Ba ngày sau, hôn lễ của Thái tử được cử hành đúng hạn.
Sở Tây Phong nói Tần Vương điện hạ đang đích thân điều tra các thương nhân buôn bán lương thực với Quốc Cữu phủ, chưa chắc có thể về Đế đô kịp lúc. Bình thường trong tình huống thế này, Long Phi Dạ không ở đây, Hàn Vân Tịch cũng không thích tiến cung là bao, thế nhưng lần này nàng lại rất hào hứng.
Nàng không phải loại con gái trốn ở phía sau người đàn ông không hề làm gì, càng không phải loại con gái có chỗ dựa liền trốn sau lưng người đàn ông, nàng là cô gái có thể kề vai chiến đấu với người đàn ông!
Long Phi Dạ không đi, nàng vẫn dám tiến cung.
Ai ngờ, lúc nàng và Triệu ma ma đang muốn lên xe ngựa, Long Phi Dạ kịp thời chạy về.
"Điện hạ, thiếp cho là chàng không tới." Hàn Vân Tịch vô cùng bất ngờ.
Long Phi Dạ lườm xe ngựa một chút, thái độ lạnh lùng: "Bản vương cho là nàng sẽ chờ."
Cho nên là lỗi của nàng sao?
Hàn Vân Tịch vô cùng vui vẻ, vội vàng nói: "Điện hạ, vậy sau này thần thiếp cũng chờ chàng nhé?"
Nhìn hai con ngươi Hàn Vân Tịch cười nhẹ, Long Phi Dạ có chút hốt hoảng tránh đi, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà lạnh lùng nói: "Lên xe!"
Đáy mắt Hàn Vân Tịch lướt qua một tia giảo hoạt, lập tức đuổi theo, Triệu ma ma là người cuối cùng đi lên, đáy lòng thổn thức không thôi, sao bà càng nhìn càng có cảm giác Vương phi nương nương đang đùa giỡn Tần Vương điện hạ chứ?
Nếu như Vương phi nương nương một mình đi ra ngoài, Triệu ma ma sẽ ngồi trong xe với nàng, nhưng Tần Vương điện hạ ở đây, Triệu ma ma rất tự giác, ngoan ngoãn ngồi chung với kẻ lái xe ngựa.
Từ phủ Tần Vương đến Hoàng cung phải đi qua con đường cái phồn hoa nhất của Đế đô, xe ngựa chậm rãi tiến lên, Hàn Vân Tịch ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Từ Hoàng cung đến Mục tướng quân phủ nhất định phải đi qua phủ Tần Vương, trong Đế đô không còn tòa dinh thự nào gần Hoàng cung hơn phủ Tần Vương. Hàn Vân Tịch đặc biết nghe ngóng giờ lành đón dâu, thời gian này hẳn là Thái tử sẽ đến đón dâu!
Nhưng trên đường cái dường như không có động tĩnh gì cả.
Hàn Vân Tịch buồn bực, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Long Phi Dạ lười biếng tựa một bên, thấy thế thuận miệng hỏi: "Nàng nhìn cái gì vậy?"
Hàn Vân Tịch vừa nhìn vừa trả lời: "Đón dâu! Lúc này Thái tử nên xuất cung."
Hiển nhiên Long Phi Dạ cũng không cảm thấy hứng thú.
Hàn Vân Tịch an tĩnh một hồi lâu, lại đột nhiên quay đầu nhìn, cười nói: "Điện hạ, thật ra thần thiếp muốn đợi chàng, thế nhưng đã xem giờ lành đón dâu nên quyết định đi trước.”
Lúc này Long Phi Dạ mới nhàn nhạt hỏi: "Đón dâu có gì đáng xem?"
Trong ấn tượng của hắn, cô gái này cũng không phải là người thích tham gia náo nhiệt.
Hàn Vân Tịch đang muốn trả lời, suy nghĩ một chút lại thôi.
