Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 52: Động tĩnh quá lớn




Ngay lúc này, Tam Mận Từ ngồi trên mặt đất, mười ngón tay nắm chặt chỗ bùn trên đất, ánh mắt hận thù, hơi thở mãnh liệt.

Những chàng trai trong thôn khi đã có lòng thù hận, có lúc còn dã man và cay độc hơn nhiều so với người thành phố!

Màn đêm nơi núi rừng, đen và lặng!

Vì thế nên tất cả tiếng động gì dù là nhỏ nhất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng, vừa hay căn nhà gỗ mà Triệu Dân Thường đang ở lại ở ngay trước nhà Hắc Tiêu để có thể khiến Lâm Sương Sương và Lâm Phiên Phiên nghe thấy tiếng nam nữ ân ái từ trong căn phòng gỗ phía trước của Triệu Dân Thường.

Lưu Từ Nhi việc gì cũng cần phải Triệu Dân Thường chỉ dạy, như là tạo tư thế như thế nào, phát ra âm thanh như thế nào, Triệu Dân Thường cố ý muốn để cho Lâm Sương Sương và Lâm Phiên Phiên nghe thấy câu chuyện vẻ vang này nên những tiếng chỉ dạy thường nói rất to.

Lưu Từ Nhi đã nhiều năm chịu sự thúc giục từ phía người cha gió chiều nào xoay chiều ấy Lưu Đà Hàn, từ nhỏ lòng dạ thâm hiểm, chỉ cần Triệu Dân Thường thích thì dù có đau đớn và xấu hổ đến nhường nào thì cô ta cũng cố làm đến mức tốt nhất.

Cuối cùng còn nghĩ ra một trò mới đó chính là vừa làm vừa hát.

Tiếng hát của cô ta rất hay, còn chọn bài hát vùng núi, âm thanh ân ái cùng âm vị tiếng hát hòa chung, Triệu Dân Thường cực kì yêu thích, hơn nữa Lưu Từ Nhi thực sự quá trẻ, mới chỉ 16 tuổi, từng giọt nước cũng như suối nước ngọt chảy từ vùng núi sâu, vuốt nhẹ bồng bềnh như những gợn sóng lăn tăn, thực sự làm người ta mê mẩn.

Chầm chậm, Triệu Dân Thường từ ý muốn cố ý công kích Lâm Sương Sương và Lâm Phiên Phiên, bắt đầu thực sự mê mẩn Lưu Từ Nhi, tiếng của hai người càng lúc càng lớn, càng lúc càng bay bổng.

Còn bên này, Lâm Sương Sương ôm chặt lấy đầu, cuối cùng cũng không thể chịu nổi mà chạy ra khỏi giường.

“Sương Sương, mày muốn làm gì?”

Lâm Phiên Phiên vội nắm lấy cổ tay cô ấy.

“Tao không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo.”

Khuôn mặt đau khổ của Sương Sương nếu cứ tiếp tục nghe thì e rằng cô gái ấy sẽ điên mất.

Lâm Phiên Phiên thở nhẹ: “Nơi vùng núi hẻo lánh này chúng ta không quen đường, lỡ mày lạc đường thì phải làm sao, Sương Sương mày đừng ra ngoài nữa, nghe tao khuyên một câu, chia tay Triệu Dân Thường đi, loại người như anh ta không đáng để mày để tâm đến!”

Lâm Sương Sương đau khổ lắc đầu:”Bây giờ đừng nói chuyện này với tao, tao không muốn nghĩ gì hết, tao chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi.”

Lâm Phiên Phiên không còn cách nào khác,”Vậy tao đi cùng mày.”

Nơi núi rừng này, cô thực sự không yên tâm để Lâm Sương Sương một mình ra ngoài.

Nhưng Lâm Sương Sương lại cản cô: “Chân mày vẫn còn bị thương, sao có thể cùng tao đi dạo, như vầy đi, nếu mày không yên tâm, tao bảo Hắc Tiêu đi cùng tao, cậu ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây, còn ai quen thuộc nơi này hơn cậu ấy!”

Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Được rồi, vậy mày đi sớm về sớm, ở đây dù sao cũng là rừng núi, tao cũng không biết sẽ có động vật hoang dã không nữa.”

“Ừm, tao biết rồi.”

Sương Sương vỗ nhẹ vào tay của Lâm Phiên Phiên, người chị em này thực sự tốt không còn gì để nói, vậy mà hôm nay suýt nữa vì Triệu Dân Thường mà bỏ lại Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương tự trách bản thân quá ngốc nghếch.

Mở cánh cửa phòng ra, Lâm Sương Sương đang định đi tìm Hắc Tiêu đi dạo cùng cô thì không ngờ Hắc Tiêu cũng vừa đi đâu đó về.

“Hắc Tiêu em làm gì mà đi từ bên ngoài vào vậy?”

Lâm Sương Sương nghi ngờ hỏi.

Hắc Tiêu ngại ngùng gãi đầu, nhưng vẫn thành thực trả lời:”Em vừa đi tiểu về.”’

Lâm Sương Sương vừa nghe liền cúi đầu cười, anh chàng này cũng thật thà quá, chỉ là cô tùy tiện hỏi một câu, cũng không cần anh ấy trả lời mà, “Chị muốn đi dạo, em đi cùng chị nhé!”

Hắc Tiêu vui mừng gật đầu, “Được, đợi một chút, em vào lấy cung với tên đã.”

Vừa nói xong liền đi về phòng, mang theo một chiếc cung tên lớn và mấy chục chiếc tên bắn, ở eo còn thắt một chiếc đao lớn.

“Sao phải đem theo những thứ này?”

Sương Sương ngạc nhiên, lẽ nào thực sự như Lâm Phiên Phiên nói nơi này sẽ có thú dữ.

“Chị không phải sợ, chỉ là phòng bị thôi, mấy đứa con trai vùng núi chỉ cần bước ra khỏi cửa là phải đem đầy đủ những thứ này, thành tập tục hàng trăm năm rồi.”

Hắc Tiêu nín cười.

Lúc này, âm thanh trong phòng Triệu Dân Thường lại lớn dần:”A...A...Triệu Dân Thường, anh mạnh thật đấy, Từ Nhi... Từ Nhi thích lắm....”

Âm thanh bay bổng của Từ Nhi lại vọng đến.

Khuôn mặt Lâm Sương Sương trắng bệch, cắn mạnh môi dưới, cũng chẳng còn tâm trí nào muốn nói chuyện với Hắc Tiêu, một mảnh rừng sâu thẳm và cô cũng muốn chạy thật xa, như thế sẽ không còn nghe thấy âm thanh mà cô không muốn nghe nữa.

“Chị ơi, chị chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”

Hắc Tiêu mau chóng đuổi theo, nghe âm thanh Lưu Từ Nhi truyền ra, toàn thân anh bỗng nhiên như nóng bừng, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy.