Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 197: Không vội, ai cầu ai đây




Ngay cả Triệu ma ma đều thức thời lui xuống, trong viện không có một ai, đặc biệt yên tĩnh.

Long Phi Dạ ngồi đó, đang chọn kim châm ám khí. Hàn Vân Tịch đứng bên cạnh len lén liếc mặt hắn, nàng không có nhìn nhầm, hắn thật sự rất bình tĩnh.

Chuyện hôm qua dường như không ảnh hưởng gì đến hắn.

Nhưng mà, đó là nụ hôn đầu của nàng nha!

Vậy còn hắn?

Nụ hôn tối qua đến quá đột ngột, cũng quá ngắn ngủi, một người không có kinh nghiệm như nàng thật không nhìn ra nụ hôn đó của hắn là nụ hôn đầu hay là đã rất thành thạo. nói chung, chỉ có một ấn tượng, hắn rất bá đạo!

Nghĩ nghĩ, một màn kia lại bất giác hiện lên trong đầu, khuôn mặt nhỏ của Hàn Vân Tịch lập tức đỏ lên, mà ngay lúc này, Long Phi Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, tựa như nhìn ra được cái gì đó, Hàn Vân Tịch lúng túng mặt như sắp bốc cháy, nàng vội vàng quay người, hoảng hốt bỏ chạy, “Điện hạ chờ một lát, thần thiếp đi bưng trà lên!”.

Long Phi Dạ ngân mâu thâm thúy lóe lên ý cười, làm cho người ta nhìn không thấu. Hắn cũng không gọi nàng lại mà tiếp tục lựa chọn ám khí kim châm trên bàn đá.

Không lâu sau, Hàn Vân Tịch đúng thật bưng trà và bánh ngọt tới, đã có thời gian để điều chỉnh tâm lý nàng đã phục hồi khá tốt, ít nhất cũng nhìn tự nhiên so với ban nãy.

“Điện hạ, dùng trà.”

Nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn, to gan nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cái tên này đã thản nhiên như vậy thì nàng có gì phải khó chịu chứ?

Long Phi Dạ, việc đêm qua là ngoài ý muốn. lần sau bổn vương phi sẽ không dễ dàng bị mạo phạm như vậy đâu.

Long Phi Dạ bình tĩnh nhàn nhã nhận lấy chén trà, chậm rãi ung dung mà uống. Hàn Vân Tịch cũng học theo bộ dáng hắn, nhàn nhã uống trà, cả hai đều rất im lặng.

Đang ngay cuối mùa xuân, hoa Lê trong viện lả tả bay xuống, một màn này nhìn từ xa tự như bức tranh, cảnh đẹp, người đẹp, năm tháng cũng lẳng lặng đẹp lên.

Nhưng mà, người trong bức tranh này có thật sự tĩnh hay không thì chỉ có họ mới biết.

Long Phi Dạ sớm đã chọn được năm loại kim châm trong một đống kim châm kia cho Hàn Vân Tịch học và sử dụng, gồm Mai Hoa châm, Chỉ châm, Điểm Huyệt châm, Bài châm và Khẩu châm.

Hắn cầm một cây Mai Hoa châm lên, bắt đầu dạy.

Mai Hoa châm này có hình năm lưỡi dao, lớn hơn một chút so với kim châm dùng trong y thuật của Hàn Vân Tịch, trước đây Hàn Vân Tịch còn nghĩ với hình dạng này của Mai Hoa châm thì có lẽ là rất lợi hại rồi.

Nhưng ai biết được, Mai Hoa châm lai là loại ám khí cấp thấp nhất và cũng lầ dễ học nhất, nó thường được giấu trong túi, khi cần dùng có thể tiện tay phóng về hướng kẻ địch.

Mỗi cây kim châm có hình 5 lưỡi dao, một lượng lớn kim châm thì đã có vô số lưỡi dao, trong lúc trở tay không kịp mà đả thương địch thì tỉ lệ chính xác vẫn rất cao.

“Vẫn còn một cách dùng khác, lúc bỏ chạy có thể rải trên mặt đất, có thể đâm chân kẻ địch bị thương, tranh thủ thời gian chạy trốn”.

Long Phi Dạ nói đến đây liền giao cây Mai Hoa châm vào tay Hàn Vân Tịch, lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, bổn vương cho rằng nàng sẽ không cần dùng nó với chức năng này”.

