Mặc dù nói “Lê Hoa Lệ Vũ” này thua xa châm Bạo Vũ Lê Hoa, nhưng mà, tốc độ và lực lượng phóng châm cụ thể Sở Tây Phong cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết ám khí do Đường Li, Đường môn thiếu chủ tự tay chế tạo ra, tuyệt đối sẽ không đơn giản mà bay đi đâu đó.
Sở Tây Phong đứng ở rất xa, cả người đề phòng. Hàn Vân Tịch vẫn còn đang ung ung trang bị toàn bộ châm, từng cây, từng cây một, không hề vội vàng.
Nhưng ai mà biết được, đây mới trang bị được một nửa, nàng đột nhiên dừng tay, thình lình ấn vào cơ quan, trong chốc lát, ba cây châm phóng ra, nhanh như chớp phóng về hướng Sở Tây Phong.
May mắn là Sở Tây Phong có đề phòng, vội vã nghiêng người tránh qua. Nhưng mà, ngay sau đó một cây châm liền bay tới chỗ hắn, Sở Tây Phong lại ngửa người ra sau tránh, ba cây châm lại gần như đồng thời xuyên qua hông dưới của hắn, phóng tương đối chuẩn về phía sau gáy của hắn!
Đương nhiên, là thiếp thận thị vệ, trợ thủ đắc lực nhất của Long Phi Dạ, Sở Tây Phong vẫn có chút tài năng, hắn lộn ngược ra sau một cái rồi đột nhiên bay lên không.
Bất ngờ! Khi hắn bay lên, ba cây châm đã sớm từ trên cao bay qua, đợi hắn rồi, tốc độ và lực lượng ấy khiến cho hắn suýt chuýt nữa đã không tránh kịp.
Xoẹt...
Sở Tây Phong lảm nhảm một tiếng, không ngờ Hàn Vân Tịch thế mà đoán được hướng né tránh của hắn. Hắn nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Điện hạ và Đường Li, biết được nữ nhân này là phế vật của võ học, nên Điện hạ không dạy nàng ám khí, cũng bảo Đường Li vĩnh viễn không phải dạy nữa. Chỉ cần chế tạo cho nàng một ám khí có thể bù lại được sự thiếu hụt về lực đạo và tốc độ là được.
Nhưng mà, nàng trờ sinh tư chất thông minh như vậy thật sự là một phế vật sao?
Sở Tây Phong đang thất thần thì trong chốc lát, mười mấy cây châm chen nhau phóng ra, như cơn mưa châm với khí thế quận trào mãnh liệt vây quanh mà tới.
Lần này, Sở Tây Phong cơ bản không né tránh được, chỉ đành tiếp chiêu. Hắn giương kiếm quét ngang, lập tức hất tung một nửa số châm, nghiêng người một cái, trường kiếm bổ nghiêng xuống: “keng keng keng”, lần lượt dọn dẹp số châm còn lại.
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch không những không thấy vọng, ngược lại còn vô cùng hài lòng. Ám khí này có thể khiến cho Sở Tây Phong chủ động ra tay đã rất đáng khen rồi. Nếu muốn đối phó với thị vệ, sát thủ thông thường chắc cũng đủ để tự vệ.
Trên phương diện lực đạo, tốc độ, nàng đều hài lòng, về phần có thể phát huy ám khí này tới được cảnh giới nào, vậy thì phải phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực sau này của chủ nhân như nàng.
Hàn Vân Tịch dừng tay.
Xác định nàng thật sự đã dừng tay, Sở Tây Phong mới bay xuống, tán dương: “Nhãn lực của Vương phi nương nương không hề thua người học võ.”
Cho dù có lợi khí trong tay, nếu như không có nhãn lực đủ tốt, cũng chẳng thể đạt được hiệu quả gì.
Hàn Vân Tịch như đạt được chí bảo, dựa vào tốc độ và lực đạo của bảo bối này thì coi như tay của nàng không bị phế thì cũng chưa chắc trong thời gian ngắn có thể luyện được. Có đồ thay thế rồi, còn cần gì phải vất vả luyện tập nữa? Chuyện này mà ở thời hiện đại thì chính là cơ giới hóa.
Nghĩ như vậy, thế là, Hàn Vân Tịch không hề nghĩ tới chuyện bản thân mình là phế vật võ học nữa.
