Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 347: Điện Hạ, Người Để ý




Nếu là bình thường, Hàn Vân Tịch tất nhiên sẽ dìu Cố Bắc Nguyệt xuống giường, đối với một bác sĩ hiện đại mà nói, đây cũng không tính là gì.

Mặc dù nàng biết cổ đại giữa nam nữ có nhiều điều phải chú ý, nhưng mà, đa phần nàng vẫn xem nhẹ, không có cách nào mỗi lần đều cân nhắc chu toàn.

Cho nên, lần này, Hàn Vân Tịch cũng không dìu, mà thản nhiên nói: “Cố thái y dưỡng thương cho tốt.”

Nàng nói xong, phân phó Sở Tây Phong: “Đưa Cố thái y trở về, trên đường phải chăm sóc tốt.”

Sở Tây Phong nếu như không phải trên người có mệnh lệnh, nhất định trông coi kỹ Cố Bắc Nguyệt, vừa rồi hắn đã sớm cùng Triệu ma ma đi rồi.

Bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc giữa vị nữ chủ tử này và Vương gia xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Hắn dìu Cố Bắc Nguyệt xuống giường, cùng Hoàng thái y đi ra khỏi cửa.

Triệu ma ma gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bà cũng không biết rõ Vương phi nương nương đang nghĩ gì. Bà cũng không nghĩ tới Vương phi nương nương sẽ thật sự tiễn Cố Bắc Nguyệt đi về.

Chẳng lẽ là, nàng không chơi nữa? Không tiếp tục được rồi? Chẳng lẽ kế tiếp liền nói xin lỗi với Tần Vương điện hạ?

Vương phi nương nương rất thích Tần Vương điện hạ, nhưng mà, không thể không có tôn nghiêm không có nguyên tắc như thế!

Việc này không giống như Vương phi nương nương đang diễn nha!

Hiện tại đến nhận sai xin lỗi, không bằng lúc trước đừng chơi nữa.

Triệu ma ma cảm thấy trước khi Vương phi nương nương đi xin lỗi mình phải làm cái gì đấy, bà suy nghĩ một lát, nói: “Điện hạ, Vương phi nương nương trong cung nhìn thấy Cố thái y bị phạt, gấp đến nỗi suýt bị té xỉu đó.”

Long Phi Dạ chuyên tâm nhìn mật hàm bồ câu đưa tin mang tới, không có phản ứng.

Mặc dù Triệu ma ma rất rõ ràng vị chủ tử này rất giỏi kiềm chế, nhưng mà, lúc này, bà đều không bình tĩnh được, tại sao lại có thể yên tĩnh đến như vậy.

Chẳng lẽ vì Vương phi nương nương tiễn Cố thái y về, chuyện này liền có thể bỏ qua như vậy?

Triệu ma ma luôn cảm thấy Tần vương điện hạ đối với Vương phi nương nương trong lòng có chút kiêng dè, nhưng mà, cụ thể là kiêng dè cái gì, bà cũng không biết được.

Mặc kệ kiêng dè hay không kiêng dè,Triệu ma ma không cam tâm nhìn tình huống trước mắt, lại nói: “Trong cung, Cố thái y không dậy nổi, là Vương phi nương nương tự mình dìu hắn.”

Ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy bên sườn mặt Long Phi Dạ đặc biệt u ám, chỉ là, hắn vẫn giống như lúc đối diện với Hàn Vân Tịch, thờ ơ lạnh lùng.

“Chủ tử, theo lão nô nhìn thấy, Vương phi nương nương một mực đối với Cố thái y không tệ?”

“Chủ tử, Cố thái y cùng Vương phi nương nương chắc là giao tình rất tốt?”

“Chủ tử, Cố thái y y thuật tinh xảo, nhất định có rất nhiều tiếng nói chung với Vương phi nương nương?”

Triệu ma ma liên tiếp hỏi ba vấn đề, Long Phi Dạ đến nhìn cũng không thèm nhìn bà.

