương vị!"
"Sư phó, ngươi vừa mới nói ngươi họ gì?" Hàn Vân Tịch đột nhiên chen một câu.
"Không dám, họ Tiền." Người đàn ông trung niên còn nói một lần.
"Ồ nha." Hàn Vân Tịch gật đầu một cái.
Nàng thật ra là cố ý thử thăm dò chơi đùa, người đàn ông trung niên cũng vừa mới nói là "Tiền", nhìn dáng dấp là dối trá hay là đang tính toán có mục đích khác nữa. ( (2) đả thảo cảo)
Bất kể hai người này có làm như thế tâng bốc lẫn nhau là cố ý diễn trò, hay là vô tình nói, nàng cũng không để ý tới.
Tất cả mọi người ngồi tới nơi này, sự tình đã thành hơn nửa, bây giờ chỉ còn lại giá cả.
Về phần thân phận người đàn ông trung niên này, chỉ cần hắn lộ diện, Long Phi Dạ có thể tra ra hắn sâu cạn!
"Tiền sư phó, vậy ngươi nói một chút, trong kho các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hàng." Hàn Vân Tịch thái độ ngạo mạn mà tùy ý.
"Trong kho của chúng ta, hàng rất nhiều, bất kể Hách Liên cô nương muốn bao nhiêu, chúng ta đều có." Tiền sư phó giọng nói không nhỏ!
"Ha ha, vạn nhất không đủ đây?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.
Tiền sư phó liếc mắt nhìn Lâm gia, Lâm gia vội mở miệng, "Hách Liên cô nương muốn bao nhiêu, xin cho tại hạ một con số đo đếm mục đích."
"Không có chắc, các ngươi có bao nhiêu, bản cô nương liền muốn bao nhiêu!" Hàn Vân Tịch vừa nói, bổ sung một câu, "Tiền mặt!"
Lời này dứt khoát vừa nói, Lâm gia cùng tiền sư phó liền cũng khiếp sợ.
Hàn Vân Tịch thừa dịp bổ sung lại, "Dĩ nhiên, phương diện giá tiền, nếu như không thể đồng ý, bản cô nương một viên lương cũng sẽ không mang đi."
Tiền sư phó chần chờ chốc lát, nghiêm túc nói, "Hách Liên cô nương, không bằng trực tiếp ra giá đi."
"Các ngươi nói giá chứ sao." Hàn Vân Tịch không ngu như vậy.
Nàng là tới chém,là thế công, chứ không phải là vây lại, không phải thế thủ!
Trước kia, khi Hàn Vân Tịch vẫn còn là học sinh, phải đi làm thêm sống, học y rất khổ cũng rất tốn tiền. Không ít cơ hội huấn luyện lâm sàng cũng phải tiêu tiền, tìm phương pháp để được đi học. Đi học theo giáo án, những cơ hội lần học thực tập, mà học sinh được học luôn có hạn. Huống chi Hàn Vân Tịch còn là thiên tài của khoa giải độc.
Cho nên, nàng mua đồ đặc biệt khu phía trên, đặc biệt có thể mặc cả giá.
"Hay là Hách Liên cô nương nói giá đi, mua bán lớn như vậy, tại hạ nhìn giá cả một chút rồi nói có thích hợp hay không." Tiền sư phó cười nói.
"Ngươi cũng biết số lượng nhiều, vậy liền đưa ra giá cả thích hợp chứ sao." Hàn Vân Tịch nói nghe như không có vấn đề gì, rất hợp lý.
Trong thái độ, trước hết Hàn Vân Tịch đã thắng một nước. Vậy ai sẽ là người chiến thắng đối phương trong cuộc đàm phán này đây?
"Tại hạ nghe nói, Hách Liên cô nương ngày hôm qua ngại một vạn lượng là đắt?" Tiền sư phó thử dò xét, cũng không nói rõ ràng mấy gánh lương một vạn lượng.
"Không mắc sao?" Hàn Vân Tịch cũng hỏi đến hàm hồ.
"Một vạn lượng mua một trăm gánh lương, đúng là đắt." Tiền sư phó cùng đúng trọng tâm nói.
Hàn Vân Tịch cười lạnh, ngày hôm qua nàng ngại một vạn lượng mua mười ngàn gánh, không phải là một vạn một trăm.
Người này là cố ý!
Lại thoáng cái, từ mười ngàn gánh giảm xuống đến trăm gánh thóc gạo, thật ác độc!
"Ô kìa, ta ngày hôm qua nói như vậy sao?" Hàn Vân Tịch giả bộ ngu.
Lâm gia cũng giả bộ ngu đứng lên, "Tựa hồ cứ như vậy nói."
Cao chiêu trong mặc cả giá là cái gì, chính là không biết xấu hổ giả bộ ngu!
Hàn Vân Tịch tay cuốn lọn tóc dài, quay đầu hướng Long Phi Dạ nhìn, hỏi nói, " Ngày hôm qua ta uống say, ta nói như vậy sao?"
"Bẩm chủ tử, ngài không phải là nói như vậy." Long Phi Dạ ngữ khí đặc biệt chuyên nghiệp.
"Vậy ta thế nào nói?" Hàn Vân Tịch ở đáy lòng âm thầm nói, "Tần Vương điện hạ Tôn quý, xin ngươi ra giá đi!"
"Bẩm chủ tử, ngày hôm qua ngài nói là một trăm ngàn gánh giá một vạn lượng." Long Phi Dạ Ngữ khí bình thản trả lời.
(- ngô thúc bán 10.000 gánh lương với giá 10.000 lượng
Vào tay LPD thì 100.000 gánh lương giá 10.000 lượng ; cái bọn này làm ăn thua LPD chết luôn =))))
Long Phi Dạ vừa nói, Lâm gia cùng tiền sư phó, nước trà trong miệng toàn bộ lập tức phun ra ngoài. Hai người cũng sững sờ, bái hạ cam phong.
Một trăm ngàn gánh giá một vạn lượng, này, chuyện này... Lời như vậy, lại cũng nói được!
Đừng nói bọn họ, Hàn Vân Tịch cũng bị chấn động.
Hàn Vân Tịch ý vị thâm trường "Ồ..." Một tiếng, nói tiếp, "Lâm gia, xem bộ là ngươi nghe lầm."
"Hách Liên cô nương là nói đùa sao, một trăm ngàn gánh một vạn lượng, chuyện này... Làm sao có thể chứ, ha ha..." Lâm gia cười so với khóc còn khó coi hơn.
"Cái giá tiền như này, còn ngại giá thấp nhỉ? Vậy các ngươi nói, giá cả là bao nhiêu đây?" Hàn Vân Tịch đặc biệt ngây thơ trả lời.
Khi mặc cả trả giá, nếu như nhất định phải ra giá trước, vậy nhất định phải đem giá cả hung hăng hạ thấp xuống, ép đến dưới giá chung của thị trường. Như vậy mới chiếm được tiện nghi.
Một trăm ngàn gánh một vạn lượng, quan điểm đã được quyết định. Hàn Vân Tịch ngược lại muốn nhìn một chút xem Lâm gia còn có thể nâng cao đến bao nhiêu!