Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 150: Bổn vương phi phách lối như vậy đấy




Chủ ý này hay?

Hàn Vân Tịch đã bị kinh động, nàng biết rất rõ cách tranh đấu giữa các nữ tử cơ bản nhất chính là cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, chỉ là đám nữ nhân này đã đấu với nhau từ nhỏ đến lớn, họ vẫn chưa thấy phiền sao?

Nàng chỉ xem tiểu thuyết cung đấu thôi đã thấy phiền lắm rồi, chủ ý này, hay ở đâu chứ?

Hàn Vân Tịch đã hết hứng thú, thế nhưng, hứng thú của mọi người ở đây lại bốc cháy lên, các nàng lập tức kích động.

“Quả thực vịnh mai rất hợp với tình cảnh lúc này, rất xứng với màu sắc của khu vườn này.”

“Ta cũng đang muốn nói như vậy đó, tất cả mọi người hãy làm một bài rồi cho công chúa điện hạ chọn vài bài hay, làm thành một quyển, sau đó dâng lên cho Hoàng hậu nương nương.”

“Được đấy, cách này rất hay!”



Những người nữ tử này, từ lúc bắt đầu đã luôn chờ đợi cơ hội này rồi, cho dù là vịnh mai, họa mai hay là đấu cầm, các nàng đều đã chuẩn bị đầy đủ, những chuyện này sao có thể làm khó được các nàng chứ?

Nhưng còn Hàn Vân Tịch thì thảm rồi, một đích nữ phế vật bị vứt bỏ từ nhỏ, nàng sẽ biết làm gì chứ? Thấy hành vi xưa nay của nàng, những lời nàng nói ra thì có thể biết nàng là một người thô tục đến cỡ nào.

Mọi người rất mong chờ biểu hiện của nàng!

Trường Bình Công chúa cười ha ha nhìn Hàn Vân Tịch: “Tần hoàng thẩm, ngươi cảm thấy vịnh mai được không?”

Khóe miệng Hàn Vân Tịch co giật, nàng vẫn chưa trả lời, mọi người ở đây đã bắt đầu lao nhao cả lên.

“Ta còn chưa được thấy Tần vương phi làm thơ đó? Mọi người hôm nay có phúc rồi!”

“Tần vương phi, nghe nói người là đại tài nữ, Tần vương rất thưởng thức tài hoa của người.”

“Vương phi nương nương, hôm nay người cũng đừng che giấu nữa, nhất định phải để cho mọi người mở mang tầm mắt mới được, để mọi người nhìn thử, rốt cuộc là loại tài hoa gì mới có thể lọt vào mắt xanh của Tần vương điện hạ!”



Câu nói này nghe thì có vẻ nịnh nọt, nhưng thật ra lại là mỉa mai, nói móc, tâng bốc với sự ác ý!

Hàn Vân Tịch thấy sự ghen ghét, không cam lòng của mọi người, nhưng nàng cũng không để nó ở trong lòng, mặc kệ các người ước ao ghen tị, ta vẫn trong sạch như trăng sáng gió mát.

Thế nhưng vào lúc này, Đoan Mộc Dao ngồi bên cạnh nàng lại đứng ngồi không yên, nàng ta cười cợt: “Bốn công chúa rất khó hiểu vì sao Vương phi nương nương được gả vào Tần vương phủ, thì ra là do tài hoa của Vương phi nương nương, thế nên người mới có thể lọt vào mắt xanh của Tần vương điện hạ, thật là làm cho người ta… không thể tưởng tượng được, chi bằng Vương phi nương nương hãy làm một câu thơ xem sao?”

Lời này vừa nói ra, nơi này đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh, lời nói này của Đoan Mộc Dao thật sự rất cay nghiệt, ai cũng biết hôn ước giữa Hàn Vân Tịch và Tần vương là thế nào, nàng lại nói vậy, quả thực là hung hăng đánh vào mặt Hàn Vân Tịch.

Ai ngờ, lúc này Trường Bình Công chúa còn thêm mắm thêm muối vào, nàng mang vẻ mặt khiếp sợ: “A… Tần hoàng thẩm, ngươi thật sự cho rằng vì tài năng và học vấn tốt đẹp của mình nên Tần hoàng thúc mới lấy ngươi sao? Trước đó ta không hề biết điều này đó! Có thật không vậy?”

Hàn Vân Tịch phải trả lời thế nào?

Nếu nàng trả lời phải, lại không chứng minh được tài năng của mình, vậy thì sẽ bị người ta cười nhạo đến chết?