Triệu ma ma không nhìn được nữa trực tiếp muốn nói rõ ràng ra, ai ngờ, ngay lúc này, một ám vệ vội vàng chạy tới bẩm: “Điện hạ, Vương phi nương nương thu dọn quần áo muốn ra khỏi cửa, nói là muốn đi Cố phủ ở hai ngày.

Vừa mới nói xong, Long Phi Dạ bỗng nhiên đứng lên, tức giận: “Người đâu?”

Khá lắm Hàn Vân Tịch, nàng tiễn Cố Bắc Nguyệt, hắn chờ đợi nàng đến giải thích rõ ràng, ai ngờ nàng lại có ý này.

Nàng muốn đi Cố phủ!

Khá lắm nữ nhân gan to bằng trời này!

Thân ảnh Long Phi Dạ lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất không thấy. Triệu ma ma mãi mới phản ứng được, ngược lại hít một ngụm khí lạnh, bà rốt cục hiểu được Vương phi nương nương có ý gì.

Nàng thực có can đảm nha! Cũng chỉ có nàng mới có thể khiến cho Tần Vương điện hạ tỉnh táo như băng, tâm tư như biển mất đi lý trí đại bạo phát.

Lúc này, Hàn Vân Tịch đã thu thập xong quần áo, đang muốn đi ra khỏi cửa lớn Vân Nhàn các.

Đột nhiên một trận gió mạnh mẽ ào tới trước mặt, Hàn Vân Tịch vô thức lùi lại, chỉ thấy Long Phi Dạ thân thể cao lớn ngạo mạn như thần tôn xuất hiện trước mặt nàng, khí tức to lớn như thể dời núi lấp biển, ép nàng thở không nổi.

“Đi đâu?” Hắn đích thân hỏi.

“Cố phủ.” Nàng thật sự dám nha, trả lời không chút do dự, hơn nữa còn bổ sung: “Vết thương của Cố thái y chưa khỏi hẳn, ta đi chăm sóc hắn mấy ngày.”

Sắc mặt Long Phi Dạ đều đen kịt lại, hai nắm đấm kêu răng rắc, ý giận cuồn cuộn trong ngực: “Nàng nói, cái gì?”

Hàn Vân Tịch thật sự có gan, nàng nói lại một lần: “Vết thương của Cố thái y chưa khỏi hẳn, ta đi chăm sóc hắn mấy ngày.”

Vừa mới nói xong, đột nhiên Long Phi Dạ một đấm đánh tới, sượt qua bên đầu của Hàn Vân Tịch, quyền phong bén nhọn khiến cho gương mặt Hàn Vân Tịch đều có cảm giác nóng bỏng.

“Đường đường Tần Vương phi đi chăm sóc cho Cố thái y, Hàn Vân Tịch, ngươi có đem bản vương để trong mắt không?” Long Phi Dạ chất vấn.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch lướt qua một vòng giảo hoạt, cúi đầu không nói gì.

Long Phi Dạ nắm lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng hắn: “Trả lời vấn đề của bản vương!”

“Cố thái y thật sự bị thương rất nặng, ta lo lắng…”

Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Long Phi Dạ đột nhiên siết chặt cằm của nàng, khiến nàng không có cách nào nói tiếp.

Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch gần sát, mặc dù không nói chuyện, nhưng hô hấp đang bình ổn lại trở nên gấp rút, lửa giận sắp bạo phát ra.

Cằm Hàn Vân Tịch bị bóp đến đau điếng, đối mặt với Long Phi Dạ gần sát, nàng lựa chọn nhắm mắt lờ đi.

Chính là động tác này triệt để chọc giận Long Phi Dạ, lần này, hắn không cưỡng hôn nàng, cũng không trầm mặc đến cùng, mà là tức giận chất vấn: “Hàn Vân Tịch, ngươi nhìn trúng Cố Bắc Nguyệt rồi?”

