Có một khoảng cách từ Cô Uyển đến Hàn gia, Long Phi Dạ tốc độ dù nhanh, cũng cần thời gian, chỉ chốc lát sau, Hàn Vân Tịch liền cảm thấy không thoải mái, cổ đau.
Nàng ngẩng đầu lên, cuồng phong gào thét lại nghênh diện lao đến, thổi trúng tóc dài của nàng tung bay, mặt đau như bị đao cắt.
Hàn Vân Tịch lại một lần nữa vùi đầu xuống, chỉ là, rất nhanh lại ngẩng đầu, nếu nàng cứ giữ động tác cúi đầu quá lâu, phỏng chừng khi tới Hàn gia rồi, cổ nàng sẽ cứng lại.
Long Phi Dạ đương nhiên phát hiện được mỗi cử động nhỏ của người phía sau, nhưng, mắt hắn trước sau đều nhìn về phía trước, bất động thanh sắc, phảng phất như một thói quen.
Nhưng...... nhưng...... Tần Vương điện hạ, đây là lần đầu tiên cõng người nha!
Hồi lâu, cổ của Hàn Vân Tịch rốt cuộc đau chịu không nổi, nguyên bản một đêm không ngủ, nàng liền mỏi mệt. Cứng đờ ở sau lưng Long Phi Dạ lâu như vậy, nàng có chút kiệt sức.
Nàng chần chờ một lát, một bộ biểu tình làm tặc, bí mật liếm liếm môi, bàn tay vốn đang bíu vào trên vai Long Phi Dạ cẩn thận duỗi duỗi, chậm rãi ôm lấy cổ Long Phi Dạ.
Vừa ôm một cái, Hàn Vân Tịch liền không dám chuyển động, sau khi thấy Long Phi Dạ không có phản ứng gì, nàng sợ hãi vui vẻ. Ôm như vậy khiến cánh tay nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tròng mắt nàng xoay xoay vài vòng, lại liếm liếm môi, thử cẩn thận nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ dán ở trên vai hắn.
Đương nhiên, động tác của nàng vẫn rất cứng, lần trước bị Long Phi Dạ mang đi diệt độc muỗi, lúc đó Long Phi Dạ bá đạo ôm nàng vào trong ngực, nhưng hôm nay, lại là nàng chủ động gần hắn.
Gia hỏa này có thể lại cảm thấy nàng lả lơi ong bướm hay không, không giữ đạo làm vợ đâu?
Vừa nhớ tới cảnh cáo lúc trước của hắn, Hàn Vân Tịch liền buồn bực, cổ nhân cổ hủ nha!
Hàn Vân Tịch đợi trong chốc lát, cũng không nghe thấy Long Phi Dạ lên giọng bất mãn, nàng nghĩ tốc độ của gia hỏa này nhanh như vậy, hẳn là không rảnh để ý đến nàng đi.
Lúc này, thần kinh căng chặt của nàng mới được thả lỏng, cũng không biết trong lòng mình sợ cái gì, âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lẩm bẩm nói, "Tần Vương điện hạ, xin lỗi, không có ý gì khác, chỉ là mượn dựa một chút."
Đến khi người phía sau cuối cùng cũng an phận, lông mày nhíu chặt của Long Phi Dạ cũng mới được buông ra. Hắn trước sau vẫn bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt lại sâu sắc hơn, đáy mắt một mảnh bóng ma, đêm ngày đen tối, khiến người không thể cân nhắc.
Một đường yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét lướt qua, còn có âm thanh mà hai người cũng không biết đến...... nhịp tim của bọn họ.
........Edit & Dịch: Emily Ton.......
Tới Hàn gia rồi, trời vẫn còn tối tăm, trời vào đông vẫn luôn sáng muộn.
Hàn Vân Tịch chỉ đường, Long Phi Dạ rất nhanh đã mang theo nàng lặng yên không một tiếng động dừng lại ở trên nóc nhà Tam di nương.
Tuy rằng đã được Long Phi Dạ hứa hẹn, nhưng là, Hàn Vân Tịch như cũ vẫn không hy vọng tìm được dấu vết gì để lại ở trong phòng Tam di nương. Đừng liên luỵ tới Hàn gia là tốt nhất, luôn có biện pháp tìm ra được manh mối từ địa phương khác.
