Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 195: Nàng có quan hệ gì với đường môn




Hàn Vân Tịch đắm chìm trong sự run sợ của mình, không phát hiện ra sự khác thường xung quanh, mà Long Phi Dạ ngự trên lưng ngựa, tựa như một vị vương không để gì vào trong mắt, về phần hắn có chú ý đến những lời nói của mọi người xung quanh không, cái này không thể biết được.

Một ngựa, hai người, náo động toàn thành.

Ngay bên cạnh một khách điếm, Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi đang ngồi dựa vào cửa sổ.

Cố Thất Thiếu bởi vì ăn trộm cây trà giống trân quý của Tạ gia, bị Tạ gia phát phong sát lệnh khắp toàn thành, cho đến hôm nay dưới sự hỗ trợ âm thầm của Mộc gia mới tháo chạy ra khỏi Dược Thành, vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy một màn này.

Cho dù Mộc Linh Nhi trong mắt chỉ có Cố Thất Thiếu, thế nhưng, nhìn thấy Long Phi Dạ, nàng cũng quên cả chớp mắt.

“Thất ca ca, nam nhân kia là ai, nhìn thấy có vẻ rất đáng sợ.”

“Chính là muốn đến nhà ngươi…” Cố Thất Thiếu thuận miệng trả lời, mặc dù rất hận Long Phi Dạ, nhưng hắn từ trước đến nay sẽ không để thù hận tra tấn mình, mối hận Long Phi Dạ hắn luôn nhớ kỹ, cũng không tức giận.

Sự chú ý của hắn đặt trên người Hàn Vân Tịch, phát hiện độc nha đầu này mới có mấy ngày không gặp mà đã gầy đi không ít!

Nàng nhìn qua rất mệt mỏi, nàng cùng Long Phi Dạ không phải là đến hôm nay mới về thành sao? Bọn hắn lại cùng nhau đi làm cái gì đây?

Long Phi Dạ công khai đưa nàng ấy về thành như thế này, là có ý cho người trong thiên hạ biết được thân phận của nữ nhân này, hay là vô tình đây?

Nghĩ đến đây, khóe miêng Cố Thất Thiếu hiện lên một vẻ xem thường lạnh nhạt, Long Phi Dạ sẽ làm những việc không có mục đích sao? Đánh chết hắn cũng không tin.

Chỉ là, hắn đoán không ra dụng ý của Long Phi Dạ, hoặc là, Long Phi Dạ cũng nhìn trúng Hàn Vân Tịch rồi?

“Thất ca ca, hắn rốt cuộc là người thế nào? Muội thấy không đơn giản.” Mộc Linh Nhi vừa hỏi, ánh mắt vừa nhìn theo người phía dưới, nàng muốn nhìn lâu hơn một chút, dù là một chút cũng được.

Nam nhân này, làm cho người khác nhìn thấy lần đầu, đều thấy sợ hãi. Nhìn lần thứ hai lại càng sợ hãi hơn, nhưng lại không có cách nào để kiềm chế không nhìn thêm lần thứ ba.

“Tần vương Thiên Ninh”

Cố Thất Thiếu đáp một cách hời hợt, không giống với Mộc Linh Nhi, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên người Hàn Vân Tịch.

Vừa nghe bốn chữ “Tần Vương Thiên Ninh”, Mộc Linh Nhi thất kinh, một ngụm nước trà trực tiếp phun ra khỏi miệng, “Huynh nói cái gì?”

Cố Thất Thiếu liếc mắt nhìn mặt bàn đầy nước trà một cái, sau đó tiếp tục đi xuống lầu xem tiếp.

“Hắn chính là Tần vương Thiên Ninh? Huynh… huynh... cha của muội mà biết điều này, đảm bảo sẽ đánh chết huynh!” Mộc Linh Nhi bị kinh hãi đến mức mặt trắng bệch.

Đương nhiên, sự kinh hãi của nàng ta cũng không phải là vì chuyện của rừng dược liệu.

Mộc gia cùng Bắc Lệ Khang Vương câu kết để che giấu mọi chuyện, cho dù là Mộc Linh Nhi không rõ, nhưng chuyện rừng dược liệu bị trộm, nàng không phải hoàn toàn không biết gì, là người có thiên phú nhất Mộc gia, là dược sư kế thừa có tiềm năng nhất, từ trước đến nay nàng cũng không quản nhiều chuyện đến vậy.