Nàng cũng cảm thấy đón dâu không có gì đáng xem cả, chỉ là Mục Lưu Nguyệt khiêu khích và khoe khoang như thế, sao nàng có thể không xem một chút chứ?
Sự đố kị, ganh đua so sánh, khoe khoang của những cô gái đều là hành vì nhàm chán trong mắt người nam nhân, Hàn Vân Tịch nghĩ người bận rộn như Long Phi Dạ chắc hẳn cũng không muốn nghe những thứ này!
Huống chi nàng cũng không phải là người thích mách chuyện cho người khác.
Nàng cười nói: "Muốn xem mọi thứ đơn giản là thế nào!”
Ai ngờ đột nhiên giọng nói của Triệu ma ma từ bên ngoài truyền đến: "Điện hạ, không phải như vậy!"
Hàn Vân Tịch còn chưa kịp phản ứng, Triệu ma ma liền nói: "Điện hạ, mấy ngày trước đây Mục Lưu Nguyệt ngăn xe ngựa của Vương phi nương nương trong hẻm nhỏ, đặc biệt đến nói với Vương phi nương nương, hôn lễ của nàng long trọng thế nào, mời bao nhiêu người, nàng ta còn nói, Vương phi nương nương gả vào phủ Tần Vương, đội ngũ đón dâu cũng do Hàn gia thuê."
Ngày đó sau khi trở về Triệu ma ma đã muốn nói, thế nhưng luôn không dám nói, bởi vì dù bà dùng cách gì để nói, đều như mượn danh Mục Lưu Nguyệt để chỉ trích Tần Vương điện hạ!
Vốn bà tưởng rằng Vương phi nương nương bỏ qua như thế, thế nhưng hôm nay lén nghe cuộc nói chuyện của chủ nhân, thật sự nhịn không được.
Cách mấy màn xe, không phải trực tiếp đối mặt với Tần Vương điện hạ, bà mới cả gan nói ra.
Bà nghĩ nếu như Tần Vương điện hạ không vui vì hôn lễ trước kia, cũng không thể phát tiết giữa đường phố, mà Vương phi nương nương trong xe, hẳn là có thể thay bà đỡ một chút!
Triệu ma ma vừa dứt lời, Hàn Vân Tịch liền ngây người!
Triệu ma ma thiếu đòn này, bà nói Mục Lưu Nguyệt như thế nào cũng được, cần gì kéo tới chuyện Hàn gia thuê đội ngũ đón dâu chứ! Chuyện này khiến nàng xấu hổ biết bao nhiêu?
Long Phi Dạ sẽ không cho rằng đến nay nàng vẫn còn oán hận chứ?
Vốn đã trầm mặc, bầu không khí trong xe dần dần lúng túng hơn, tình huống thế này, Triệu ma ma thiếu đòn cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Vân Tịch duy trì tư thế nhìn ngoài cửa sổ, hận không thể tìm khe hở ở đầu xe chui ra.
Hôn nhân đại sự, nàng thừa nhận đáy lòng mình rất quan tâm, nếu không cũng sẽ không trả thù Mục Lưu Nguyệt như thế, thế nhưng để ý không có nghĩa là oán giận.
Lúc trước hôn sự của nàng và Long Phi Dạ có xung đột lợi ích phức tạp, nàng hiểu rõ chuyện này.
Chỉ trách hắn là Tần Vương, nàng là ân nhân của Thái hậu. Nàng nên cảm thấy may mắn, cuối cùng mình cũng không biến thành mật thám của Thái hậu, bọn họ cũng không trở thành kẻ thù.
Ngay lúc bọn họ trầm mặc, tiếng chiêng tiếng trống vui mừng từ phía xa truyền đến, trên đường cái người đi đường ai cũng đều nhao nhao tránh ra.
Đội đón dâu tới rồi!
"Điện hạ, Vương phi nương nương, đội đón dâu đã xuất cung!"
