Tất cả đều xảy ra quá nhanh, vốn Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch sẽ cùng nhau trở về, nhốt Quân Diệc Tà và Đoan Mộc Dao ở ngoài cửa, nhưng ai ngờ sẽ biến thành tình cảnh thế này chứ?
Hàn Vân Tịch vẫn chưa hoàn hồn lại, lúc nàng bị đẩy ra khỏi mật thất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Phi Dạ cứu nữ nhân khác rồi tiến vào mật thất.
Nàng té ngã ở ngay bên cạnh hắn, thế nhưng hắn cũng không hề dừng lại.
Cái cảm giác này thật sự rất tệ!
Thật ra, Long Phi Dạ cũng bất ngờ như Hàn Vân Tịch vậy, hắn vừa rơi xuống đất, lập tức đẩy Đoan Mộc Dao ra, không hề liếc nhìn nàng ta dù chỉ là một chút, vội vã chạy về phía cửa, đã thấy Quân Diệc Tà bóp cổ Hàn Vân Tịch, vẻ mặt cảnh cáo.
“Thả nàng ra, nếu không bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Long Phi Dạ tức giận ngập trời.
Ở bên cạnh Cố Thất Thiếu đâu còn nhớ gì đến Mộc Linh Nhi nữa, hắn sốt ruột nói: “Quân Diệc Tà, muốn tính sổ gì thì đi vào hẳn tính!”
Nếu Quân Diệc Tà còn không vào, chuột ăn thịt người sẽ đến ngay.
Không ngờ, Quân Diệc Tà lại mạnh miệng nói: “Muốn bổn vương đi vào cũng được, các ngươi đều đi ra hết, nếu không thì bổn vương không bằng lòng bước vào!”
Hay cho câu không bằng lòng!
“Không bằng lòng cũng phải bằng lòng!”
Cố Thất Thiếu lấy quạt giấy ra định động thủ, còn Long Phi Dạ thì không thèm nói gì, đã rút roi mềm ở bên hông ra từ sớm, đứng ở ngoài cửa. Thế nhưng, Quân Diệc Tà lập tức dùng sức bóp chặt cổ Hàn Vân Tịch, lạnh giọng: “Bổn vương có thể giết nàng trước!”
Lời này vừa nói ra, Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu đều dừng tay.
Quân Diệc Tà cũng xem như đã đập nồi dìm thuyền, hoặc là, hắn và Hàn Vân Tịch đều sống, đám người Long Phi Dạ thì chết ở dưới miệng chuột ăn thịt người, hoặc là hắn và Hàn Vân Tịch chết ở dưới miệng chuột ăn thịt người, người trong mật thất đều sống sót.
Hắn không cho Long Phi Dạ lựa chọn thứ hai, cũng không để lại đường lui cho mình.
Hắn đang đánh cược, đánh cược giá trị của nữ nhân này trong lòng Long Phi Dạ!
Ai biết được giá trị của nữ nhân này trong lòng Long Phi Dạ là bao nhiêu chứ?
Dù sao, chính nàng cũng không biết!
Hàn Vân Tịch bị bóp chặt cổ, rất khó thở, hoàn toàn không thể nói gì được.
Vào giờ phút này, nàng là người chịu nhiều nguy hiểm nhất, có khi trước lúc Thực Nhân Thử lao đến, Quân Diệc Tà đã giết chết nàng.
Nhưng mà, khuôn mặt của nàng không hề có biểu cảm gì, nàng nhìn thoáng qua Mộc Linh Nhi, lại nhìn về phía Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nào đoán ra được.
Nàng không sợ ư?
Nàng sợ, chỉ là, mạng sống của nàng đã trải qua rất nhiều lần tuyệt vọng như thế này, dù có sợ hãi thì nàng cũng không hề tuyệt vọng.
Làm việc thiện lại bị ác báo, dùng tình cảm lại bị người ta vô tình, người bị thương khắp người đều là bản thân mình.
Vừa nghe được điều kiện Quân Diệc Tà, Đoan Mộc Dao liền tức giận: “Quân Diệc Tà, ngươi có ý gì?”
Quân Diệc Tà lại muốn nàng ra ngoài, trên người Quân Diệc Tà trúng phải kịch độc, dọc theo đường đi nàng đã giúp hắn rất nhiều, cái tên qua cầu rút ván!
Không phải bọn họ đã nói, nàng hợp tác với hắn, hắn sẽ giúp nàng giết chết Hàn Vân Tịch sao? Không nghĩ đến hắn lại muốn giết Long Phi Dạ!
Đoan Mộc Dao đánh giá cao trọng lượng của mình quá rồi, ở đây không có ai thèm để ý đến nàng ta cả.
“Quân Diệc Tà, ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng, nếu Hàn Vân Tịch chết thì ngươi cũng phải chết!” Có trời mới biết Cố Thất Thiếu đã tức giận thế nào, hắn chưa bao giờ gọi cả tên lẫn họ của độc nha đầu cả.
Ở một bên Mộc Linh Nhi nhìn thấy vậy thì rất sợ hãi, nàng biết, bây giờ Thất ca ca không rảnh để tính sổ với nàng, đợi đến lúc mọi chuyện xong xuôi, nàng không biết Thất ca ca sẽ đối xử với nàng thế nào nữa.
Trong lòng nàng sự hối hận chợt lướt qua, Mộc Linh Nhi cắn răng một cái, muốn xem nhẹ nó nhưng lại không làm được, nàng cố nói với mình, nàng không sai!
Ngay cả Cố Thất Thiếu mà Quân Diệc Tà cũng không thèm để ý đến, kẻ địch trong mắt hắn chỉ có Long Phi Dạ, hắn vừa thong thả lại ung dung nói: “Long Phi Dạ, thời gian không còn nhiều.”
Là lấy mạng của tất cả mọi người đổi mạng của Hàn Vân Tịch, hay là xoay người đóng cửa đá lại, cho Quân Diệc Tà và Hàn Vân Tịch chôn thây trong bụng Thực Nhân Thử, tất cả đều do Long Phi Dạ quyết định.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Phi Dạ.
Lúc này, nam tử áo trắng trốn sau tảng đá cũng nhìn về phía Long Phi Dạ, hắn vẫn không rời khỏi đây.
Hắn nhíu mày, ngo ngoe rục rịch, đáng tiếc, hắn bị thương quá nặng, đến lúc này rồi mà khóe miệng của hắn vẫn không ngừng chảy máu, khiến cái khăn che mặt màu trắng đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Lúc nãy ở chỗ cửa Huyền Kim, hắn gần như đã dùng hết nội công cả người mới có thể đạt được tốc độ như vậy, bây giờ, hắn đã hữu tâm vô lực.
Chỉ là, hắn vẫn là quan tâm đám người Hàn Vân Tịch, vẫn đang cố gắng vận công, dù cho việc tiêu hao thể lực một lần nữa có thể sẽ biến hắn thành phế nhân, hắn cũng không màng.
Bởi vì, máu của nữ nhân này đã mở ra cánh cửa Huyền Kim, hắn xác định, nàng chính là người mà hắn cần bảo vệ cả đời này, cũng chính là ý nghĩa sống duy nhất của hắn trên thế giới này.
Máu tươi ở khóe miệng càng chảy càng nhiều hơn, hắn vẫn đang vận công, từ đầu đến cuối vẫn không hề từ bỏ.
Mà bên này, Long Phi Dạ rốt cục đã ra quyết định, hắn nói: “Một mạng đổi nhiều mạng, cuộc mua bán lỗ vốn như thế này, bổn vương sẽ không làm.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ, đôi mắt sâu thẳm của Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng mất đi ánh sáng, lập tức trở nên ảm đạm.
Đây chính là sự lựa chọn của Long Phi Dạ? Thật là tàn nhẫn!
“Long Phi Dạ, ngươi chắc chứ?”
Quân Diệc Tà vô cùng bất ngờ, bàn tay đang bóp cổ Hàn Vân Tịch cũng thả lỏng ra, thế nhưng, thứ mà Long Phi Dạ đang đợi chính là lúc này.
Từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn tìm kiếm nhược điểm của Quân Diệc Tà.
Từ bỏ Hàn Vân Tịch, hắn không làm được, lấy tính mạng của tất cả mọi người để đổi Hàn Vân Tịch, hắn làm được, nhưng đó lại là cách làm vô cùng ngu xuẩn, người bình tĩnh giống băng như hắn, từ trước đến nay đều không phải là người ngu xuẩn và dễ bị kích động.
Nhân lúc Quân Diệc Tà thả lỏng cảnh giác, Long Phi Dạ híp mắt chọn vai của Quân Diệc Tà, từng luồng nội công thâm hậu âm thầm dẫn vào roi mềm trong tay hắn.
Có trời mới biết cái roi này của hắn đã nhận hết bao nhiêu nội công, cái trán của hắn cũng đã đổ đầy mồ hôi.
Trong yên tĩnh, Hàn Vân Tịch nhìn hắn, ánh mắt lại không còn tiêu cự nữa, mà hắn cũng không có thời gian để quan tâm đến chuyện đó nữa, Long Phi Dạ đã thấy được nhược điểm trí mạng của Quân Diệc Tà, chuẩn bị động thủ.
Thế nhưng!
Cuồi cùng thì người tính cũng không bằng trời tính, vào lúc Long Phi Dạ muốn động thủ, trên đỉnh cửa đá đột nhiên phát ra tiếng vang “ầm ầm”, một tảng đá to đã lăn xuống dưới, theo đó còn có một con chuột cực lớn xuống cùng.
Tình cảnh này, quen thuộc biết mấy!
Không phải chuột ăn thịt người đang đuổi theo từ phía trước hay sao? Tiếng động trước đó đã rất gần rồi, chẳng lẽ lại ở trên đỉnh đầu của họ?
Mọi người vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đống Thực Nhân Thử đen nghìn nghịt như mưa to trút xuống vậy, không ngừng rơi xuống!
Trời ạ, lại có hai ổ chuột ăn thịt người!
Long Phi Dạ và Cố Thất Thiếu cùng nhau lùi về sau, suýt nữa đã bị đập trúng.
Những con chuột ăn thịt người này đã chặn trước cửa đá, tách đám người Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà, Hàn Vân Tịch ra.
Điều kỳ quái là, so sánh với đám người trong mật thất, vị trí của Quân Diệc Tà và Hàn Vân Tịch càng dễ thấy hơn, cũng càng dễ tấn công hơn, thế nhưng, đám chuột ăn thịt người này lại giống như không nhìn thấy bọn họ, ngo ngoe rục rịch ở trước cửa đá của mật thất, muốn vào lại không dám.
Mọi người thấy đều cảm thấy quỷ dị, chỉ là, lúc này cũng chẳng có ai rảnh để suy nghĩ nguyên nhân.
Chuột ăn thịt người cứ lấp kín cửa như vậy, đã hoàn toàn chặn đám người Long Phi Dạ lại.
Long Phi Dạ đã vận khí xong, có thể dùng roi mềm cứu Hàn Vân Tịch trong vòng một chiêu, thế nhưng, lúc này hắn cũng không thể nào ra tay được nữa, hắn không ra roi được nên đã nghẹn một bụng lửa giận, sắc mặt âm trầm rất kinh khủng!
Quân Diệc Tà đương nhiên cũng phát hiện ra sự khác thường của chuột ăn thịt người, hắn không biết tại sao, thế nhưng, hắn lại nắm chặt Hàn Vân Tịch, không dám lộn xộn.
Vào lúc này, một đám chuột ăn thịt người ở phía sau lưng họ cũng đã đuổi đến nơi.
Chuyện càng vượt ra khỏi sự dự đoán của mọi người là, đám chuột ăn thịt người vốn đang đuổi theo Quân Diệc Tà này, lại trực tiếp vòng qua chỗ của Quân Diệc Tà và Hàn Vân Tịch, chặn ở cửa mật thất cùng với đám chuột ăn thịt người trước đó.
Chuyện này...
“Chuyện này là sao!”
“Bọn chúng đều nhắm về phía chúng ta ư?”
Cố Thất Thiếu luôn thích cười cũng trở nên buồn bực, Đường Ly cũng tức giận, đấm một đấm vào vách tường, Mộc Linh Nhi và Đoan Mộc Dao đứng ở một bên đều không lên tiếng, mỗi người một ý.
Đôi lông mày tuấn tú của Long Phi Dạ đã nhíu chặt lại, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch.
Lâu như vậy rồi, lúc này hắn mới chú ý đến ánh mắt của nữ nhân này, yên tĩnh như nước đọng.
Dưới loại tình huống như thế này, dựa vào năng lực của nàng sao có thể để Quân Diệc Tà tùy ý uy hiếp mạng sống mình chứ?
Giờ phút như thế này, với tính tình của nàng thì sao có thể yên tĩnh như vậy được?
Thế nhưng, từ nãy đến giờ, nàng vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc trước mỗi lần nàng nhìn đến hắn, sẽ ngốc nghếch mà lại si mê, sẽ nũng nịu ngại ngùng, sẽ tức giận trừng mắt, cũng sẽ sợ hãi né tránh, tính tình chân thật như vậy, không che giấu, không giả vờ.
Thế nhưng ánh mắt của nàng chưa bao giờ giống như lúc này cả, ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng, như đã từ bỏ tất cả, bao gồm hắn.
Long Phi Dạ cũng không để ý đến chuột ăn thịt người nữa, một sự sợ hãi vô hình đột nhiên xông vào lòng hắn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết sợ sệt là gì.
Nữ nhân này, bị sao vậy?
Nàng đang khó chịu ở đâu ư?
“Quân Diệc Tà, ngươi thả nàng ra!”
Long Phi Dạ đột nhiên nổi giận rống to lên, khiến mọi người giật cả mình, đến bây giờ mọi người vẫn chưa từng thấy dáng vẻ mất hết lý trí của nam nhân này.
Vừa hô lên một tiếng như vậy liền kinh động Thực Nhân Thử đang đứng ở cửa, từng con cong lưng lên, ngo ngoe rục rịch cào móng vuốt.
Thấy vậy, bờ môi của Quân Diệc Tà hiện lên nụ cười khinh thường: “Được thôi!”
Nói xong, thế mà hắn lại buông cổ Hàn Vân Tịch ra, chỉ là, cùng lúc đó, hắn suồng sã ôm lấy eo của Hàn Vân Tịch!
“Quân Diệc Tà!” Long Phi Dạ nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm lại thành đấm mạnh đến mức vang lên tiếng rắc, trong mật thất yên tĩnh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Quân Diệc Tà nhìn lướt qua đám chuột ăn thịt người này, cười lạnh nói: “Long Phi Dạ, hy vọng rằng chúng ta còn có thể... gặp lại!”
Hắn vừa dứt lời liền ôm chặt Hàn Vân Tịch, xoay người rời khỏi.
“Quân Diệc Tà, bổn vương sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Long Phi Dạ tức giận gào to, suýt chút nữa thì hắn đã gọi Hàn Vân Tịch, chỉ là, cuối cùng thì hắn vẫn không làm vậy.
Trên vai Quân Diệc Tà đã bị thương, tại sao nữ nhân này lại không phản kháng? Rõ ràng cả người nàng đều là ám khí, cả túi đều là độc dược!
Bóng lưng cuồng ngạo của Quân Diệc Tà dần nhỏ lại, biến mất trong mật đạo, mà Thực Nhân Thử vẫn vây quanh cửa, không hề có ý định tản ra, có trời mới biết chừng nào chúng nó mới chịu từ bỏ, tản ra.
“Kỳ quái...” Nam tử áo trắng lẩm bẩm.
Chuột ăn thịt người là thứ mà Độc Thú gọi ra để đối phó với kẻ xâm lấn, trong mật thất có hơi thở của Độc Thú, vì bản năng của mình nên chuột ăn thịt người sợ hãi không dám tiến vào. Còn chuyện vì sao chuột ăn thịt người lại không tấn công Hàn Vân Tịch và Quân Diệc Tà, hắn cũng không biết.
Lúc nãy ở cửa Huyền Kim, chuột ăn thịt người vẫn tấn công Hàn Vân Tịch, mà Quân Diệc Tà cũng bị đuổi theo rất thảm mà?
Tại sao đột nhiên lại không tấn công nữa cơ chứ?
“Độc Thú đâu?”
Nam tử áo trắng lại nhìn thoáng qua mật thất, vô cùng khó hiểu, hắn cũng không có thời gian để nhìn kĩ, hít sâu một hơi, ôm ngực lại rồi vội vàng đuổi theo Quân Diệc Tà…