Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 216: Cùng bản vương đi một chuyến




Thái hậu muốn ban thánh chỉ xuống nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như, thế nhưng, người trong nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như đều đã bị Nghi thái phi xử lý. Không, nói đúng hơn, nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như chính là Thiên Ninh Hoàng gia.

Thái hậu có cách làm không hợp lẽ thường như vậy, khiến Nghi thái phi và Hàn Vân Tịch lập tức cảnh giác, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt không dám dừng lại quá lâu, ngầm hiểu ý nhau.

Chẳng lẽ lão Thái hậu này đã phát hiện ra manh mối gì? Hôm nay tới thăm là cố ý đến xò xét Nghi thái phi?

Đối mặt kiểu thăm dò này, ai cũng không thể lo lắng bằng Nghi thái phi, nhưng Nghi thái phi dù sao cũng không phải đèn cạn dầu, trong lòng có lo lắng thế nào, trên mặt bà cũng không lộ ra sơ hở gì, thậm chí bà không lảng tránh vấn đề này, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Bây giờ Uyển Như đã là người của Bình Bắc Hầu phủ, thánh chỉ ban xuống nhà cũ, không thích hợp lắm?”

Ai ngờ, Thái hậu trả lời còn hay hơn: “Ai gia ban đầu cũng nghĩ như vậy, chỉ là Hoàng đế có ý định như vậy, nhất định có sự suy tính của Hoàng đế, ai gia cũng không có nhiều tâm tư phỏng đoán tâm tư của người.”

Tâm tư của Thiên Huy Hoàng đế?

Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch ở bên cạnh càng thêm kinh ngạc, nàng gần như có thể khẳng định, liên quan tới thân thế của Mộ Dung Uyển Như, Thái hậu và Hoàng đế nhất định đã biết gì đó, cho dù không biết, cũng nhất định đã hoài nghi cái gì, nếu không, Thái hậu hôm nay đến đây sẽ không nói nói thẳng ra như vậy.

Đây đâu phải là thăm dò, đây nhất định là đến cảnh cáo bọn họ.

Nghi thái phi vững như Thái Sơn, nhẹ nhàng mà cười: “Đã là ý tứ của Hoàng đế, vậy thì theo lời Hoàng đế nói mà làm đi, chỉ là, năm đó ta xin Uyển Như từ trong tay Hoàng hậu, sự tình ở nhà cũ của nàng ta cũng không hiểu rõ lắm, bây giờ nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nếu tìm đến nhà cũ của nàng, xem ra vẫn phải hỏi Hoàng hậu mới đúng.”

Hàn Vân Tịch âm thầm bội phục Nghi thái phi, trong thời điểm quan trọng như này, không chỉ giữ được sự bình thản, mà còn cố ý nhắc đến Hoàng hậu, điều này khiến nụ cười đắc ý của Thái hậu giảm đi mấy phần.

“Thế nào, nhiều năm như vậy đến, Uyển Như không qua lại với người trong nhà cũ?” Thái hậu nghi ngờ nói.

“Đó là chuyện của nàng, người cũng không phải không biết, ta ghét nhất những những kẻ quê mùa thô bỉ đến bắt quàng làm họ này, Tần vương phủ có quy củ của Tần vương phủ, cho dù Uyển Như có qua lại với người trong nhà cũ, thì cũng phải âm thầm mà làm.”

Nghi thái phi vẻ mặt khinh thường, khoan thai quý phái dựa vào ghế, thái độ hờ hững này, khiến Thái hậu không thể tiếp tục truy hỏi.

Thái hậu cùng Nghi thái phi, đều là những bà lão đã “thành tinh”, thần thái đều rất ung dung, nhưng Lý ma ma ở bên cạnh không nhịn được, vội vàng thăm dò: “Nếu đã như vậy, vậy thì phải để người của Tú cung đi điều tra một phen rồi.”

Nghi thái phi gật đầu nhẹ, biểu thị không có bất kỳ ý kiến gì.

Đáy mắt Thái hậu lướt qua một tia phức tạp, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, sau khi hàn huyên vài câu, liền khởi giá hồi cung.