Cuối cùng Triệu ma ma kinh hồn bạt vía cũng tìm được nguyên nhân hóa giải ngại ngùng, Hàn Vân Tịch lập tức nói tiếp: "Thật sự đến rồi! Ta còn tưởng rằng sẽ bỏ lỡ."
Được lắm, mặc dù nàng giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, thế nhưng lúc này nàng rất muốn quay đầu nhìn biểu cảm của Long Phi Dạ một chút.
Triệu ma ma không nói thì thôi, bây giờ đã nói hết ra, Tần Vương điện hạ, chẳng lẽ thật sự một chút phản ứng chàng cũng không có sao?
Lại đợi thêm một lát, vẫn trầm mặc như cũ.
Cuối cùng đáy mắt Hàn Vân Tịch cũng lộ ra một tia thất vọng, tỏ vẻ hưng phấn ló đầu ra ngoài nhìn đội đón dâu.
Nhưng nàng nhìn toàn bộ, thật sự khiến nàng bật cười.
Đội đón dâu kia thật sự không được xem là một đội ngũ!
Mặc dù bái lễ thành phu thê, hôn lễ của Thái tử đơn giản, thế nhưng cũng không thể đơn giản như vậy chứ!
Trong Đế đô này, tùy tiện tìm một đội ngũ đón dâu của nhà giàu cũng có thể so với đội ngũ này của Thái tử!
Chỉ thấy Thái tử cưỡi ngựa cao to đi phía trước, phía sau là một cỗ kiệu, bên cạnh cỗ kiệu có vài người săn sóc nàng dâu, đằng sau cỗ kiệu là vài nhạc sư, sau đó... sau đó hết rồi!
Ngay cả người nhấc kiệu, tổng cộng cũng chưa tới hai mươi người!
Hàn Vân Tịch nhịn không được lòng tốt lo lắng cho Mục Lưu Nguyệt, dựa vào tình thế này, Long Thiên Mực khá vô tình vô nghĩa với Thái tử phi!
Phô trương như thế, hắn cũng không kiêng kị Mục đại tướng quân sẽ để ý, nói một cách khác, tuy cưới Mục Lưu Nguyệt là lôi kéo, trên thực tế cũng là một uy hiếp, có thể nói là vừa giúp đỡ vừa uy hiếp.
Sau này Mục Lưu Nguyệt sống có tốt hay không, vậy phải xem biểu hiện của phủ Mục tướng quân.
Đội đón dâu không lớn, hơn nữa tin tức mấy ngày nay đều bị chuyện đấu giá giành lấy, hiệu quả cũng không lớn lắm, không thể so sánh với lúc trước khi Hàn Vân Tịch gả vào phủ Tần Vương, muôn người đều đổ xô ra đường ngắm nhìn.
Hàn Vân Tịch thừa nhận đôi khi mình ghi thù rất kĩ, giờ này khắc này nàng rất muốn đến Mục tướng quân phủ nhìn Mục Lưu Nguyệt một chút, nhưng không nên vội, dù sao đợi ở trong cung nhất định nàng cũng sẽ nhìn thấy.
Từ đầu đến cuối Long Phi Dạ không hề lên tiếng, dọc theo con đường này Hàn Vân Tịch luôn ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài Triệu ma ma luôn dán lỗ tai vào màn xe, đáng tiếc bà không hề nghe thấy tiếng động gì cả.
Rất nhanh, bọn hắn liền đến cửa cung đổi cỗ kiệu.
Hàn Vân Tịch gấp rút muốn xuống kiệu trước, Long Phi Dạ lại kéo lại, hắn yên lặng đi xuống trước, sau đó đich thân đưa tay lên nâng nàng.
Tên này có ý gì? Xem chuyện ban nãy chưa từng xảy ra sao?
Được thôi, Hàn Vân Tịch thừa nhận mình rất quan tâm đến chuyện này, nàng khoác tay Long Phi Dạ, cúi đầu xuống xe, không quan tâm.
Ai biết, Long Phi Dạ lại không hề có điềm báo trước thản nhiên nói: "Hôn sự... nàng trả thù rất đẹp."