Nếu nàng trả lời là không phải, Đoan Mộc Dao và Trường Bình Công chúa tất nhiên sẽ dùng hôn ước và việc nàng tự mình vào Tần vương phủ để chà đạp nàng.

Lời nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người lập tức đều nhìn về phía Hàn Vân Tịch, cái nhìn có vẻ rất hả hê, họ đều đang chờ nàng trả lời.

“Chẳng lẽ không đúng ư? Vương phi nương nương, người hãy cho một câu trả lời đi.” Đoan Mộc Dao cười lạnh nói.

Trong lúc tất cả mọi người đang chờ nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch lại mỉm cười, nụ cười rất đẹp, rất tự tin, nàng ung dung nói: “Tài hoa, cũng xem như là một nguyên nhân.”

Nữ nhân này, khẩu khí thật là lớn!

“Ha ha, xem ra tất cả mọi người đã đoán đúng rồi, tài hoa của Tần hoàng thẩm tuyệt đối không tầm thường chút nào, hôm nay mọi người hãy rửa mắt mà xem đi!” Giọng điệu của Trường Bình công chúa cũng thay đổi.

Đoan Mộc Dao mang vẻ mặt khinh thường: “Vậy thì mời Tần vương phi hãy cho một bài vịnh mai trước?”

“Đúng, phải cho một bài trước đã! Nhanh nhanh!” Trường Bình công Chúa không chờ đợi được nữa mà thúc giục.

Căng thẳng!

Tầm mắt của mọi người không hề rời khỏi Hàn Vân Tịch, ngay cả mấy vị nam tử ở đây, bao gồm Long Thiên Mặc cũng nhìn chăm chú.

Lần này Hàn Vân Tịch chắc chắn sẽ phải đâm lao theo lao, khẩu khí lớn như vậy, nhìn thử xem kết cục của nàng sẽ ra sao.

Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Trường Bình Công chúa, người nhất định muốn ta làm trước?”

Trường Bình công chúa sững sờ, lập tức gật đầu: “Chuyện này cần gì phải hỏi đi hỏi lại chứ, Tần hoàng thẩm ngươi cũng đừng lề mề nữa, đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lề mề như vậy làm gì chứ? Không nhìn thấy mọi người đang chờ sao? Rất mong chờ đó!”

Đoan Mộc Dao kiêu ngạo cười một tiếng: “Vương phi nương nương, ngươi cũng đừng… khiêm tốn nữa! Bắt đầu đi.”

Hàn Vân Tịch, hôm này bổn Công chúa nhất định phải mở mắt xem ngươi làm sao có thể mở được cái miệng này!

Nơi đây đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đợi, tưởng chừng bầu không khí căng thẳng ngày một tăng cao…

Thế nhưng, Hàn Vân Tịch lại nhìn sang Đoan Mộc Dao lần nữa: “Vinh Nhạc Công chúa là khách, vẫn nên để nàng làm trước đi.”

Lấy cớ! Từ ngữ thoái thác!

Hàn Vân Tịch, ngươi tiêu đời rồi, ta biết ngay là ngươi không làm được mà!

Đoan Mộc Dao còn chưa trả lời, Trường Bình Công chúa đã thuận tiện nói: “Tần hoàng thẩm, ngươi thật là biết nói đùa đó, Vinh Nhạc công chúa là nữ thi sĩ nổi tiếng nhất tại Vân Không đại lục, cũng đã ra được mấy bản thi tập rồi, ngay cả trong sách giáo khoa của học viện Hoàng Gia cũng đã sử dụng thơ của nàng, mỗi người chúng ta đều học thuộc lòng mấy bài luôn đấy! Đương nhiên là nàng phải là người cuối cùng rồi, ngươi vẫn làm trước thì hơn!”

Đoan Mộc Dao mang vẻ mặt kiêu ngạo, không hề chột dạ mà nhận lấy lời khen của Trường Bình công chúa.

Hàn Vân Tịch cười như không cười, sao Trường Bình không nói là mình đọc thơ của Đoan Mộc Dao mà lớn nhỉ?

“Nếu không thì vị Từ tiểu thư kia làm trước đi?” Hàn Vân Tịch lại chối từ, nhìn về phía Từ Hữu Dung.

Trường Bình Công chúa lập tức nói: “Tần hoàng thẩm, trong một năm thì nàng ta đã có năm sáu bài thơ có thể ghi vào thi tập hàng năm thôi, ngươi đừng để nàng bị bêu xấu chứ. Các ngươi đâu cùng một đẳng cấp.”

“Vậy trong mấy người thì ai có thể làm trước thế?” Hàn Vân Tịch than thở một tiếng.

Trường Bình Công chúa vui vẻ, nàng biết thế nào Hàn Vân Tịch cũng sẽ nóng nảy, nàng bình thản ung dung giới thiệu: “Tần hoàng thẩm, vị kia là thiên kim của Lễ bộ Thượng thư Thượng Quan Tình, ba tuổi đã có thể làm thơ, bảy tuổi vang danh đế đô. Còn vị kia chính là thất tiểu thư của quốc công phủ Tô Anh Tuyết, thơ của nàng thì dân chúng nơi đế đô đều nghe đến thuộc lòng, Còn nữa, vị này cũng chẳng tầm thường chút nào, thơ của nàng ngay cả đại học sĩ cũng cảm thấy không bằng…”

Trường Bình Công chúa khoe khoang một hồi, cuối cùng cười nói: “Đương nhiên, bọn họ đều không thể lọt vào mắt xanh của Tần hoàng thúc được, không bằng ngươi được, ngươi cũng đừng từ chối nữa, làm một bài đi!”

Thật ra thì Hàn Vân Tịch đã bị hù rồi, không nghĩ đến cao thủ lại nhiều như vậy, nhưng nếu Trường Bình công chúa nghĩ có thể dùng thủ đoạn thế này để đưa nàng lên cao, sau đó để nàng rơi xuống một cách thảm hại hơn thì đã sai cả mười phần!

Nàng lười biếng duỗi người, nhìn đám người xung quanh một lát, cười nói: “Trường Bình, ý của ngươi là các nàng không bằng ta, ta làm trước, vậy thì các nàng không cần lãng phí thời gian nữa đúng không?”

Lời này vừa nói ra, người ở đây đều giật mình, Trường Bình Công chúa cũng hít sâu một hơi, lời này của Hàn Vân Tịch là có ý gì? Khẩu khí này còn lớn hơn lúc nãy nữa!

“Trường Bình, đúng không?” Hàn Vân Tịch lại hỏi.

Trường Bình Công chúa chẳng thể nào tưởng tượng nổi, thế nhưng, nàng ta vẫn dứt khoát gật đầu: “Phải!”

Hàn Vân Tịch, nếu ngươi đã muốn tìm chết như vậy, vậy thì ta sẽ để cho ngươi chết càng thảm hại hơn nữa!

Hàn Vân Tịch hài lòng gật đầu, nàng thật sự không muốn ở đây nghe một đống nữ nhân này ra vẻ nho nhã làm thơ đâu.

Lúc này, Đoan Mộc Dao thật sự không nhịn được nữa, hỏi ngược lại: “Ý của vương phi nương nương là muốn tỷ thí một mình với bổn Công chúa ư?”

Có lẽ sợ Hàn Vân Tịch không trả lời, nàng ta học theo giọng điệu lúc nãy mà Hàn Vân Tịch truy vấn Trường Bình công chúa, lại hỏi thêm một câu: “Đúng không?”

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch chẳng thèm nghĩ ngợi gì, dứt khoát trả lời: “Đương nhiên là đúng.”

Chuyện này…

Đoan Mộc Dao bất ngờ, lập tức nói: “Vậy thì đừng lề mề nữa, ngươi bắt đầu đi!”

Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch lại khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ôi chao, ta sợ ta làm thơ quá tốt, ngươi lại xấu hổ không muốn làm nữa, vẫn nên cho ngươi một cơ hội thì hơn, ngươi làm trước đi.”

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng!

Nữ nhân này thật là phách lối!

Quả thực là phách lối đến mức vô tri, nàng lại dám khiêu khích Vinh Nhạc công chúa, một vị đại tài nữ đã được công nhận?

Đoan Mộc Dao tức giận đến mức đứng lên ngay lập tức, trừng to đôi mắt rồi lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, nữ nhân này đơn giản chỉ muốn dùng sự ngu dốt của mình để sỉ nhục nàng mà thôi!

Nàng ta không thể nhịn được nữa, gọi thẳng tên: “Hàn Vân Tịch, hôm nay, nếu ngươi có thể thắng được bổn Công chúa, từ đây về sau bổn Công chúa sẽ không làm thi từ ca phú gì nữa!”

Thế nhưng, Hàn Vân Tịch lại không thèm suy nghĩ chút nào liền trả lời, rất sảng khoái: “Không thành vấn đề!”