Nhưng mà, người vừa đi, Nghi thái phi vốn vững như Thái Sơn vừa đứng lên thì hai chân lại mềm nhũn, lập tức lại ngã ngồi trở lại, sắc mặt bà trắng bệch, kinh ngạc nhìn Hàn Vân Tịch, một lúc lâu sau mới nói: “Làm sao bà ta lại nghi ngờ vậy?”

“Bây giờ không phải là lúc truy cứu việc bà ta sao lại nghi ngờ, mà là phải tìm ra Tô nương đang ở đâu!” Hàn Vân Tịch cũng coi như còn tỉnh táo.

Thái hậu nhất định đã từng điều tra nhà cũ của Mộ Dung Uyển Như, không tìm thấy người, mới đến đây dò xét, nhất định là đã nắm được tin tức gì, mới dám phách lối cảnh cáo như vậy.

Mà những điều này cũng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ý tứ của lời Thái hậu nói, đây chắc chắn đang ám chỉ Thiên Huy Hoàng đế cũng để mắt tới chuyện này rồi.

Vừa nghĩ tới vị Hoàng đế lạnh lùng tàn ác kia, Hàn Vân Tịch cũng không nhịn được rùng mình một cái, nàng và Long Phi Dạ đều làm mất lòng hắn, một khi để nhược điểm rơi vào tay hắn lần nữa, thì hậu quả khôn lường.

Bây giờ, người biết được sự tình năm đó cũng chỉ có Tô nương, người này chính là chứng cứ!

“Con đã tìm được chưa?” Nghi thái phi vội vàng hỏi, bà không hề biết, Hàn Vân Tịch không tìm, mà là Long Phi Dạ đang tìm.

Hàn Vân Tịch đã vài ngày không gặp Long Phi Dạ rồi, cũng không rõ tình hình, nàng chần chừ một lúc, an ủi Nghi thái phi: “Người an tâm, cho dù bọn họ biết sự tồn tại của Tô nương, cũng chưa chắc có thể tìm được.”

Ai ngờ, Nghi thái phi lại lo lắng: “Không, trong tay bà ta có “Hậu Cung Khởi Cư Chú”, còn có “Nhân Sự Lục” của Kính Sự Phòng, Tô nương hầu hạ trong cung nhiều năm như vậy, nhất định lưu lại không ít tin tức, bà ta tìm người dễ dàng hơn chúng ta nhiều.”

Nghi thái phi không phải chưa từng chú ý tới “Hậu Cung Khởi Cư Chú” và “Nhân Sự Lục”, chỉ là, những thứ này đều ở trong sự khống chế của Thái hậu, bà không dám rút dây động rừng, mà sau khi Tiên đế qua đời, những tài liệu này cũng đều do Thái hậu giữ, bà muốn lấy cũng không lấy được.

Vẫn cho rằng không có người nghi ngờ thân thế của Uyển Nhi, đã nhiều năm như vậy, bà vốn cho rằng tất cả đã chìm xuống đáy biển, thế nhưng ai biết, người tính không bằng trời tính, Uyển Như lại có thể cấu kết cùng Thái hậu.

Tỉnh táo nghĩ lại, kỳ thật Thái hậu nghi ngờ Uyển Như cũng không hề kỳ lạ, chính là tính cách của Thái hậu quá đa nghi, trước khi dùng Uyển Như, cũng phải điều tra ngọn nguồn của Uyển Như.

Hàn Vân Tịch đâu có nghĩ tới hai thứ “Hậu Cung Khởi Cư Chú” và “Nhân Sự Lục” này, lúc này bà mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

An ủi Nghi thái phi vài câu, Hàn Vân Tịch không dám trì hoãn, lập tức đến Phù Dung Viện tìm Long Phi Dạ, nhưng ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, ngược lại nàng phát hiện Vân Nhàn Các của nàng lại bị phá hủy!

Ban đầu Hàn Vân Tịch tưởng rằng mình sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng, thế nhưng, trái tim vẫn không kiềm chế được mà nhói đau.