Cách bố trí sân của Hàn gia phần lớn đều giống nhau. Hàn Vân Tịch dựa vào ký ức trước kia, cũng đại khái biết bố cục trong viện của Tam di nương, cùng một loại với tứ hợp viện*.
*Tứ hợp viện (四合院): Với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.
Lúc này, trong viện một mảnh yên tĩnh, còn chưa có người tỉnh dậy. Nhưng là, Hàn Vân Tịch biết, chưa đầy một canh giờ (2h) nữa thì những người hầu sẽ tỉnh dậy.
"Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết manh mối là gì sao?" Long Phi Dạ thấp giọng hỏi nói.
Hàn Vân Tịch lời ít mà ý nhiều đem chuyện ngày đó nàng uống trà xuân ở trong viện Tam di nương, còn nói ra những phát hiện trong nhà gỗ nhỏ. Long Phi Dạ là người thông minh, vừa nghe đã hiểu.
Căn nhà gỗ nhỏ của Tam di nương xuất hiện Xà Độc, cũng không kỳ quái. Nhưng Xà Độc đều bị đổi đi đúng lúc như thế, tất có điểm khả nghi.
"Cho nên, ta nghĩ tìm một lần nữa toàn bộ sân này, nhìn xem có tàn tích các vị Xà Độc khác hay không." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Tàn tích Xà Độc trong nhà gỗ nhỏ sở dĩ sẽ bị nàng phát hiện, bởi vì: 1) Độc tính của Xà Độc độc hơn so với độc dược bình thường, hệ thống giải độc tương đối mẫn cảm. 2) Ngăn kéo của hai tủ thuốc, không được xử lý sạch sẽ.
Lúc trước, Hàn Vân Tịch rất hy vọng có thể tìm được tàn tích Xà Độc khác trong viện này, hiện giờ, nàng thiệt tình không hy vọng như thế.
"Manh mối này có thể khả nghi, nhưng tính khả nghi không cao." Long Phi Dạ khách quan nói.
Hàn Vân Tịch đương nhiên rõ ràng, "Ta hy vọng là ta đã suy nghĩ quá nhiều."
Lời này vừa ra, bên môi Long Phi Dạ liền nổi lên một nụ cười lạnh lùng châm chọc, nhìn thấy Hàn Vân Tịch đặc biệt không vui.
"Để ta xuống." Nàng nói lạnh lùng, trong giọng nói lộ ra phần mệnh lệnh.
Long Phi Dạ sửng sốt, đón nhận ánh mắt giận dữ của nàng, thế nhưng ma xui quỷ khiến cũng không thèm so đo nhiều cùng nàng, hắn ôm lấy nàng đặt xuống mặt đất, lặng yên không một tiếng động cạy đại môn.
Hàn Vân Tịch thấy động tác mở cửa nhanh nhẹn lão luyện của hắn, trong lòng không khỏi cảm khái, gia hỏa này quý vì là Tần Vương cao cao tại thượng, tiềm năng trở thành tên trộm cư nhiên tốt như thế.
Không cần phải nói, nếu không có Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch thật đúng là vào không được.
Cửa đẩy ra, Hàn Vân Tịch khập khiễng đi vào, Long Phi Dạ theo sát phía sau, lặng yên không một tiếng động che cửa lại, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Vừa vào cửa đã đến khách đường lớn, tuy rằng nơi này không có khả năng sẽ có dấu vết tàn lưu Xà Độc, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn khập khiễng đi một vòng, khởi động hệ thống giải độc bắt đầu tìm kiếm.
Long Phi Dạ tựa cửa như một vị thần, đứng ở cạnh cửa, nhìn thân ảnh Hàn Vân Tịch chậm rãi di động trong bóng tối.
Nếu Hàn Vân Tịch tay chân nhanh nhẹn mà nói, nàng đi một vòng sẽ rất nhanh, chỉ là, hiện giờ trên chân có thương tích, khó tránh khỏi sẽ chậm trễ thời gian. May mắn thay nàng có hệ thống giải độc, nếu không, thật sự là phải dựa vào tìm kiếm người đi điều tra, phỏng chừng sẽ phải phiền toái tới Long Phi Dạ bồi nàng đi.
Rất nhanh, bọn họ đã lục soát tất cả sân của Tam di nương, cũng không có phát hiện gì, chỉ còn lại phòng ngủ Tam di nương và Hàn Nhược Tuyết. Lúc này, hai mẹ con còn đang trong mơ ngủ.