“Ngươi!” Đoan Mộc Dao thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình nữa, nhìn thấy trong mắt của Hàn Vân Tịch không hề có sự sợ hãi, nàng đột nhiên có một sự sợ hãi không tên, chỉ là nàng ta nhanh chóng bỏ qua không thèm để ý đến nó nữa, chưa nói đến việc nữ nhân này chưa hề được nhận một sự giáo dục nào, căn bản sẽ không làm thơ được, cho dù nàng ta có thể làm thơ, cũng tuyệt đối không thể thắng được nàng!

“Nếu như ngươi thua, ngươi phải chủ động rời khỏi Tần vương phủ!” Đoan Mộc Dao nhấn mạnh từng câu từng chữ, vang vọng khắp nơi.

“Được.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, lại làm cho mọi người cảm nhận được một sự chấn động không tên.

“Ngươi làm trước đi!” Đoan Mộc Dao ép sát không tha.

Lần này thì Hàn Vân Tịch không từ chối nữa, nàng uống một ngụm trà, liền ung dung ngâm ra câu thơ tứ tuyệt kinh điển của Mao gia gia.

“Gió mưa đưa tiễn xuân đi. Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai. Non cao băng đóng chặt rồi. Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần…” (1)

Ngâm đến lúc này thì nơi đây đã sớm yên ắng, tất cả mọi người dường như cũng đã bị hớp hồn, đều chăm chú lắng nghe đợi Hàn Vân Tịch tiếp tục, còn Trường Bình công chúa và Đoan Mộc Dao thì nhìn nhau, sắc mặt dần thay đổi.

Hàn Vân Tịch dừng một lát, mỉm cười rồi mới tiếp tục: “Tươi nào phải để tranh xuân. Tươi là để báo tin xuân đã về. Tưng bừng đợi khắp sơn khê. Hoa này trong đám hoa kia cùng cười!” (2)

Nàng vừa ngâm xong, Trường Bình Công chúa liền sửng sốt, mà Đoan Mộc Dao chỉ cảm thấy thế giới của nàng cũng đã yên tĩnh lại theo mấy chữ cuối cùng mà Hàn Vân Tịch nói ra “trong đám hoa kia cùng cười”, yên tĩnh đến mức nàng chỉ nghe được tiếng tim mình đập: “Thịch! Thịch! Thịch!”

Trời ạ!

Nàng… nàng đã nghe nhầm đúng không? Nàng… đang nằm mơ sao?

Trong thiên hạ này sao có thể có lời thơ hay như vậy chứ?

Nó hay đến mức cho dù nó xuất phát từ miệng của Hàn Vân Tịch, nàng cũng không thể không thừa nhận cái hay, cái đẹp của nó!

Vịnh mai, sau khi ca ngợi phẩm cách của hoa mai thì phần lớn đều sẽ biểu đạt sự thanh cao và xa cách mọi người của thi nhân, chủ yếu là mèo khen mèo dài đuôi, thế nhưng, bài thơ của Hàn Vân Tịch lại không hề giống vậy, một câu “Tưng bừng đợi khắp sơn khê. Hoa này trong đám hoa kia cùng cười”, đơn giản đã giết hết tất cả các tác phẩm xuất sắc khác, biểu đạt ra một sự khiêm tốn thoát tục, khí thế phóng khoáng rộng rãi!

Đoan Mộc Dao khó mà tin được nhìn về phía Hàn Vân Tịch, ngã ngồi xuống dưới, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây vẫn còn đang tinh tế thưởng thức hai câu thơ lúc nãy của Hàn Vân Tịch, tất cả đều bất ngờ, rung động!

Sau sự yên tĩnh lâu dài này, đột nhiên, Long Thiên Mặc vỗ tay thật mạnh: “Hay! Vô cùng hay! Cực kì tuyệt vời! Tần hoàng thẩm, người thật sự là người thích giấu nghề mà, cuối cùng cũng để cho mọi người mở rộng tầm mắt rồi!”

Long Thiên Mặc thật sự rất bất ngờ, cho dù là nam tử cũng không có khí tiết, khí phách như câu thơ lúc nãy!

Chữ giống như người, thơ cũng giống như người.

Nữ nhân này quả thực rất phách lối, thế nhưng, nàng lại có đủ vốn liếng để phách lối.

Nàng thật là một kỳ nữ, không biết trên người nàng còn có bao nhiêu thứ tốt đẹp vẫn chưa được bày ra nữa?

***

(1) và (2): Bản dịch của Xuân Thủy.