Tên kia là muốn phân rõ giới hạn với nàng từ bây giờ, vĩnh viễn không cho nàng chuyển về nữa, bảo nàng vĩnh viễn từ bỏ đoạn tình cảm kia sao?

Nếu đã vô tâm, cần gì phải để nàng biết bí mật của Đường Môn, để nàng đi gần hắn như vậy?

Hàn Vân Tịch đứng trước Vân Nhàn Các một lúc, rồi nhanh chóng bỏ qua tất cả, vội vàng chạy đến Cô Uyển.

Vừa vặn, lúc Hàn Vân Tịch chạy đến, Long Phi Dạ đang định đi ra ngoài.

Mấy ngày không gặp, hắn vẫn như lúc trước, lạnh lùng, cao ngạo, tôn quý không thể xâm phạm.

Nàng cũng không xa lạ, nói khái quát chuyện Thái hậu tới thăm cho hắn.

“Bọn họ nhất định đã nắm được manh mối gì, nếu không Thái hậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.” Nàng rất sốt ruột.

Nhưng mà, hắn cũng không hề lo lắng, lạnh lùng nói: "Nàng còn sốt ruột hơn Nghi thái phi."

Lời này khiến Hàn Vân Tịch rất không thoải mái, nàng thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên sốt ruột, Tần Vương phủ từ trên xuống dưới mười mấy mạng người đều dựa vào chuyện này, bao gồm cả ta, ta không muốn rơi vào tay Thiên Huy Hoàng đế.”

“Hóa ra là vậy.” Long Phi Dạ khá hài lòng gật đầu, cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Trở về chờ tin tức đi.”

“Chờ tin tốt của điện hạ.” Nàng không có hỏi nhiều, cũng không nói thừa một câu, xoay người rời đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng.

Thế nhưng, đúng lúc Hàn Vân Tịch sắp ra khỏi cửa, Long Phi Dạ đột nhiên gọi nàng lại: “Hàn Vân Tịch.”

Hàn Vân Tịch xoay người lại nhìn: “Điện hạ còn có gì phân phó.”

“Nếu nàng đã không muốn rơi vào tay Thiên Huy Hoàng đế, thì cùng bản vương đi một chuyến đi.” Long Phi Dạ lạnh lùng nói, không nhìn ra cảm xúc.

Cùng hắn đi, đi tìm Tô nương sao? Hắn đã có tin tức?

Hàn Vân Tịch đang suy nghĩ, Long Phi Dạ đã lên ngựa, đi đến bên cạnh nàng, cái gì cũng không giải thích, chỉ duỗi tay về phía nàng.

Đi thì đi, sợ hắn chắc?

Hàn Vân Tịch không chút do dự đưa tay ra phía trước, tay của nàng rất lạnh, tinh tế mềm mại, tay của hắn lạnh hơn, xương ngón tay rõ ràng, hai bàn tay nắm lại, có loại lực hút giống nhau kỳ diệu, khiến hai người đều rất dễ chịu.

Nàng vừa lên ngựa, hắn lập tức buông tay, nhưng một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay kéo dây cương, cưỡi ngựa phi nhanh.

Dựa vào lồng ngực quen thuộc, Hàn Vân Tịch tưởng rằng mình có thể bình tĩnh, thế nhưng, nàng cuối cùng đã chìm đắm, chìm đắm trong làn hương Long Diên Hương nhàn nhạt quen thuộc kia, dần dần thất thần, đến mức nàng cũng không biết mình làm thế nào đến được Dược thành.

Cuối cùng, Hàn Vân Tịch tò mò: “Tới nơi này làm gì vậy?”

“Nhận được tin tức, Tô nương làm người hầu ở Mộc gia trong Dược thành, bọn họ sẽ đến đây mang người đi vào tối nay.” Long Phi Dạ thản nhiên nói, đến nấp ở trong một góc tối ở cửa thành.

Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, không ngờ Tô nương sẽ trà trộn vào Dược thành, càng không ngờ Thái hậu đã có tin tức nhanh như vậy, thảo nào bà ta mới tới Tần Vương phủ phách lối như vậy, chỉ là nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp, trước khi người còn chưa tới tay, không đến mức phải phách lối như vậy, không sợ rút dây động rừng sao?