"Đều không có?" Long Phi Dạ rõ ràng có chút thất vọng.
"Còn có hai gian phòng ngủ, đi tìm xem." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, trong lòng lại mừng thầm. Vài ba vị Xà Độc nhất định chỉ là trùng hợp, nhất định chỉ là do nàng suy nghĩ quá nhiều!
Long Phi Dạ không hỏi nhiều, cùng Hàn Vân Tịch đi về phía phòng ngủ Hàn Nhược Tuyết. Khuê phòng của nữ tử chính là khác biệt, vừa mới tới cửa đã có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt. Long Phi Dạ chần chờ một lát, thấp giọng, "Quay lại khi trời đã sáng."
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua sắc trời, nghiêm túc nói, "Còn kịp, đỡ phải đi thêm một chuyến."
Thứ nhất, trong người Hàn Vân Tịch có đánh cuộc, không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy. Thứ hai, nếu không biết mọi chuyện rõ ràng như thế nào, sau khi trở về nàng sẽ ngủ không yên.
Tìm khắp nơi cũng chưa tìm được tàn tích Xà Độc, vô cùng có khả năng thật sự là nàng đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng là, cũng vô cùng có khả năng Xà Độc đã được giấu ở trong phòng ngủ.
Long Phi Dạ đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch đã móc ra một vật cùng loại với đàn hương từ trong túi chữa bệnh, thật cẩn thận bật lửa, ở trên cửa sổ giấy chọc cái lỗ, duỗi vào.
Đừng nói lạm dụng mê hương là thủ đoạn hạ lưu, thời điểm mấu chốt dùng nó vẫn luôn tốt.
Hàn Vân Tịch tính toán thời gian, cười hắc hắc nói với Long Phi Dạ, "Điện hạ, cạy cửa."
Long Phi Dạ nghe những lời này cảm thất rất táo bạo, kỳ thật muốn tra Tam di nương, hắn có thể đơn giản đến vào lúc ban ngày, cho dù là đảo hết toàn bộ tòa nhà, cũng sẽ không bị người phát hiện, hắn thật sự là điên rồi mới có thể suốt đêm mang nữ nhân này lén lút tới đây để làm việc này.
Hắn mang khuôn mặt không có biểu tình cạy cửa ra, thấy Hàn Vân Tịch đi vào, hắn lại không nhúc nhích, đứng tại chỗ, thậm chí đầu cũng không thèm nhìn vào phía bên trong.
Phòng nữ nhân, hắn từ trước đến nay đều luôn kiêng dè, huống chi bên trong còn có người đang ngủ.
Hàn Nhược Tuyết nguyên bản đã ngủ, hơn nữa lại trúng mê hương, cho dù động tĩnh lớn hơn nữa cũng đều rất khó tỉnh lại. Hàn Vân Tịch tra xét một vòng, cuối cùng mới tra tới trên giường.
Nhấc lên tấm rèm đang buông xuống, chỉ thấy tư thế ngủ của Hàn Nhược Tuyết không tốt chút nào, cảnh xuân tiết ra ngoài rối tinh rối mù.
Hàn Vân Tịch bất giác quay đầu nhìn lại phía ngoài cửa, nghĩ thầm, Long Phi Dạ không tiến vào, tựa hồ là đúng.
Cũng không biết nên nói tiếc nuối, hay là nên nói may mắn, trong phòng Hàn Nhược Tuyết cũng không tìm được manh mối gì, hiện giờ chỉ còn lại Tam di nương Lý thị.
Hàn Vân Tịch không dám nhìn mặt Long Phi Dạ, nàng nghĩ, những thất vọng tối nay đủ để gia hỏa này xua tan hết tâm trạng vui vẻ lúc trước đi?
Hàn Vân Tịch vẫn giống như vừa rồi, dùng mê hương khiến Lý thị hôn mê trước mới mở cửa đi vào. Long Phi Dạ vẫn đứng ở ngoài cửa như cũ, tuy rằng là đứng, nhưng hắn vẫn cẩn thận chú ý động tĩnh quanh mình.
Nếu tam di nương Lý thị là nội gian, tòa sân này sẽ không đơn giản như mặt ngoài nhìn qua như vậy, ít nhất sẽ ngầm có thủ vệ lui tới.
Phòng Lý thị so Hàn Nhược Tuyết lớn hơn, mà nơi này cũng là nơi khả nghi nhất.