Nàng chỉ biết là, có một ngày Thất ca ca đột nhiên chạy tới tìm nàng, muốn nàng hỗ trợ, dẫn một người đến Mộc gia, nàng không nghĩ ngợi gì liền đáp ứng, cũng có được sự đồng ý của phụ thân, điều động người bày ra thiên la địa võng.

Thế nhưng, nàng vạn lần không nghĩ tới người Thất ca ca muốn tính kế chính là Tần Vương nha.

Vị này là thiên hạ đệ nhất lãnh vương, Mộc gia không phải thật sự đắc tội, nhưng mà, cũng không thể tùy tiện đắc tội được, cha cần phải biết chuyện này, còn không phải liên quan đến những tháng ngày yên ổn của nàng?

Bị Cố Thất Thiếu trợn mắt trắng mà nhìn, Mộc Linh Nhi thức thời đem bàn trà lau dọn sạch sẽ, lúc này lại hỏi tiếp: "Thất ca ca, huynh có thù với Tần Vương sao?"

Cũng không biết Cố Thất Thiếu nghe được nhưng không để ý, hay là không nghe thấy, tóm lại, hắn chỉ nhìn bên ngoài, không có phản ứng.

Mộc Linh Nhi nhìn theo ánh mắt của hắn, lúc này, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra người Cố Thất Thiếu luôn nhìn, không phải ai khác, chính là Hàn Vân Tịch.

Nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Cố Thất Thiếu, thông minh như Mộc Linh Nhi trong lòng ít nhiều cũng đoán được, giọng nói đang thánh thót bỗng trầm hẳn xuống: “Thất ca ca, nữ nhân kia chính là Tần Vương Phi Hàn Vân Tịch à?”

Thế nhưng, Cố Thất Thiếu vẫn không trả lời, thấy Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đi qua cửa khách điếm, hắn cũng muốn đứng dậy đi.

Mộc Linh Nhi vội vàng đi theo: “Thất ca ca, huynh muốn đi đâu?”

Cố Thất Thiếu cưng chiều vuốt tóc nàng, cười khoe núm đồng tiền: “Tiểu Linh nhi, muội nên trở về thành, ngoan...”

Mộc Linh Nhi chụp lấy tay hắn, nhanh mồm nhanh miệng, chất vấn: “Nàng ta chính là người trong lòng huynh?”

Nha đầu này thật thông minh, chỉ là không giữ được mồm miệng, nhất là đối với Cố Thất Thiếu, cho dù là nửa câu, nửa bí mật cũng không giữ được.

Năm đó nàng mười tuổi lén trốn vào rừng cây thuốc tại Dược Thành chơi, trùng hợp gặp Cố Thất Thiếu đi trộm thuốc, lúc đó Cố Thất Thiếu mười ba tuổi, hai đứa bé đánh một trận, như kiểu không đánh thì không quen biết.

Nhưng mà, Cố Thất Thiếu mười ba tuổi đã sớm không giống như trẻ con, suy nghĩ so với những đứa trẻ cùng trang lứa còn lớn hơn mười tuổi.

Trận đánh nhau kia, càng không phải trùng hợp, mà do Cố Thất Thiếu cố ý tạo ra, đương nhiên, tất cả những việc này, Mộc Linh Nhi đều không biết.

Từ đó về sau, Mộc Linh Nhi luộn gọi vị ca ca lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mình, là Thất ca ca. Chỉ biết hắn là trẻ mồ côi ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, không hề quan tâm đến lai lịch của hắn.

Thất ca ca từ trước tới nay luôn một bộ dáng thanh cao phóng khoáng, bất cần đời, phong lưu không bị trói buộc, nàng chưa hề thấy qua bộ dáng chăm chú như thế của hắn, thế nhưng, ánh mắt hắn ta nhìn nữ nhân kia, đều là một sự mê đắm!

Đêm hôm đó trên nóc nhà của Mộc gia, Thất ca ca nói hắn có người trong lòng, nhất định là nàng ta!

Mộc Linh Nhi rất bướng bỉnh, chớp đôi mắt to sáng ngời, chăm chú nhìn Cố Thất Thiếu, ai biết, Cố Thất Thiếu lại cười đến sáng lạn, hắn rất vui vẻ: “Linh Nhi, ngươi càng ngày càng thông minh, đoán đúng rồi!”

