“Ai vậy?” Hứa Thịnh lập tức quay đầu nhìn ra phía cánh cửa, sau đó đứng dậy mở cửa, thò đầu ra xem, mờ mờ nhìn thấy một bóng trắng từ cuối hành lang lóe lên rồi biến mất, nhưng do tường của bệnh viện cũng là màu trắng, cộng thêm cái bóng cũng cùng màu, thế cho nên Hứa Thịnh nhìn không hề rõ ràng gì, “lẽ nào là mình nhìn nhầm sao”. Hứa Thịnh hơi không chắc chắn.
Mà lúc này, Lôi Lôi lại bắt đầu la hét ầm ĩ, nhưng lần này không nói là ngứa chân nữa mà là đòi ăn kẹo. Trẻ con chính là như vậy, có lúc không nhìn thấy thứ đồ ấy nó có thể sẽ không nhớ đến nhưng một khi nhìn thấy rồi mà không có được thì sẽ ăn vạ.
Hứa Thịnh bị Lôi Lôi quấy đến nỗi không có tinh thần mà nghĩ tới chuyện cái bóng trắng lúc nãy nữa, nhưng lại không biết rằng chính vì sơ ý lúc này, đủ để khiến anh ta ân hận cả đời.
Không hề nghi ngờ cái bóng trắng ấy chính là Mạc Tiểu Vang vẫn luôn lấp sau cánh cửa rình trộm lúc nãy.
Lúc này, Mạc Tiểu Vang đang trốn trong nhà vệ sinh nữ của bệnh viện.
Mười ngón tay của cô ta đập mạnh vào rìa bồn rửa tay, hai tay đầy máu nhìn mình trong gương, ánh mắt sắc bén lạnh lùng hơn bao giờ hết, nghiến răng thấp giọng nói: “Hứa Thịnh, Hứa Thịnh đáng chết, hóa ra anh chính là người quyên góp t*ng trùng hôm đó, hóa ra anh chính là bố ruột của Lôi Lôi.” Vừa nãy ở ngoài cửa lúc nghe thấy Lôi Lôi gọi Hứa Thịnh là bố, Mạc Tiểu Vang liền hiểu ra mọi chuyện.
Chả trách mà mỗi khi cô ta đối xử không tốt với Lôi Lôi, Hứa Thịnh đều vô cùng kích động vô cùng tức giận. Trước đây cô vẫn chỉ biết là do Lôi Lôi là sản phẩn thực nghiệm thành công mà Hứa Thịnh dùng y thuật tạo ra thôi, cho nên anh ta mới quan tâm đến vậy, lo lắng đến vậy, hóa ra cô ta đã nhầm, cô luôn sai, sai một cách thái quá.
Cô ta lại ngốc như vậy, ngốc đến nỗi sinh con gái cho người khác mà còn không biết, bây giờ con gái gọi người ta là bố, còn cô ta thì sao? Chỉ có thể nấp một bên nhìn trộm, cho dù cắn nát răng cũng không dám xuất hiện đòi một câu giải thích.
Bây giờ cô ta đã đi vào bước đường cùng, tiền tài không dung mạo cũng không, mà nguyên nhân chính là do căn bệnh kì dị mà cô ta mắc phải, Hứa Thịnh thân làm bác sĩ lúc đó rõ ràng đã phát hiện ra bệnh trạng của cô ta rồi mà lại cố ý giấu diếm không nói ra, thế nên cô ta bỏ lỡ thời gian trị bệnh tốt nhất, cuối cùng chỉ có thế giương mắt nhìn bản thân từng bước đi vào tuyệt vọng.
“Hứa Thịnh, anh trêu đùa tôi như vậy, hủy hoại cuộc đời tôi, tôi muốn anh phải chết!” Ánh mắt Mạc Tiểu Vang điên loạn, toàn thân tỏa ra sự tức giận vô cùng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu khiến người khác sợ hãi: “Không, tôi phải để anh sống…không…bằng…chết”
Sự hận thù của Mạc Tiểu Vang bây giờ đã ngấm vào tận xương tủy, sự hận thù ngút trời đã đốt cháy lí trí cuối cùng của cô ta.