"Sao?"
Bỗng nhiên Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn, trong lúc nhất thời không chú ý, chân bị đạp hụt, cả người lập tức rơi xuống gọng xe bên cạnh.
Long Phi Dạ vội vã ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, ôm nàng ra khỏi xe ngựa.
Hàn Vân Tịch cũng không phải cố ý, trong lúc kinh hoảng, hai tay nàng ôm cổ Long Phi Dạ một cách tự nhiên.
Nếu như Long Phi Dạ ôm nàng xoay quanh một vòng, cảnh này chắc sẽ đẹp tới cực điểm!
Long Phi Dạ không làm như thế, nhưng cảnh này vẫn dẫn tới vô số người vây xem, Triệu ma ma và xa phu thì không nói làm gì, tất cả thủ vệ trên dưới cửa cung đều đồng loạt nhìn.
Động tác này, Long Phi Dạ chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Tịch, mà Hàn Vân Tịch chỉ có thể cúi đầu nhìn qua.
Đối với bọn họ mà nói đây là lần đầu tiên trong đời!
Lần đầu tiên Long Phi Dạ ngước lên nhìn một nữ tử, mà Hàn Vân Tịch cũng là lần đầu tiên cúi xuống nhìn vị Lãnh vương điện hạ này.
Đừng nói, dường như bọn họ rất quen thuộc với cách nhìn này, hai người ôm nhau, đối mặt, yên tĩnh rất lâu.
Nếu như không có người quấy rầy, đoán chừng Hàn Vân Tịch có thể cứ nhìn Long Phi Dạ như vậy, cho đến khi đội đón dâu của Thái tử trở về.
Nhưng rất nhanh Long Phi Dạ liền hoàn hồn lại, hắn không nói gì cả, dùng phương thức ôm công chúa ôm lấy Hàn Vân Tịch đi lên phía trước.
Triệu ma ma cũng trợn tròn mắt, không phải chủ tử nhà nàng rất bảo thủ chuyện nam nữ sao? Ngay cả Vương phi nương nương cởi đôi vớ cũng tức giận, nhưng bây giờ họ lại làm thế này trong sân rộng lớn, trước mặt bao nhiêu người...
Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, ngày đại hôn của Thái tử gia, hai người các ngươi ân ái trước cửa cung, thật sự được sao?
Long Phi Dạ bá đạo đã đành, Hàn Vân Tịch cô gái này cũng không có phản ứng, ngược lại vô cùng hưởng thụ tùy ý hắn ôm, nàng nhìn Long Phi Dạ, vui sướng hiện rõ trên mắt, không thể che dấu.
Dù sao thừa nhận nàng thích được hắn ôm thế này cũng không chết, nàng cực kì cực kì thích. Cái gì hôn lễ không hôn lễ, quá khứ chỉ là quá khứ.
Từ trước đến nay Hàn Vân Tịch nàng chỉ hưởng thụ hiện tại, chỉ nhìn về phía trước!
Hàn Vân Tịch quên hết rồi, nhưng sau khi Long Phi Dạ ôm nàng vào kiệu, lại cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Hàn Vân Tịch, bản vương nhớ kỹ rồi."
Nhiệt độ thân thuộc bên tai đã biến mất, Long Phi Dạ đã đi từ lâu rồi.
Hắn, nhớ kỹ cái gì?
Khởi kiệu, cỗ kiệu một trước một sau tiến cung, ai cũng không nhìn thấy, bên bức tường cạnh cung, một người đàn ông áo trắng luôn nhìn Long Phi Dạ bọn họ.
Cho dù hắn mang khăn che mặt màu trắng, cũng không thể che đậy khí chất mới mẻ tươi mát kia, đôi mắt hắn xanh triệt, lại lộ ra từng tia từng tia suy yếu và mỏi mệt.
Cho đến khi cỗ kiệu biến mất hút tại cửa cung, hắn mới quay người rời đi.