Hàn Vân Tịch luôn cảm thấy nơi này có chỗ không đúng, đang muốn hỏi, đúng lúc này, cửa thành mở ra, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy ra, trước sau có mấy tên cao thủ áo đen đi cùng.

Xe ngựa kia nhìn là biết là xe ngựa trong cung.

Đến rồi!

Xe ngựa vừa ra khỏi cửa thành, liền phi như bay, Long Phi Dạ cưỡi ngựa đuổi theo, nhanh chóng cách xa cửa thành của Dược thành, tiến vào một khu rừng mờ tối.

Ở chỗ này động thủ tất nhiên sẽ không kinh động tới người ở Dược thành, Hàn Vân Tịch nghĩ Long Phi Dạ hẳn là muốn ra tay.

Thế nhưng ai biết, xe ngựa trước mặt bỗng nhiên dừng lại, toàn bộ cao thủ áo đen quay người lại nhìn về phía hai người, dáng vẻ đó, dường như đã sớm biết hai người đang bám theo.

Hàn Vân Tịch khiếp sợ, Long Phi Dạ lại rất bình tĩnh, chậm rãi dừng lại.

Đây là tình huống gì vậy?

Chỉ thấy một tên cao thủ áo đen quỳ xuống bên cạnh xe ngựa, người trên xe ngựa giẫm lên lưng cao thủ áo đen, ưu nhã bước xuống, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp lạnh lùng.

Nàng cao hơn Hàn Vân Tịch khoảng một cái đầu, trên người mặc bộ sườn xám bó sát đỏ rực, cổ áo rất cao, tôn lên đường cong cần cổ duyên dáng, đường xẻ tà đến gần bắp đùi, theo những bước chân của nàng ta, đôi chân cân xứng thon dài như ẩn như hiện, khiến người ta thấy mà rạo rực trong lòng.

Nàng ta không chỉ có dáng người đẹp, còn có dung mạo đẹp đẽ, ngũ quan nổi bật, xinh đẹp động lòng người.

Có người đã từng nói, sườn xám bó sát, đường xẻ tà dưới đầu gối, đó là tiểu thư khuê các, không bước ra khỏi cửa, bước đi quy củ, gót sen uyển chuyển; sườn xám rộng rãi, đường xẻ tà đến đầu gối, đó là bà chủ, chỉ đơn giản là để thuận tiện làm việc; mà loại sườn xám bó sát này, đường xẻ tà đến bắp đùi, cơ bản là những nữ tử phong trần chốn làng chơi.

Thế nhưng, nữ tử áo đỏ này không có vẻ phong trần, vẻ đẹp động lòng người, toát lên một loại ưu việt bẩm sinh, vẻ kiêu ngạo và tự tin trong đáy mắt nàng ta khiến Hàn Vân Tịch biết rằng nữ nhân này có lai lịch bất phàm.

Nàng ta không thể nào là Tô nương, Hàn Vân Tịch lập tức hiểu ngay, đây là một cái bẫy, Thái hậu cố ý tung tin ra dụ Long Phi Dạ đến đây!

Thế nhưng, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cũng không lo lắng nhiều nữa.

Nữ tử áo đỏ khinh thường liếc Hàn Vân Tịch một cái, ánh mắt vừa nhìn sang Long Phi Dạ, biểu tình cao ngạo liền trở nên ôn hòa, nàng ta trêu đùa nói: “Tần Vương điện hạ lại ngồi chung một ngựa với nữ tử, Sương Nhi đang mơ thấy ác mộng sao?”

Hàn Vân Tịch vốn định yên lặng xem Long Phi Dạ ứng đối cái bẫy này ra sao, ai biết, đối phương không chỉ biết Long Phi Dạ, còn chĩa mũi nhọn vào người nàng.

Có thể nhìn thấy yêu và hận trong đáy mắt nữ nhân này, thực ra nàng và Long Phi Dạ cũng chỉ ngồi chung ngựa mà thôi, không đại diện cho cái gì cả.

Có điều, nếu đối phương đã nói đến mức này, nàng sao có thể sợ hãi mà lùi bước?