Hàn Vân Tịch đặc biệt nghiêm túc điều tra, nàng hết sức chăm chú, không hy vọng bỏ qua bất luận dấu vết gì để lại.
Chỉ là, nghiêm túc điều tra một vòng, hệ thống giải độc cũng không có bất kỳ nhắc nhở nào. Cuối cùng, ánh mắt Hàn Vân Tịch nhắm ngay vào giường, đó là một chỗ cuối cùng trong toàn bộ sân chưa điều tra đến!
"Tam di nương, Vạn Xà Độc nhất định không phải là do ngươi hạ!"
Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự nói, từng bước một đi qua. Nếu như Long Phi Dạ đi theo vào mà nói, có lẽ, hắn đã sớm nhận thấy được điều gì đó không thích hợp, đáng tiếc, lúc này Long Phi Dạ đang ở ngoài cửa.
Hàn Vân Tịch từng bước một tới gần giường, người không biết võ công như nàng làm sao có thể cảm nhận được sát khí phát ra từ sau bức trướng? Tam di nương một khi ngửi phải mê hương liền tỉnh, giờ này khắc này, trong tay đang nắm một thanh chuỷ thủ sắc bén.
Tam di nương mang vẻ mặt hung ác nham hiểm như ác quỷ, hoàn toàn khác với trước kia, nàng vừa mới nghe giọng nói lầm bầm lầu bầu, liền biết người tới là Hàn Vân Tịch. Không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thật sự đã hoài nghi tới trên đầu nàng, cư nhiên dám lẻn vào Hàn gia để tra nàng!
Nha đầu này dựa vào cái gì mà hoài nghi tới trên đầu nàng đây?
Chẳng lẽ nàng ngày đó thật sự tìm thấy dấu vết gì để lại trong căn nhà gỗ nhỏ, nàng kéo ra ba cái ngăn kéo, xác thật đều là từng lưu trữ Xà Độc, nhưng, đã được rửa sạch, bất luận hương vị gì cũng đều không lưu lại, nàng như thế nào mà phát hiện ra?
Nha đầu này có thể giúp Mục Thanh Võ giải Vạn Xà Độc, độc thuật hẳn là không kém, nhưng, cho dù độc sư có lợi hại bao nhiêu, cũng không cách nào ngửi ra tàn lưu mùi hương của ba vị Xà Độc nha!
Tam di nương đầy bụng khó hiểu, nhưng là, lúc này nàng cũng không rảnh lo suy xét nhiều như vậy.
Nàng còn chưa động thủ, nha đầu thúi này cư nhiên muốn đánh đòn phủ đầu, rất tốt, hôm nay, nàng sẽ thanh toàn cho nàng ấy!
Hàn Vân Tịch chết ở chỗ này, sẽ không ai biết. Hoàng tộc Thiên Ninh thiếu một cao thủ giải độc, còn nàng có thể tránh được không ít phiền toái.
Nghĩ đến điều này, sát ý trong mắt Tam di nương lại dày thêm vài phần.
Hàn Vân Tịch dừng bước ở trước trướng đang rũ xuống, nếu không có hệ thống giải độc, nàng sẽ không thể kiểm tra kỹ lưỡng như vậy, nhưng nhờ có hệ thống giải độc trong tay, nàng đương nhiên không thể bỏ qua bất cứ dấu vết tàn lưu nào, thậm chí bao gồm cả đôi tay của tam di nương!
Nàng không hy vọng tra được cái gì, nhưng là, nàng có nguyên tắc của nàng, nếu đã hứa hẹn với Long Phi Dạ, rốt cuộc nhất định phải làm nghiêm túc.
Nàng tập trung tinh thần, hết sức chăm chú để đề cao độ nhạy của hệ thống giải độc. Bên trong bức rèm đang buông, mắt phượng tê lạnh của Tam di nương nhíu lại, một tay cầm chủy thủ, một tay nắm lấy bức rèm.
Hàn Vân Tịch nâng lên tay, cũng nắm lấy bức rèm, đang muốn nhấc lên, ai ngờ, ngay đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng, "Hàn Vân Tịch, được không?"
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch theo bản năng quay đầu lại, mà Tam di nương ở sau bức trướng đột nhiên kinh hãi, nàng ta đương nhiên nhận ra được giọng nói lạnh băng vô tình này.
Là hắn, Long Phi Dạ!