Lâm Phiên Phiên đúng giờ đến trường mầm non đón Táp Táp tan học, trên đường lúc đang lái xe về nhà thì điện thoại đột nhiên reo lên, màn hình hiện lên là Sở Mộng gọi đến.
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, thường ngày Sở Mộng sẽ không gọi cho cô nếu như không có chuyện, lẽ nào là Sở Quy Thôn tỉnh lại rồi sao? Đoán vậy, Lâm Phiên Phiên ấn nút nghe.
Nhưng chưa đợi đến khi Lâm Phiên Phiên lên tiếng hỏi, thì trong điện thoại đã phát ra giọng nói vô cùng gấp gáp của Sở Mộng rồi: “Chị dâu, mẹ em xảy ra chuyện rồi, bây giờ em và anh Sở Lý đang ở bệnh viện Tiên Phong, em gọi điện cho anh hai, nhưng điện thoại khóa rồi, anh hai có ở bên cạnh chị không, chị mau kêu anh ấy đến bệnh viện đi, chỉ sợ lần này mẹ… Hai người mau đến đi” Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong thì hoảng hốt.
Lúc trưa cô vừa mới gặp Hứa Bành ở trong phòng Sở Quy Thôn xong, lúc đó Hứa Bành không phải vẫn khỏe mạnh sao, hơn nữa còn ác độc định giết Sở Quy Thôn mà, sao chớp mắt đến buổi chiều, Hứa Bành lại xảy ra chuyện chứ?
“Mộng Mộng em đừng lo lắng, mặc dù anh hai em không ở cạnh chị nhưng lúc này chắc là anh ấy cũng sắp tan làm rồi, bây giờ chị cách văn phòng chính phủ không xa, chị sẽ đi đón anh ấy, đón anh ấy xong bọn chị lập tức đến bệnh viện, em và Sở Lý bình tĩnh trước đã, trong vòng 20 phút nữa bọn chị nhất định sẽ đến.
Lâm Phiên Phiên không hề hỏi rốt cuộc Hứa Bành xảy ra chuyện gì, vì trong lời của Sở Mộng đến cuối cùng lại có chút nghẹn ngào hoảng sợ, có thể thấy sự việc thực sự đã rất nghiêm trọng rồi, trong điện thoại lại không nói rõ ràng. Huống hồ bây giờ cô đang lái xe, cũng không tiện nói nhiều.
Vài phút sau, chiếc xe của Lâm Phiên Phiên đỗ trước văn phòng chính phủ, nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc, vì để tranh thủ thời gian, Lâm Phiên Phiên không hề xuống xe, mà gọi điện vào số máy bàn văn phòng của Sở Tường Hùng, điện thoại của Sở Tường Hùng tắt có lẽ là do hết pin.
Điện thoại thông rồi nhưng người nghe máy không phải là Sở Tường Hùng mà là thư kí Trần của Sở Tường Hùng.
Sau khi hỏi xong Lâm Phiên Phiên mới biết đã 3 ngày rồi Sở Tường Hùng không đi làm, vì anh đã bị nghỉ định kì từ lâu rồi.
Cái gọi là nghỉ định kì, thực chất ra chính là thôi việc!
Vì lần đó Mạc Tiểu Vang loan tin, lời đồn liên quan đến việc chủ tịch thành phố Sở Tường Hùng lại loạn luân với em gái, giống như một tia sấm đánh vào mặt nước đang bình yên, gây ra vô số sóng to gió lớn, mọi người bàn tán khắp nơi, cuối cùng đến tai quan chức cấp cao chính phủ, nghĩ đến thể diện và danh dự của chính phủ, Sở Tường Hùng bị quyết định tạm thời thôi việc để điều tra.