Thời điểm cần chạy trốn thì phải chạy trốn, trong lòng Hàn Vân Tịch tự nhủ vậy, mặt ngoài lại nghiêm túc gật đầu: “Vâng, ta hiểu”.

Mai Hoa châm này xem ra nàng cũng không cần phải luyện nhiều.

Long Phi Dạ đồng thời cầm lên hai cây châm ám khí, độ lớn và độ dài xấp xỉ với kim châm dùng trong y học, nhưng là, một cây kim ở phần đuôi chia làm ba cây kim nhọn, một cây khác ở phần nhọn lại là hình mũi câu.

“Hai loại này đều gọi là Điểm Huyệt châm…”

Long Phi Dạ vừa nói, nhíu mày nhìn Hàn Vân Tịch một chút lại lạnh nhạt nói: “Đoán xem chúng được sử dụng thế nào”.

“Điểm Huyệt Châm…”.

Hàn Vân Tịch cầm cây Điểm Huyệt châm lên khoa chân múa tay một chút, nghĩ cũng không cần nghĩ mà trả lời: “Cái này chuyên dùng để công kích vào các huyệt đạo quan trọng”.

Đều đã gọi là “Điểm Huyệt Châm” thì nhất định là dùng để điểm huyệt, chỉ là, không thể không nói Đường Môn nghiên cứu ra loại châm này để điểm hyệt cũng thật là đủ độc rồi!

Thông thường, kim châm khi đâm vào huyệt vị đã đáng sợ hơn dùng tay rồi, huống hồ là loại kim này chứ?

Quả thật là muốn lấy mạng mà!

Cũng không biết là do Hàn Vân Tịch thông minh hay do câu hỏi của Long Phi Dạ quá đơn giản, nói chung, hắn cũng chẳng khen nàng thông minh.

Hắn nói tiếp: “Loại châm này có thể dùng ở cự ly gần, cũng có thể dùng ở cự ly xa. Cự ly gần thì cần phải tiếp cận gần địch, công kích bất ngờ, dùng ở cự ly xa thì thử thách chính là nhãn lực và lực tay”.

Hàn Vân Tịch nghiêm túc gật đầu, nàng biết, nhãn lực và thủ lực chính là mấu chốt của việc sử dụng ám khí.

Long Phi Dạ cũng không vội dạy nàng cách dùng hai loại lực này. Hắn cầm lên loại kim châm ám khí thứ ba, loại châm này rất nhỏ, chỉ bằng nửa kim châm dùng trong y học.

“Cái này gọi là Chỉ châm”.

“Chỉ châm?”

Hàn Vân Tịch không hiểu, trong nhận thức của nàng, khi nhắc tới “Chỉ châm” cơ bản sẽ nghĩ ngay đến kim đồng hồ.

Nhưng mà Chỉ châm này lại không phải để chỉ kim đồng hồ!

Long Phi Dạ im lặng không nói đem Chỉ châm giấu giữa hai ngón tay, bàn tay bất thình lình duỗi thẳng tới mặt Hàn Vân Tịch, tay còn chưa tới sát châm đã lộ ra suýt nữa làm bị thương mặt nàng.

Hàn Vân Tịch bị bất ngờ, ngay thời điểm nàng cảm nhận đươc và muốn tránh đi thì Long Phi Dạ đã thu tay, nhẫn nại hỏi: “Đã hiểu chưa?”.

Hàn Vân Tịch bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Chỉ trong từ Chỉ Châm là để chỉ ngón tay.

Nàng vừa gật đầu vừa giấu một cây châm giữa hai ngón tay, thật không hổ là người cầm châm nhiều năm, chẳng qua chỉ là trò vặt không thể làm khó được nàng, rất nhanh, tám kẽ hở trên mười ngón tay nàng đã kẹp đầy Chỉ châm.

“Xem chiêu!”

Nàng la lên một tiếng, hai tay cùng xuất chiêu, nhất thời, tám cây châm đã bao vây lấy mặt Long Phi Dạ, khoảng cách giữa châm và mặt hắn thật không đến nửa cây châm.

Thật nguy hiểm!

Phải biết rằng, chỉ cần lực của Hàn Vân Tịch lớn hơn chút nữa, cho dù chỉ là một chút, hoặc Long Phi Dạ cử động một chút, chỉ cần một chút thì gương mặt này của hắn cũng coi như xong rồi!

Từ nhỏ vốn đã luyện thành thói quen, vốn không cho bất cứ nguy hiểm nào đến gần, không cho phép xung quanh xảy ra bất cứ sự việc gì vượt qua khả năng khống chế, thế nhưng, khoảnh khắc vừa rồi, nếu Hàn Vân Tịch muốn giết hắn thì quả là dễ như trở bàn tay.

Trong nháy mắt, đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một tia sát ý.

Hàn Vân Tịch cũng không chú ý đến sự biến đổi này của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch rất thích loại Chỉ châm này, nàng cười ha ha thu tay về: “Cái này chơi được, là sở trường của ta!”

Nàng vừa nói, trực tiếp đem bốn, năm Chỉ kim giấu vào cùng một kẽ tay, cũng không hề bị lộ ra ngoài.

Nàng giơ tay lên cho Long Phi Dạ xem, đắc ý nối với hắn: “Một cây không trúng thì còn cây sau, ngoài dự liệu của người ta”.

Long Phi Dạ còn chưa kịp nhìn rõ Hàn Vân Tịch liền bỏ các cây Chỉ châm trong các kẽ tay xuống, nàng mở năm ngón tay cho Long Phi Dạ xem, lại cười ha hả, tùy tiện đặt tay xuống sờ bàn đá một cái, sau đó lại cho Long Phi Dạ xem, năm ngón tay đều đãu khép lại.

Nàng cười thần bí với với Long Phi Dạ một tiếng, ánh mắt trong trẻo lóe lên, giữa mỗi kẽ tay liền lộ ra một cây chỉ châm, nàng chớp mặt một cái, cây châm thứ hai liền lộ ra. Cứ như vậy, như một trồ ảo thuật, giữa mỗi kẽ tay liền lộ ra năm cây Chỉ châm.

Hơn nữa, có cây là từ lòng bàn tay lộ ra, có cây lại là từ mu bàn tay lộ ra, bàn tay trắng nhro của nàng như có ma lực, không ngừng biến ảo, với bộ dạng thành thục kia của nàng, người không biết còn tưởng rằng nàng là cao thủ dùng ám khí.

Chỉ là, thứ mà Long Phi Dạ nhìn không phải là động tác của nàng, mà là đôi mắt kia của nàng.

Đôi mắt linh đông, trong trẻo, theo từng động tác của nàng sang lên, mà ảm đạm, như biết nói chuyện vậy, cực kỳ mê người Không biết từ lúc nào, sát ý trong mắt Long Phi Dạ đã biến mất không dấu vết.

Dần dần, Hàn Vân Tịch liền phát hiện ra hắn có điều không được bình thường, nàng ngừng lại, chớp mắt quay sang nhìn hắn: “Điện hạ…”.

Long Phi Dạ mới tỉnh táo lại, rốt cuộc, từ đêm qua đến nay, hắn không bình tĩnh nữa mà né tránh rồi.

Tùy tiện cầm lên hai loại kim châm ám khí còn lại, hắn giưới thiệu đơn giản: “Cái này gọi là Bài châm, còn gọi là Hài châm, đặt ở mũi giày, dùng để đánh bị thương đối phương khi đá, yêu cầu chân phải có lực, nếu như có công phu về chân sẽ càng tốt. Cái này gọi là Khẩu châm, ý nghĩa như tên, tức là giấu châm trong miệng, phun ra đả thương người khác, yêu cầu của cái này là nội công.”

Kỳ thật, cách dùng của năm loại kim châm ám khí này đều rất đơn giản, chỉ cần giải thích một chút liền có thể hiểu, chỉ là, khi dùng lại không hề dễ dàng như vậy, kỳ thật khi đối diện với kẻ địch, để dùng tốt, dùng chuẩn lại tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều có thể nắm vững được.

Hàn Vân Tịch mải vội học tập đã bỏ qua mất khoảnh khắc né tránh của tòa băng sơn nào đó, nàng vội nói: “Điện hạ, chàng dạy ta nội công đi, còn có lực tay và nhãn lực!”

