Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 440: Kiễn nhẫn an ủi




“Cái gì? Cắt bỏ tử cung…” Nghe ông Lâm nói vậy, Lâm Phiên Phiên hoảng sợ kêu lên.

Mặc dù trước đó cô đã biết có thể tình trạng của Lâm Tinh Tinh sẽ rất tồi, bởi vì trên đám cưới đó, Lâm Tinh Tinh chảy ra máu đen, hơn nữa còn mang theo mùi hôi nồng nặc, nhưng Lâm Phiên Phiên chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng tới mức này. Cắt bỏ tử cung cơ mà, không có tử cung, suốt đời đều không thể mang thai được, đối với một người phụ nữ, có gì là tàn nhẫn hơn nữa đây!

Nhưng nói cho cùng, tất cả đều do chính Lâm Tinh Tinh tạo thành, Lý Mịch Hương chỉ có tác dụng như chất xúc tác. Nếu Lâm Phiên Phiên không có mưu đồ xấu xa, cô ta sẽ không có kết quả thế này.

Có lẽ đây chính là báo ứng mà ông trời dành tặng cho Lâm Tinh Tinh chăng? Chỉ có điều báo ứng này cũng thật tàn nhẫn.

Nhưng với loại người như Lâm Tinh Tinh, cô ta không xứng đáng nhận được sự thương hại của người khác!

Trầm ngâm trong chốc lát, Lâm Phiên Phiên mới nhận ra cô tới lâu vậy rồi mà không thấy Hoa Hữu Hà, bèn hỏi: “Bố, Hoa Hữu Hà đâu, sao không thấy anh ta? Anh ta có nói gì về chuyện Lâm Tinh Tinh phải cắt bỏ tử cung không?”

Thấy Lâm Phiên Phiên nhắc tới Hoa Hữu Hà, cảm xúc của ông Lâm càng thêm không ổn định, giọng nói mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: “Hoa Hữu Hà vừa đưa Mận Mận tới đây, ngay cả tiền viện phí còn chưa nộp, Hoa Hữu Sơn anh trai nó đã theo tới đưa nó đi rồi. Hoa Hữu Hà vẫn chưa biết Mận Mận xảy ra chuyện lớn như vậy, đến giờ cũng chẳng thấy nó sai người tới thăm hỏi một câu. Nếu lần này ba không mang theo số tiền làm ruộng tích cóp ngần ấy năm tới đây, Mận Mận còn chẳng có tiền để làm phẫu thuật nữa. Nhà họ Hoa này đúng là không có một kẻ nào là tốt lành cả!”

Ngày đó ông Lâm bị Mạc Tiểu Vang lừa tới thành phố, lấy cớ là Lâm Phiên Phiên. Mấy năm rồi ông Lâm chưa gặp Lâm Phiên Phiên, lo lắng cuộc sống của cô quá vất vả, vì vậy mang hết số tiền của mình theo, định bụng tiếp tế cho Lâm Phiên Phiên, may mà Lâm Phiên Phiên sống rất tốt. Lại không ngờ rằng cuối cùng số tiền này lại tiêu vào người Lâm Tinh Tinh, đúng là việc đời khó đoán.

Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên trầm mặc không nói gì. Theo như cô thấy, nhà họ Hoa đã biết tình trạng hiện tại của Lâm Tinh Tinh rồi, Hoa Hữu Sơn tinh ranh như thế, không thể không chú ý tới tình hình của Lâm Tinh Tinh được. Nhưng với thái độ giả vờ câm điếc này của ông ta, e là đang nhạo báng sau lưng, chắc chắn sẽ không dính dáng gì tới Lâm Tinh Tinh. Hoa Hữu Hà lại là một kẻ yếu đuối, tất cả nghe theo ý của anh trai Hoa Hữu Sơn, hơn nữa còn biết chuyện Lâm Tinh Tinh dùng một cái thai đã chết để lừa anh ta, sợ rằng anh ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Tinh Tinh đã bị người đàn ông của mình, cũng có thể nói là bị nhà họ Hoa vứt bỏ!

Nhưng lúc này Lâm Phiên Phiên không thể phân tích cho ông Lâm nghe được, cô sợ ông ấy biết được thì sẽ càng thêm kích động, càng thêm buồn khổ. Vì vậy, cô lựa lời an ủi ông Lâm: “Bố à, chuyện đã thế rồi, bố có buồn lo nữa cũng vô dụng thôi, bố phải chú ý sức khỏe của mình nữa. Vấp ngã một lần rồi, chắc hẳn Lâm Tinh Tinh sẽ hiểu ra phải trân trọng bản thân thế nào! Hơn nữa, bố này, có thể bố không biết, hiện tại có rất nhiều người ủng hộ gia đình kiểu DINK, cái gọi là DINK chính là những người có khả năng sinh con nhưng lại không muốn sinh. Vậy nên sau này chỉ cần Lâm Tinh Tinh tìm một người đàn ông DINK để kết hôn thì việc có tử cung, có thể sinh con hay không đều không phải vấn đề. Vậy nên bố đừng quá ưu sầu!”

Ông Lâm nghe vậy thì rất kinh ngạc, bán tín bán nghi nói: “Trên đời này có kiểu người đó thật sao? Có phải những người này bị làm sao không, nếu không có con, bọn họ kiếm tiền rồi để ai thừa kế? Quan trọng hơn là khi già rồi, ai chăm sóc đưa tiễn họ. Phiên Phiên, con nói cái này là để an ủi bố chứ gì?”

Lâm Phiên Phiên lắc đầu, tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Bố biết con chưa bao giờ nói dối bố mà. Trên thế giới có người như vậy đấy, hơn nữa còn không ít đâu. Đối với họ, DINK là một cách sống, họ không nghĩ rằng giá trị của cuộc sống là nuôi nấng đời sau, có người là vì để cuộc sống của mình càng thêm tự do, thoải mái, có người là vì chính bản thân, không muốn lãng phí thời gian và công sức quý báu của mình vào việc chăm lo con cháu, cũng có người chