Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 50: Cô gái vùng núi thuần khiết




Vừa nhìn, khóe miệng Lâm Sương Sương đã toát lên một nụ cười bí ẩn, xem ra Hàn Phiêu trong trí tưởng tượng của cô cũng không nhát gan đến thế, vì thế ôm Lâm Phiên Phiên một cách thân mật đến trước mặt Triệu Dân Thường, tiếp theo, cô muốn xem xem đến lúc đó biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Dân Thường sẽ như thế nào.

Nhưng lại không biết rằng, thành phố nhiều cô gái xinh đẹp như thế, vùng núi này cũng chẳng thiếu, muốn biết rằng thứ không bao giờ thiếu trên thế giới này chính là những cô gái xinh đẹp.

Khi Lâm Sương Sương cùng với Hàn Phiêu đang ôm Lâm Phiên Phiên đi vào trong thôn, trên bàn tiệc, từ lúc nào đã có một cô gái trẻ đang ngồi bên rót rượu và gắp thức ăn cho Triệu Dân Thường.

Cô gái xinh đẹp, đôi mắt tròn như trái hạnh, đôi môi đỏ như trái anh đào, khuôn mặt trái xoan, xinh xắn đáng yêu, thân hình thôn như đều nhỏ nhắn như thế, lại để cho cô ấy ngồi bên cạnh Triệu Dân Thường lúc này, nhưng có thể thấy rằng, chiều cao của cô gái ấy tuyệt đối không quá một mét sáu mươi.

Làn da của cô ấy rất trắng, mà lại hồng hào, không dùng phấn son để đánh lừa mắt người khác như những cô gái thành thị, mà có lẽ đó là làn da vốn có của cô gái ấy, trên khuôn mặt của cô không hề dùng bất kì loại phấn nào, đến ngay cả nét xinh tươi hồng hào của cô cũng là làn da ấy mang lại.

Đây chắc chắn là một cô gái tự nhiên mà thuần khiết.

Nhìn cô ấy mặc chiếc sườn xám màu vàng dài và rộng, cũng giống như những cô thôn nữ khác trên núi, chẳng cần nói cũng biết, chính là cô gái sinh ra và lớn lên ở vùng núi này, hơn nữa nhìn độ tuổi, e rằng cũng chỉ mới 15, 16 thôi.

Chợt nhìn, Lâm Sương Sương sững sờ.

Trong cô xuất hiện một loại trực giác về cô gái bên cạnh Triệu Dân Thường, trực giác nói với cô, cô gái ấy xuất hiện lúc này, tại nơi đây, lí do nhất định không hề đơn giản.

Lưu Đà Hàn từ xa thấy Lâm Sương Sương đã đến, liền mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn tiệc đã bày đủ thức ăn:”Mời hai quý cô ngồi dùng bữa, quý cô đây là?”

Thực sự anh ta không nhanh nhạy chút nào, nói hồi lâu mới phát hiện đến sự tồn tại của một người lạ mang tên Hàn Phiêu.

“Bạn tôi.”

Lâm Sương Sương lạnh lùng đáp, đôi mắt cứ mãi nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp bên cạnh Triệu Dân Thường.

“Đã như vậy thì xin mời ngồi cùng bàn này đi.”

Lưu Đà Hàn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng cứ nhắc đi nhắc lại Lâm Sương Sương ngồi vào bàn khác, rõ ràng là vì không muốn Lâm Sương Sương quấy rầy đến cuộc nói chuyện của Triệu Dân Thường và cô gái xinh đẹp kia.

Nhưng Lâm Sương Sương không làm theo ý của ông ta, để cho Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, lạnh lùng ngồi xuống đối diện Triệu Dân Thường, để ý từng hành động của cô gái xinh đẹp kia.

Khi thấy Hàn Phiêu ôm Lâm Phiên Phiên đi vào trong phòng, sắc mặt của Triệu Dân Thường tối sầm lại, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn vào đôi tay ôm Lâm Phiên Phiên của Hàn Phiêu, còn Lâm Phiên Phiên đang ngoan ngoãn nằm trong lòng của anh ta, tay phải đang cầm chiếc đũa dần dần nắm chặt lại.

Một tiếng “rắc”, dòng chất lỏng đỏ thẫm chảy ra từ bàn tay Triệu Dân Thường, không kiềm chế được bản thân, đôi đũa trong tay đã bị anh bẻ gãy, đâm vào chính tay của mình.

Triệu Dân Thường không hề cảm thấy đau, đôi mắt không rời khỏi nụ cười chói mắt của Hàn Phiêu đang gắp thức ăn cho Lâm Phiên Phiên, thật là một cảnh tượng hài hòa và ấm áp, nhưng lại làm Triệu Dân Thường đau lòng.

“Tổng tài!”

“Anh Triệu!”

Trong khi đó, Lâm Sương Sương và cô gái xinh đẹp kia nhìn thấy Triệu Dân Thường tự làm bản thân mình bị thương, cả hai đều đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay bị thương ấy, Lâm Sương Sương vì ngồi đối diện Triệu Dân Thường nên kết quả đã để cô gái xinh đẹp kia đi trước một bước.

“Anh Triệu, chảy máu rồi, nhất định là đau lắm, để Từ Nhi thổi cho anh nha.”

Cô gái xinh đẹp ấy nắm lấy tay của Triệu Dân Thường đưa đến gần miệng và thổi, sau đó lấy trong túi một chiếc khăn tay giúp Triệu Dân Thường băng vết thương, tiếng nói yểu điệu nhẹ nhàng và êm tai.

Lâm Sương Sương chứng kiến sự việc xảy ra ngay trước mắt, nổi giận đến mức từng tế bào trên cơ thể cô cũng không thể kìm nén được.

Cô gái trông có vẻ thuần khiết vô hại ấy, còn có thể bạo dạn đến mức nào?

Lúc này, ánh mắt của Triệu Dân Thường không còn nhìn Lâm Phiên Phiên nữa, mà lạnh nhạt nhìn khuôn mặt Lâm Sương Sương, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị trước giờ chưa từng thấy: “Anh ta là ai?”

Lâm Sương Sương phút chốc bị làm cho sợ hãi, bỗng nhiên quên đi việc ghen tuông, liền vội nói: “Anh ấy là bạn của Lâm Phiên Phiên.”

“Vừa rồi chẳng phải cô nói anh ta là bạn của em sao?”

Ánh mắt Triệu Dân Thường nhìn Lâm Sương Sương không dời.

Lâm Sương Sương trả lời trong sự sợ hãi: “Thời đại học anh ấy là sinh viên khóa trên của em và Lâm Phiên Phiên.”

Triệu Dân Thường cười nói: “Sinh viên khóa trên? Sao anh ta lại đến đây? Có phải là cô đã gọi anh ta đến?”

“Không phải em.”

Lâm Sương Sương vội vàng xua tay.

Nhưng có nhiều lúc khi càng nhanh chóng phủ nhận, lại càng thể hiện rõ bản thân đang chột dạ, Triệu Dân Thường khếch môi cười, nhưng khóe mắt lại chẳng thể hiện rằng đó là nụ cười, tay trái đưa lên ôm trọn cô gái vùng núi xinh đẹp kia vào lòng, nói những lời tàn nhẫn với Lâm Sương Sương: “Sương Sương, cô có biết rằng cô càng ngày càng không nghe lời nữa không, Triệu Dân Thường tôi ghét nhất loại phụ nữ không nghe lời, đi ra, đừng bao giờ ngồi trước mặt tôi nữa, từ nay trong thôn Ôn Ôn, Từ Nhi sẽ thay thế vị trí của cô.”