“Điện hạ đâu?”
Đã nhiều ngày chưa gặp hắn ta rồi, hắn chẳng những không ghét bỏ nàng, ngược lại còn làm cho nàng thứ đồ tốt này, có lòng hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, ở trước mặt hắn cám ơn một câu cũng là điều nên làm.
"Thuộc hạ cũng không rõ, mấy ngày nữa là đến đợt săn mùa xuân, ngài ấy có lẽ sẽ về.” Sở Tây Phong thật sự không rõ, luôn cảm thấy thời gian gần đây Tần vương có chút quỷ dị, nhưng lại không nói rõ được là quỷ dị chỗ nào.
"Là bận bịu chuyện của Khang vương sao? Đối phương có động tĩnh gì rồi? Hàn Vân Tịch tiện miệng hỏi thăm một chút. Lần trước Long Phi Dạ phá hủy toàn bộ sơn trại của hắn, với tính cách của hắn, có thể không phải kích lại sao?
Sở Tây Phong kỳ thực đến nay vẫn không rõ Điện hạ vì sao lại tin tưởng nữ nhân này vậy, thậm chí đưa cả Mê Điệp Mộng cho nàng nghiên cứu. Hắn do dự một chút, vẫn là lắc đầu nói không rõ.
Hàn Vân Tịch là người thông minh, thấy phản ứng của Sở Tây Phong cũng không gặng hỏi. Nàng loáng thoáng cảm thấy, không phải là Long Phi Dạ có bí mật gì mà là tên tiểu tử Sở Tây Phong này không xem nàng là người một nhà.
Có điều như vậy cũng tốt, nàng không muốn biết quá nhiều bí mật, biết càng nhiều, ngu hiểm càng lớn đó!
Đã rất gần đợt săn mùa xuân rồi, có thể nhìn thấy Long Phi Dạ rồi.
Sau khi Sở Tây Phong đi, Hàn Vân Tịch liền đi về thư phòng. Nàng phải suy nghĩ cẩn thận về “Lê Hoa Lệ Vũ” này, giups công năng của nó đạt tới cực hạn!
Lúc này, Long Phi Dạ luôn ngồi trên nóc nhà mới đứng dậy, ánh mắt của hắn vẫn là sự lạnh lùng cao ngạo, giống như xem kỹ thuật của một thuộc hạ, cao cao tại thượng nhìn Hàn Vân Tịch. Hắn nghĩ, hắn chỉ muốn đào tạo nữ nhân này thành Độc sư độc nhất, chỉ thế mà thôi.
Chỉ là, nhìn kỹ ánh mắt ấy, có nhiều hơn một phần bá đạo cần thiết mà ngay bản thân hắn cũng không phát giác ra. Mãi cho đến khi Hàn Vân Tịch đi vào phòng rồi, hắn vẫn còn nhìn, một lúc sau mới quay người rời đi.
Sở Tây Phong vốn cho rằng hắn vẫn sẽ bị kéo tới làm bia ngắm huấn luyện, không ngờ rằng trong mấy ngày tiếp đó, Hàn Vân Tịch đều ở trong phòng suy nghĩ về “Lê Hoa Lệ Vũ”, không tìm hắn thêm một lần nào nữa.
Thực tình không rõ ám khí hoàn mỹ như vậy, còn có cái gì phải nghiên cứu nữa, nghĩ ngợi chơi đùa là được, không cần huấn luyện một chút sao?
Hàn Vân Tịch rốt cục ở trong phòng làm cái gì, chỉ có bản thân nàng biết. Đáng nhắc tới chính là mặc dù hệ thống giải dộc vẫn trog trạng thái thăng cấp, nhưng mà, trạng thái tinh thần của Hàn Vân Tịch dần dần hồi phục trạng thái bình thường. Nàng nghĩ, hệ thống giải độc chắc sẽ sớm khiến nàng vui mừng.
Thời gian chớp mắt đã qua, đợt săn mùa xuân đã đến rồi.
Cái gọi là “xuân liệp vị sảo, hạ liệp vị miêu, thu liệp vị tiển, đông liệp vị thú” chính là đi săn mùa xuân tuy là sự kiện lớn ở nước Thiên Ninh, nhưng lại không long trọng bằng đợt săn mùa thu, không tổ chức tại bãi săn. Mỗi năm đều xem tình hình mà định ra, nhưng đều chọn ở vùng đồng ruộng phì nhiêu, đông đúc. Một là giúp người dân săn giết cầm thú phá hoại mùa màng, hai cũng là sau mùa đông, để con cháu quý tộc, thế gia rèn luyện võ thuật, để các phu nhân thiên kim đi du xuân, ngắm hoa.
Đương nhiên, đây đều là những lí do đường hoàng để thoái thác mà thôi. Bất luận là đối với nam nhân hay nữ nhân mà nói, đợt săn mùa xuân đều là nơi giao tiếp. Người bình thường không gặp, không hẹn hò được, đa số đều có thể gặp mặt trong ngày săn mùa xuân, bắt chuyện mấy câu, thậm chí còn có thể trở thành đối tác kề vai chiến đấu. Tìm người, chẳng qua chỉ là để làm việc, chỉ cần gặp được rồi, bắt chuyện, dựa vào thủ đoạn giúp người này, không cần buồn phiền không làm được chuyện.
Thiên Huy Hoàng đế thường không tham gia đợt săn mùa xuân, mấy năm nay Thái tử bị bệnh nằm liệt giường, đợt săn mùa xuân đều do Tần vương Điện hạ chủ trì. Năm nay, Thái tử lành bệnh, Thiên Huy Hoàng đế đương nhiên muốn để Thái tử xuất hiện. Long Phi Dạ cũng không để bụng, vui mừng, nhàn rỗi. Nhưng mà Thái tử lại là diệu nhân, đích thân đưa thư mời đến phủ Tần vương. So với phụ hoàng của hắn, hắn càng không muốn trở thành kẻ địch của vị Tần Hoàng thúc này.
Huống chi, đợt săn mùa xuân năm nay, việc Thái tử muốn mượn cơ hội để làm cũng không ít. Sự có mặt tham gia của Tần Hoàng thúc đối với hắn rất quan trọng.
Năm nay địa điểm của đợt săn mùa xuân được định là ở huyện Bắc Trạch phía Tây Bắc của đế đô. Ở đây đồng ruộng rộng lớn, mênh mông vô bờ, là kho lúa lớn của đế đô Thiên Ninh. Sáng sớm ngày mai xuất phát, nhanh nhất cũng phải chạng vạng tối mới đến nơi.
Đường xá rất xa, mà đội ngũ lại lớn, Thái tử Long Thiên Mặc sớm đã đến huyện Bắc Trạch trước rồi, đích thân bố trí các công việc liên quan, cũng không tổ chức một đội ngũ lớn cùng đi mà người được mời chỉ cần đến nơi theo thời gian đã định là được.
Đại đa số mọi người đều từng tốp tự tổ chức đội ngũ đi, không nói đến Long Phi Dạ, ngay cả Nghi thái phi cũng cự tuyệt, không muốn đi cùng bất cứ người nào.
Phủ Tần vương vô cùng tôn quý, không phải tùy liện có thể đi cùng.
Đêm nay, từ sau khi lần trước hỏng hỷ mạch, lần đầu tiên Nghi thái phi thất vọng tìm Hàn Vân tịch uống trà.
“Cơ thể khỏe hơn rồi chứ?” Nghi thái phi xem như là niềm nở.
“Đã phiền mẫu phi quan tâm, khỏe nhiều rồi.” Trong giọng nói của Hàn Vân Tịch khá là khách khí.
“Phi Dạ đến giờ vẫn chưa trở về, ngươi theo xe ngựa của ta trở về đi, chuẩn bị một chút, ngày mai sáng sớn đã xuất phát rồi.”
Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch liền hoài nghi: “Sáng sớm?”
Hàn Vân Tịch nghe Triệu ma ma nói, những năm qua đợt săn màu xuân dù là Tần vương Điện hạ chủ trì, xe ngựa của phủ Tần vương cũng trì hoãn xuất phát, rất muộn mới đến nơi, năm nay sao lại đến sớm trước?
“Mẫu phi, hay là muộn một chút, chờ Điện hạ thêm chút nữa.”