Lời này vừa nói ra, hai con ngươi linh động của Mộc Linh Nhi liền ảm đảm mất đi tia lanh lợi, nàng vô thức buông tay, chỉ là, rất nhanh lại nắm chặt tay của Cố Thất Thiếu, trầm giọng, vô cùng nghiêm túc nói, “Huynh không cần sĩ diện, thích phụ nữ có chồng! Muội sẽ nói điều này cho Tần Vương biết!”

Đáy mắt Cố Thất Thiếu hiện lên một tia khinh thường, đột nhiên nghiêm túc: “Thật sao?”

Mộc Linh Nhi rất cương quyết gật đầu: “Lập tức đi ngay!”

Cố Thất Thiếu vui vẻ, cười ha ha, nhéo Mộc Linh Nhi đến đỏ cả gò má nhỏ, cười nói: “Nha đầu ngốc, càng ngày càng dễ lừa! Thật ngốc!”

Mộc Linh Nhi sững sờ, ảm đạm trong mắt lập tức trở nên rực sáng: “Thất ca ca, huynh thật xấu! Huynh lại gạt muội!”

“Nha đầu ngốc này, làm sao lại dễ bị lừa gạt như vậy chứ? Ha ha...”

Cố Thất Thiếu cười to, tiếng cười sảng khoái còn chưa tan, sớm đã không thấy người rồi.

Mộc Linh Nhi bất tri bất giác, nàng vẫn chưa hỏi cho rõ ràng, Thất ca ca nói có người trong lòng là lừa nàng, hay là thích người trong lòng là Hàn Vân Tịch là lừa nàng?

“Thất ca ca!”

Mộc Linh Nhi đuổi theo tới bên ngoài khách điếm, đáng tiếc, đã sớm không thấy người đâu.

Mà lúc này, Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ đã về đến phủ Tần Vương, một trận giết chóc, mấy ngày bôn ba, cũng không biết Long Phi Dạ có mệt không, tóm lại, Hàn Vân Tịch lúc này không mệt một chút nào!

Không vì cái gì cả, chính là vì chuyện học ám khí.

Trên đường đi đều nghĩ phải giải thích như thế nào, nhưng mà về đến phủ rồi vẫn còn chưa biết phải giải thích ra sao.

Đến chỗ lối rẽ giữa hoa viên thơm ngát, chia hai ngả trái phải, Hàn Vân Tịch lặng lẽ đi ở phía sau, gặp Long Phi Dạ ngay lập tức liền rẽ trái, nàng rốt cục mở miệng, không giải thích, mà là trực tiếp.

“Điện hạ, chàng nói nếu có thể trở về sẽ dạy ta ám khí, vẫn... còn tính hay không?”

Long Phi Dạ quay người lại nhìn, nhíu lông mày, hình như muốn nói gì đó, chỉ là thấy biểu tình chân thật của Hàn Vân Tịch, hắn đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, không biết giữ nữ nhân này như thế nào đây.

Nàng hỏi như vậy, hắn có thể trả lời là “không tính nữa” hay sao?

“Lời bổn vương đã nói, đã bao giờ không tính chưa?” Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi lại.

Hàn Vân Tịch bất tri bất giác, lời mình vừa vội vàng hỏi, rõ ràng Long Phi Dạ không có chỗ để từ chối, đường đường là Tần Vương điện hạ, chẳng nhẽ có thể nói không giữ lời?

Thấy biểu tình nghiêm trang lạnh lùng của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch không nhịn được mà phì cười thành tiếng.

Long Phi Dạ mặt lạnh lại lạnh thêm mấy phần, hai người đối mặt, ngầm hiểu lòng nhau.

Hàn Vân Tịch thật sự không nhịn được, nở nụ cười, “Tần Vương điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, bắt đầu từ mai, thần thiếp liền cùng điện hạ học ám khí, xin điện hạ vui lòng chỉ giáo.”

Long Phi Dạ từ trước đến nay không thích những nữ tử ba hoa khua môi múa mép, thế nhưng, đối với Hàn Vân Tịch tựa hồ một chút bài xích cũng không có, ngược lại có chút cảm giác trước nay chưa từng có.

Đương nhiên, loại cảm giác này, hắn cũng không quá ưa thích.

“Ngày mai không rảnh, qua mấy ngày nữa.” Hắn lạnh lùng để lại một câu nói rồi rời đi.

“Vừa mới trở về, lại bận sao?”

Hàn Vân Tịch nói thầm, quay người bước sang phải, mang theo một túi ám khí nặng trĩu đi về phía Vân Nhàn Các.

