Dáng vẻ như thể Lâm Phiên Phiên nhất định phải nhận Lâm Tinh Tinh, cứ như từ lúc sinh ra cô đã nợ cô ta rồi.
Lâm Phiên Phiên không ngừng lắc đầu cười nhạt, nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, nói từng chữ một: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không phí lời nữa, kết quả rất đơn giản, cô bị loại, có thể ra ngoài rồi!"
"Cái gì?"
Lâm Tinh Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chị dựa vào cái gì chứ…"
"Dựa vào việc tôi là nhà tuyển dụng, dựa vào việc tôi biết Lâm Tinh Tinh cô năng lực ra sao, ba năm đại học không chuyên tâm học hành, giờ mới tốt nghiệp, lại còn không có kinh nghiệm. Đừng nói thư kí tổng giám đốc, chỉ một chức văn thư nhỏ chưa chắc cô đã làm được."
Lâm Phiên Phiên không khách sáo nói trúng tim đen Lâm Tinh Tinh.
"Chị…"
Lâm Tinh Tinh chưa bao giờ thấy Lâm Phiên Phiên mạnh mẽ kiên quyết đến vậy, nhất thời bị cứng họng không nói nên lời.
Cô ta không biết lúc ở nhà thì Lâm Phiên Phiên là chị, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn biết điều, chuyện gì cũng nhường nhịn đứa em gái kiêu căng ngang ngược này.
Nhưng bây giờ, tình chị em giữa cô ta và Lâm Phiên Phiên đã cạn, hơn nữa đây là công ty, lúc làm việc Lâm Phiên Phiên công tư phân minh không thiên vị, huống hồ Lâm Tinh Tinh không đủ khả năng đảm nhiệm chức thư kí tổng giám đốc, Lâm Phiên Phiên cũng là người biết nhìn người, nói thẳng nói thật.
"Lâm Phiên Phiên, rõ ràng chị cố tình nhằm vào tôi, hận tôi cướp mất anh rể đúng không? Loại người lòng dạ hẹp hòi, hôm nay chị mà dám không nhận tôi thì tôi lập tức nói với mẹ. Nói là chị cố tình chèn ép tôi, không cho tôi cơ hội thăng tiến. Đến lúc đó xem mẹ xử lí chị thế nào."
Lâm Tinh Tinh tức điên lên đập bàn, vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
Lâm Phiên Phiên không buồn tranh luận với cô ta, liền nhấn điện thoại gọi bảo vệ, "Đưa người này ra ngoài!"
Hai bảo vệ cao to mỗi người một bên lôi Lâm Tinh Tinh ra ngoài.
Lâm Tinh Tinh chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, suýt nữa ngất tại chỗ, cô ta chửi tục cực kì khó nghe, làm cho những người đến ứng tuyển bàn tán xôn xao.
Lâm Phiên Phiên đau đầu, xoa xoa ấn đường, lấy lại tâm trạng, mặt nở nụ cười chuyện nghiệp: "Người tiếp theo!"
Trong lúc đó, Lâm Tinh Tinh bị hai bảo vệ lôi về phía thang máy.
Có một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám đứng trước cửa thang máy, vẻ ngoài như mới ba mươi, da trắng, gầy, hào hoa phong nhã, dáng nhìn rất thư sinh.
Nhìn thấy Lâm Tinh Tinh bị hai bảo vệ lôi đi, người đàn ông đó hơi nhíu mày.
"Thư kí trưởng Tề."
Hai bảo vệ gặp người đàn ông đó lập tức chào hỏi cung kính.
Không sai, người hào hoa phong nhã này chính là thư kí trưởng của tổng giám đốc tập đoàn FL, Tề Huynh.
Tề Huynh cười nhẹ gật đầu xem như đáp lại, rồi giơ tay ngăn cản: "Thả cô gái này ra."
"Nhưng mà cô ta gây rối…"
Bảo vệ hơi khó xử.
"Tôi quen cô ấy, các cậu thả cô ấy ra, tôi không để cô ấy gây chuyện đâu."
Tề Huynh tiếp tục cười ấm áp.
Bảo vệ thấy anh ta nói đến bước này rồi mới thả Lâm Tinh Tinh.
Lâm Tinh Tinh vừa được tự do thì lườm hai bảo vệ, rồi lại nhìn Tề Huynh bằng ánh mắt nghi ngờ: "Anh nói… anh quen tôi?
Lâm Tinh Tinh nhìn người này, càng nhìn lại càng thấy quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã gặp ở đâu rồi.
"Tinh!"
Lúc này, cửa thang máy vừa hay mở ra.
"Vào trong thang máy rồi nói."
Tề Huynh nói xong liền bước vào thang máy.
Lâm Tinh Tinh lại càng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo anh ta vào.
Hai bảo vệ cũng muốn vào thang máy cùng xuống dưới, Tề Huynh liếc mắt một cái, hai bảo vệ lập tức dừng lại.
Cửa thang máy đóng lại, lúc này chỉ còn Tề Huynh và Lâm Tinh Tinh.
"Anh là…"
Lâm Tinh Tinh nghiêm túc đánh giá Tề Huynh, cô ta đang muốn hỏi thì Tề Huynh vốn đứng lịch sự một bên đột nhiên tiến lại gần Lâm Tinh Tinh, người nghiêng về trước, hai tay chống trên đầu Lâm Tinh Tinh. Lâm Tinh Tinh nằm trong vòng tay anh ta, khuôn mặt anh tuấn như được phóng to trước mắt, hơi thở ấm áp phả vào da cô ta.
"Lâm Tinh Tinh, ba năm không gặp, cô không nhận ra tôi rồi sao?"
Khóe miệng Tề Huynh nhếch lên một nụ cười nham hiểm, trong nháy mắt hình tượng hào hoa phong nhã hoàn toàn sụp đổ, như thể lột đi tấm mặt nạ, trong con ngươi lóe lên ánh nhìn âm trầm khác thường.
Người đàn ông này thay đổi quá nhanh, Lâm Tinh Tinh phút chốc ngẩn người ra, tất cả kí ức chợt ùa về. Cô ta nhìn Tề Huynh, run sợ đáp: "Thầy … thầy là… thầy chủ nhiệm?"
"Cuối cùng cũng nhớ ra tôi, Tiểu Mận Mận, em đẹp hơn trước nhiều đấy, mặc váy ngắn như này đến phỏng vấn, em muốn quyến rũ nhà tuyển dụng à? Sau khi tôi đi, em còn qua lại với bao nhiêu thằng, hả?"
Tề Huynh lại tiếp tục dưỡn người về phía trước, đè lên Lâm Tinh Tinh, Cặp mắt dâm đãng không rời nhìn Tinh Tinh, tay phải đã luồn vào trong váy cô ta.