Sau khi Long Phi Dạ giới thiệu một lượt, nàng cơ hồ nghĩ cũng chẳng cần nghĩ cũng biết phải hạ độc lên châm như thế nào, hạ loại độc gì.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa từng nghĩ sẽ trở thành người hạ độc, nhưng mà, hết lần này đến lần khác bị hoàn cảnh ép buộc, hết lần này đến lần khác bị người ta coi là người có tính uy hiếp, nếu đã như vậy, nàng sẽ dứt khoát đem cái cương vị "người có tính uy hiếp" này biến thành sự thật!

Nàng vừa là độc y thì cứu người bệnh hoạn, vừa là độc thủ bảo vệ bản thân và trừ gian diệt ác.

Hàn Vân Tịch đang kích động, đáng tiếc lại bị Long Phi Dạ dội một gáo nước lạnh, hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói: “trước tiên suy nghĩ cách sử dụng, những cái khác…không vội.”

Hắn tác phong trước sau như một, tính nhẫn nại có hạn, nói xong liền muốn rời đi, Hàn Vân Tịch lần này không để hắn đi, vội vàng đuổi tới chắn trước đường, cười một cách đặc biệt nịnh bợ: “Điện hạ, hôm nay nếu chàng đã tới thì dạy hết luôn đi, kim châm ta đã chơi từ nhỏ tới lớn, mấy châm pháp này vào tay ta sẽ rất nhanh.”

Long Phi Dạ mặc dù không nói gì, nhưng mà cũng chẳng động, Hàn Vân Tịch cho rằng đã có hy vọng, vội vàng nói: “Điện hạ, thần thiếp một chút liền thông thạo, đảm bảo sẽ không làm kéo dài thời gian của chàng.”

Long Phi Dạ vẫn là hai chữ kia: “Không vội.”

“Điện hạ, thật ra…”

Ai biết Hàn Vân Tịch lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Long Phi Dạ cắt ngang, hắn nói: “Không vội, đợi Đường Li tới, bảo hắn dạy nàng.”

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch liền trợn mắt há miệng, lời tới miệng lại nói không ra.

Long Phi Dạ hứa dạy nàng ám khí, thế nhưng lại không hứa sẽ dạy thế nào, dạy đến trình độ nào, cho nên, hắn giới thiệu sơ qua cũng tính là đã àm tròn lời hứa, nàng cũng chẳng nói gì được.

Tên quỷ hẹp hòi này!

Hắn rõ ràng là nhớ chuyện lúc về ở cửa thành!

Đợi Đường Li đến dạy nàng?

Khi nào Đường Li đến? có thật là sẽ đến hay không?

Hàn Vân Tịch cười ha ha.

Mà Long Phi Dạ sớm đã quay người rời đi, gường mặt xưa nay băng lãnh hiện lên một đường cong như có như không, giống như đang cười trộm.

Hàn Vân Tịch, người cầu bản vương rất nhiều, nhưng mà, hết lần này đến lần khác đều thiếu nàng.

Hàn Vân Tịch nhìn bóng lưng Long Phi Dạ, cũng không đuổi tiếp, nàng nheo mắt, hừ một hơi, muốn nàng cầu hắn sao, không có cửa!

Long Phi Dạ, là chàng bảo ta tiếp xúc với ám khí, chàng sau này đừng đến cầu ta học!

Hàn Vân Tịch quyết tâm, bắt đầu từ ngày đó nàng hạ độc lên một đống châm, nàng bất giác lại nhớ đến tên Cố Thất Thiếu kia, độc trên mu bàn tay hắn đã giải chưa? Vết thương đã khỏi chưa?

Lần sau hắn còn dám xông vào không?

Nghe Triệu ma ma nói, bắt đầu từ tối qua, không chỉ có Phù Dung Viện, thị về của toàn bộ cả vương phủ đều gia tăng gấp đôi, nghe nói đều lầ người được điều động từ Cô Uyển tới.

Lúc này, Cố Thất Thiếu không ở ngoài, mà lại ở chính Hàn gia.

Hắn ngồi trên nóc khuê phòng bị bỏ trống của Hàn Vân Tịch, đang đắm chìm trên khuôn mặt tuấn mỹ, tự mình cởi bỏ mấy vòng băng gạc trên mu bàn tay.

May mắn hôm qua chạy nhanh, nếu không, tay hắn đã bị Hàn Vân Tịch hủy rồi.

Thực Nhục tán!

Tim nha đầu này làm bằng cái gì vậy, sao lại ác thế?