Long Phi Dạ quả nhiên rất bận, màn đêm buông xuống phòng cũng không thấy sáng đèn, Nghi thái phi muốn tìm hắn để bàn chuyện mưu lược giúp Trưởng Tôn Triệt, cũng không tìm thấy người.

Bọn hắn rời đi mấy ngày nay, dường như hôn sự của Mộ Dung cũng qua đi, yến tiệc ầm ĩ cũng qua đi.

Nghi thái phi vì dưỡng nữ Mộ Dung này, có thể nói là tận tâm hết sức, mặc dù Long Phi Dạ không ở đây, bà ta cũng không nhàn rỗi, tiếp tục vì Trưởng Tôn Triệt bày mưu tính kế.

Hàn Vân Tịch để ý, buồn bực ở trong lòng, thật sự không hiểu nổi Nghi thái phi cao cao tại thượng, vì cái gì lại làm những việc như kiểu thiếu nợ Mộ Dung.

Đương nhiên, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, nàng còn phải bận rộn nghiên cứu ám khí kim châm!

Trước tiên cần phải biết những ám khí kim châm này dùng như thế nào, tẩm độc ra sao, tẩm loại độc gì. Có loại độc dùng rất tốt, đem chất độc dính vào ám khí liền có thể để được rất lâu, nhưng mà, có một số độc nhất định phải ngâm lâu, cũng chính là phải luyện chế độc mới dùng được.

Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, khoảng thời gian sắp tới của mình sẽ bận rộn đây.

Ngày hôm đó, nàng đang ở trong sân thử chế độc trên ám khí kim châm, đột nhiên một trận gió thổi qua, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện, ống tay áo nhẹ nhàng phất qua gương mặt của nàng, tựa như dịu dàng vuốt ve.

“Ối!”

Hàn Vân Tịch thất kinh, mạnh mẽ đứng dậy, định thần nhìn lại, đã thấy một nam tử giống như hồ yêu chuyển thế đẹp tuyệt mỹ, áo bào đỏ khuynh thành, đứng ở bên cạnh, híp đôi mắt hẹp dài, cười với nàng một cách vô hại.

Người này, ngoại trừ Cố Thất Thiếu, thì có thể là ai?

Hàn Vân Tịch cũng nheo mắt, làm một mặt nguy hiểm: “Lại là ngươi!”

“Độc nha đầu, ca ca ta không giết chồng nàng, tại sao thấy ta lại có vẻ không hoan nghênh?” Cố Thất Thiếu nghiêm túc hỏi.

“Không mời mà tới không phải lừa đảo thì là kẻ trộm.” Hàn Vân Tịch cũng không nể mặt, nàng cùng hắn ta không thù không hận, nhưng mà, hắn tự nhiên xông vào phủ Tần vương, tuyệt đối không có chuyện gì tốt.

“Không có chuyện gì thì không thể tới nhìn nàng một cái hay sao?”

Cố Thất Thiếu cười cười đi tới, từ tay áo rộng thùng thình móc rồi lại móc, móc ra một đống đồ vật, nhân sâm, tổ yến, sò tuyết, hoa nhựa cây các loại, tất cả đều là thuốc bổ thượng đẳng, từng túi đặt trên bàn đá, số lượng cũng không ít.

Hàn Vân Tịch trợn tròn mắt. “Ngươi làm gì vậy?”

“Cho nàng bồi bổ thân thể, mới một thời gian không gặp, nàng làm cái gì mà gầy đi trông thấy.” Cố Thất Thiếu quan tâm nói.

Hàn Vân Tịch kinh ngạc đến co rút khóe miệng, thế nhưng, nàng lại nói: “Tự nhiên lại ân cần, không gian thì là trộm!”

Cố Thất Thiếu chỉ coi như không nghe thấy, liếc qua đám ám khí kim châm trên bàn, đáy mắt hiện lên tia phức tạp: “Ám khí Đường Môn?”

Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ tới đồ trên bàn, đang muốn thu lại, Cố Thất Thiếu lại giữ tay nàng, cản lại, chăm chú hỏi: “Độc nha đầu, nàng có quan hệ gì với Đường Môn?”

Hàn Vân Tịch chưa từng thấy qua ánh mắt Cố Thất Thiếu nghiêm túc như thế, nàng hơi bị kinh hãi, nhưng đột nhiên có hòn đá bay tới, đánh trúng vào mu bàn tay của Cố Thất Thiếu, máu tươi lập tức bắn tung tóe!

Ối!