Nghe được những lời thổ lộ chân thành của Giang Sa, sự kiên định ban đầu của ông Lâm cũng không có cách nào chống cự được, ông ôm chặt Giang Sa, nước mắt chảy thành dòng: “Được, được, chúng ta bắt đầu lại...”
Bên cạnh, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Bố, mẹ, nếu hai người đã đồng ý rồi, vậy chúng ta chọn một ngày đẹp rồi tổ chức buổi hôn lễ hoành tráng, mời tất cả mọi người trong thôn đến chúc mừng, được không?”
“Được, chuyện này giao cho con.”
Ông Lâm có chút đỏ mặt, ông đã ở độ tuổi này rồi còn tổ chức hôn lễ một lần nữa, thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng ông lại không muốn Giang Sa thiệt thòi, cho nên, việc tổ chức hôn lễ vẫn là không thể thiếu.
Khi Giang Sa nghe thấy của Lâm Phiên Phiên nói vậy, vội vàng ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn Lâm Phiên Phiên, giọng nói khẽ run: “Phiên Phiên... vừa nãy con gọi ta là gì?”
“Mẹ!”
Lâm Phiên Phiên thân thiết kéo tay Giang Sa: “Thật ra tiếng “Mẹ” này con đã muốn gọi từ rất lâu rồi, bây giờ mẹ đã đồng ý kết hôn với bố nên con gọi một tiếng “Mẹ” này lại càng hợp lý hơn, không phải sao?”
“Cuối cùng con cũng chịu nhận mẹ rồi, tốt quá, tốt quá, gia đình ba người chúng ta thật sự đoàn viên rồi!”
Giang Sa nắm chặt tay Lâm Phiên Phiên, còn kích động hơn cả khi vừa nãy thổ lộ với ông Lâm, có thể thấy rằng trong trái tim bà Lâm Phiên Phiên quan trọng đến nhường nào.
Nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên đau đầu là thời gian gần đây không chọn được ngày đẹp để kết hôn, muốn chọn một ngày hoàng đạo tốt lành thì bắt buộc phải đợi đến hai tháng sau, ông Lâm và Giang Sa biết được lại không hề gấp gáp, dù sao hai người họ cũng đã xa cách nhiều năm như vậy nên có đợi thêm hai tháng nữa cũng chẳng thấm thoát gì.
Trái lại là Sở Tường Hùng sau khi nghe biết được chuyện của ông Lâm và Giang Sa, lập tức ra quyết định, anh muốn cùng tổ chức đám cưới mà vì một vài chuyện mà hôn lễ bị hoãn hết lần này đến lần khác của anh và Lâm Phiên Phiên vào cùng ngày hôm đó với họ, Lâm Phiên Phiên vui vẻ gật đầu, tưởng tượng đến ngày trọng đại hôm đó.
Còn về Mạc Tiên Lầu, những nỗi khổ mà Giang Sa phải chịu đựng suốt bao năm qua anh là người hiểu rõ hơn ai hết, giờ đây cuối cùng Giang Sa cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc thì phận làm con như anh đương nhiên là giơ hai tay hai chân đồng ý rồi, nhưng đời người luôn không thể quên được nhưng vết thương lòng, thứ tình cảm đặc biệt trong lòng đó dường như sẽ tồn tại mãi mãi.
Nhưng chuyện vui không chỉ dừng lại ở đây, Sở Lý và Sở Mộng biết tin Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng sẽ tổ chức đám cưới vào cùng một ngày với ông Lâm và Giang Sa, lập tức nhảy dựng lên, hai người họ cũng muốn được tổ chức đám cưới cùng ngày với họ, nếu đã là chuyện đại hỉ thì đương nhiên sẽ không ai từ chối, thế là, buổi hôn lễ của ba cặp đôi bắt đầu chuẩn bị rầm rộ.
Chớp mắt, hai tháng đã trôi qua.
Chỉ còn năm ngày nữa là ngày đại hỉ của ba cặp đôi này sẽ diễn ra.
Hàn Phiêu và A Tử ở Hàn Quốc xa xôi vẫn là người đến chúc mừng họ đầu tiên, sau đó là Phiên Nhàn và Dạ Thân Sinh cũng từ Thái Lan bay đến từ trước hôn lễ, cuối cùng là Sương Sương sắp đến ngày sinh cũng mạo hiểm đến chúc mừng dưới sự chăm sóc tận tình của Lưu Lân.
Thấy những người bạn đã rất lâu chưa gặp không quản xa xôi mà đến chúc mừng hôn lễ của cô, Lâm Phiên Phiên cảm động không thôi, và người vui mừng nhất lúc này phải kể đến chính là Táp Táp, bởi cuối cùng nó cũng được gặp lại ba Hàn Phiêu và mẹ Phiên Nhàn của nó, cậu nhóc vui mừng hớn hở từ sáng đến tận tối.
Còn về bạn bè của Sở Lý và Sở Mộng cũng lần lượt đến trong mấy ngày qua, nhưng điều khiến mọi ngườikhông ngờ tới rằng, khi mọi thứ đã sẵn sàng, thì cô dâu Sở Mộng lạ bỏ chạy!
Thông tin này lập tức khiến tất cả mọi người phải sững sờ.
“Sao lại như vậy, sao Mộng nó lại chạy trốn hôn nhân chứ?”
Lâm Phiên Phiên luôn không dám tin vào sự thật này, Sở Mộng đã yêu “người anh” này nhiều như vậy, những năm qua cô đều nhìn thấy và càng cảm động trong lòng, cuối cùng bây giờ cũng đã được như ý muốn, Sở Mộng lại chạy trốn hôn nhân? Cho dù thế nào đi nữa thì chuyện này vẫn khiến Lâm Phiên Phiên nghĩ không thông.
Sở Tường Hùng bất lực nhíu vai, thần sắc vẫn chưa hết được sự lo lắng: “Anh vừa biết được từ chỗ Sở Lý, Mộng nó đã mang thai ba tháng rồi, nhưng từ khi mang thai Sở Mộng trở nên khó chịu cáu gắt, dù là một chuyện nhỏ không vừa ý là nó lại bỏ nhà đi, vừa nãy một cô bạn cũ của Sở Lý có trêu đùa vài câu ngọt ngào với Sở Lý, lại đúng lúc bị Mộng nó nghe được, nên sự khó chịu của Sở Mộng bộc phát, không nói không rằng cứ thể rời đi, sau đó liền chơi trò mất tích. Sở Lý đã đi tìm rồi, em không cần quá lo lắng.”
Lâm Phiên Phiên sau khi nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Theo như anh nói thì Sở Mộng rất có khả năng giống em năm đó, bị trầm cảm khi mang thai, với tính cách luôn dám làm dám chịu của Mộng thì sao lại có thể xảy ra được tình trạng như vậy?”
Năm xưa cô bị trầm cảm khi mang thai hoàn toàn là bị người ta ép mà thành, khi đó Hoắc Mạnh Lam năm lần bảy lượt uy hiếp cô, Mạc Tiểu Vang cũng hết lần này đến lần khác đả kích cô, hãm hại cô, lại cộng thêm chuyện Sở Quy Thôn và Hứa Bành luôn soi mói cô từng chút từng chút một, khiến cô ngày ngày đều không được yên ổn, nhiều người như vậy đã áp bức tra tấn tinh thần cô trong đúng thời kỳ đặc biệt của thai kỳ, hơn nữa khi đó cô rất yếu đuối, nhu nhược thì hỏi sao lại không bị ép đến phát điên được chứ? Nhưng với Sở Mộng, thật sự Lâm Phiên Phiên nghĩ không ra lý do tại sao Sở Mộng lại bị như vậy, lẽ nào Sở Mộng cũng đã từng phải trải qua những chuyện không vui giống cô sao?