Hàn Vân Tịch lập tức mở mắt, cũng tức giận nhìn thẳng vào mắt Long Phi Dạ.

“Thế nào, bản vương nói sai sao?” Long Phi Dạ tức giận ngập trời không phát hiện bản thân mình lúc này không lý trí đến cỡ nào.

Cho dù là lúc trước Hàn Vân Tịch muốn trốn đi, hắn cũng chưa từng thất thố như vậy.

Hai người hằm hằm nhìn nhau, bốn mắt trừng trừng.

Long Phi Dạ tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ cực lực phủ nhận, nhưng mà ai ngờ, Hàn Vân Tịch một khắc trước còn đầy một mắt tức giận, một khắc sau liền đột nhiên cười, mắt đầy ý cười, sáng chói như sao trên trời.

Nữ nhân này… có ý tứ gì?

Long Phi Dạ vô thức buông tay ra, Hàn Vân Tịch nhịn không dược cười ha hả, vui vẻ đến không nói ra lời.

Nàng cược thắng rồi, đọ sức thắng rồi!

Nam nhân này để ý, mà lại vô cùng để ý, để ý đến nổi điên!

“Ha ha…” Hàn Vân Tịch che miệng không khống chế nổi tâm tình vui sướng, nhìn thấy Long Phi Dạ là muốn cười.

Long Phi Dạ cau mày, tức giận: “Nàng cười cái gì?”

Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, cười như hoa, thanh âm vui vẻ trở nên đặc biệt êm tai, nàng nói: “Điện hạ, người ghen rồi, có đúng không?”

Lời vừa nói ra, Long Phi Dạ liền sững sờ, tất cả ý giận ngút trời đều cứng lại trên mặt.

Chậc chậc chậc, có thể nhìn thấy biểu lộ sững sờ của Long Phi Dạ, thật là may mắn nha!

Hàn Vân Tịch tới trước mặt hắn, mắt long lanh: “Điện hạ, người để ý, đúng không?”

Tất cả mọi việc đến quá đột nhiên, mọi tức giận của Long Phi Dạ đều biến mất không thấy nữa, hắn vội vàng, vô thức tránh đi ánh mắt của Hàn Vân Tịch, lần đầu tiên trong đời có cảm giác không biết nói làm sao.

Nữ nhân này cố ý! Cố ý chọc hắn!

Long Phi Dạ càng né tránh, Hàn Vân Tịch càng đuổi lấy không buông, nàng nhịn không được lại cười: “Điện hạ, người vẫn chưa trả lời vấn đề của thần thiếp!”

Nàng cười một tiếng, sắc mặt Long Phi Dạ lại càng kém, nữ nhân này rõ ràng đùa bỡn hắn!

Long Phi Dạ quay người muốn đi, nào biết được trong chớp mắt, Hàn Vân Tịch đột nhiên kéo tay hắn, kiễng chân in lên bạc môi mỏng của hắn một nụ hôn.

In nhẹ lên một cái, lập tức buông ra, thật sự nhịp tim nàng nhanh đến mức chịu không nổi, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng: “Điện hạ, thần thiếp thích người để ý.”

Chuyện này, có tính là nữ nhân này cho hắn một lần ngoài ý muốn đây?

Long Phi Dạ không đi, nhíu mày nhìn Hàn Vân Tịch, nhìn rồi lại nhìn, đến nỗi đầu lông mày nhíu chặt lại, hình như có hàng nghìn ý nghĩ giữa hai lông mày hắn.

Nhìn Long Phi Dạ nghiêm túc như thế, Hàn Vân Tịch gan to bằng trời bắt đầu thấy sợ rồi.

Nhiều lúc, thời điểm những lời trong lòng chưa nói ra được mới dám dũng cảm, nhưng khi những lời trong lòng nói ra rồi, ngược lại sẽ nhát như chuột.

“Điện hạ…”

Hàn Vân Tịch cảm thấy mình nên nói cái gì, thế nhưng, vừa mở miệng, Long Phi Dạ lại đột nhiên cúi đầu xuống, bịt chặt môi của nàng.

Không giống nàng chuồn chuồn đạp nước, mà hắn bá đạo cùng mạnh mẽ, lập tức liền tiến quân thần tốc, mãnh liệt như lửa.

Một người lạnh lùng như vậy, hôn lại kịch liệt như thế, giống như là đem tất cả kiềm chế ở đáy lòng đặt tại trên môi này dây dưa.

Dần dần, hắn ôm nàng, để nàng gần sát lại, mà nàng cũng không tự giác vòng ôm lại hắn, cảm thụ hắn chân thực tồn tại.

Cái hôn này, ngươi tình ta nguyện, kéo dài miên man.

Trời đầu đông chạng vạng tối, sắc vàng kim trải dài khắp Vân Nhàn các, hai người đứng hôn nhau trên thân dát lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt, hết thảy lộ ra là thần thánh mà đẹp đẽ.

Long Phi Dạ không trả lời vấn đề của Hàn Vân Tịch, có lẽ, cái hôn này chính là câu trả lời tốt nhất.

Nàng, vừa lòng thỏa ý.

Tô Tiểu Ngọc vụng trộm trên cửa sổ ghé nhìn một màn ấm áp trong viện, âm thầm sợ hãi thán phục Tần Vương điện hạ thế mà cũng có mặt dịu dàng như thế.

Không thích hợp với thiếu nhi, nàng lại không chớp mắt nhìn, thấy nụ hôn của Long Phi Dạ đã rơi trên cái cổ trắng ngần của Hàn Vân Tịch, nàng lập tức kích động, có lẽ có trò hay để xem!

Nghe nói nam nhân có mạnh mẽ thế nào, trong lúc ân ái, sức đề phòng sẽ xuống mức thấp nhất, có lẽ, nàng hôm nay có thể thấy được thứ nàng muốn thấy, liền có thể giao cho chủ nhân.

Tiếc rằng, Long Phi Dạ chỉ đặt trên cổ trắng ngần Hàn Vân Tịch một nụ hôn, sau đó hết thảy đều dừng lại.

Nam nhân này có sức kiềm chế thật là nghịch thiên!

Nhưng mà, còn nghịch thiên hơn hắn chính là Hàn Vân Tịch, nàng căn bản không nghĩ tới phương diện kia, nàng đắm chìm trong sự để ý của Long Phi Dạ, đến giờ vẫn vô cùng mừng rỡ.

“Lần sau không có chuyện như thế này nữa!” Long Phi Dạ lạnh lùng cảnh cáo.

Hàn Vân Tịch cắn môi cười, cười ngây ngô, không dám nhìn hắn.

Đáy mắt Long Phi Dạ lướt qua một vòng bất dắc dĩ, cũng không biết làm sao giữ được nữ nhân này.

Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông nàng ra: “Còn không mang hành lý quay về?”

Hàn Vân Tịch nhìn không được bật cười, Long Phi Dạ lập tức mặt lạnh như băng, quay lưng đi: “Bản vương vẫn còn việc phải xử lý.”

Hắn nói xong, lập tức rời đi, tựa như đang trốn.

Hắn thật sự có chuyện phải xử lý, Đường Môn bên kia không ngừng dùng bồ câu đưa tin tới, tên Đường Li ngu ngốc kia thế mà còn chưa trốn tới.

Long Phi Dạ đến thư phòng, ám vệ liền đưa ba bức mật hàm tới, Long Phi Dạ đứng bên cửa sổ, cũng không lập tức mở ra mật hàm, mà là nhìn hướng Vân Nhàn Các.

Tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi mỏng, không nhịn được, nổi lên nụ cười tự giễu yếu ớt.

Lúc này, Sở Tây Phong từ Cố phủ trở về…