Hàn Vân Tịch còn nghĩ không chừng Long Phi Dạ sẽ về muộn, hoặc là sáng sớm mai sẽ về. Không phải Sở Tây Phong nói tới ngày săn mùa xuân sẽ gặp hắn sao?
“Không đợi nữa, nó cưỡi ngựa nhanh, ngươi và ta không theo kịp nó đâu, đi chuẩn bị đi, ngày mai đừng dậy muộn.”
Nghe giọng điệu mệnh lệnh này của Nghi thái phi, Hàn Vân Tịch cũng lười khuyên ngăn, gật đầu rời đi.
Một đêm, Long Phi Dạ vẫn chưa xuất hiện. Sáng sớm Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn tẩm cung một chút rồi mới đi ra khỏi viện. Trên đường đi mặt cau mày có, cũng không biết bản thân mình đã thất lạc mất thứ gì.
Nhưng mà, vừa tới cổng, nàng lập tức có tinh thần, chỉ nhìn cửa lớn, ngoài xe ngựa của Nghi thái phi, còn có năm sáu xe ngựa của phủ Bắc Bình, Lại bộ Thượng thư, phủ Quốc công. Ba nhà có người già, trẻ nhỏ, toàn bộ đều đứng ở bên xe ngựa, vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch xuất hiện, nhao nhao tiến tới hành lễ.
Đây... đây là tiết tấu gì vậy? Ai bảo bọn họ tới?
Hàn Vân Tịch đang buồn bực, sau lưng Mộ Dung Uyển Như khoác tay Nghi thái phi xuất hiện. Ngoài Hàn Vân Tịch đặc biệt, Mộ Dung Uyển Như đến lúc nào, không phải là tối qua đã tới phủ rồi chứ? Nghi thái phi tối qua thế mà không nhắc tới một lời?
Người ba nhà thấy Nghi thái phi xuất hiện, càng cung kính.
“Có thể đồng hành cùng Thái phi nương nương là phúc khí ba đời của thần.” Lão Quốc Công cười ha hả.
Lão quốc công quyền cao chức trọng, là trọng thần của hai triều, nhưng đứng dưới mái hiên của phủ Tần vương vẫn là thấp hơn một bậc, nịch nọt Nghi thái phi là chắc chắn rồi.
Ai ngờ, Lại bộ Thượng thư Từ đại nhân lại cười nói: “Đây còn không phải là phúc của thiếu phu nhân sao?”
Thiếu phu nhân, chính là phu nhân của Hầu phủ Bình Bắc Trưởng Tôn Triệt, Mộ Dung Uyển Như.
Lời này của Từ đại nhân không sai, nhưng lại mất điểm. Phủ Quốc Công thổi phồng Nghi thái phi, ông ta không phụ họa, ngược lại còn đưa chủ đề chuyển tới Mộ Dung Uyển Như sao?
Hàn Vân Tịch ở một bên nhìn, nghe, đang buồn bực, ai ngờ Nghi thái phi không những không tức giận, ngược lại còn rất vui, cười ha hả nói: “Ai da, bản cung lần đầu nghe ba chữ “thiếu phu nhân”, chưa quen, không nhớ tới là Uyển Như nhà ta đã gả đi rồi.”
“Thái phi nương nương, Hầu phủ Bắc Bình đây là cướp đoạt đi người thân yêu rồi, đáng phạt đáng phạt!” Hầu phu nhân Bình Bắc trêu ghẹo nói.
Chậc chậc, từ lúc nào mà Hầu phu nhân Bình Bắc có thể nói giỡn với Nghi thái phi rồi?
Chuyện này, Hàn Vân Tịch mới hiểu được, hóa ra đám người này đã giao hảo từ lâu. Nghi thái phi có thể rũ bỏ tư thái cùng bọn họ đàm tiếu, từ đó, cùng ba nhà bọn họ đồng hành, còn có gì kỳ quái nữa đâu?
Không nghi ngờ gì nữa, những chuyện này, những quan hệ này đều là Mộ Dung Uyển Như thúc đẩy! Hàn Vân Tịch một hai tháng nay đều bận rộn, không chú ý nhiều đến Nghi thái phi. Xem ra Mộ Dung Uyển Như xuất giá rồi lại bỏ ra không ít công phu.
Chỉ là, có một việc, Hàn Vân Tịch nghĩ thế nào cũng không hiểu...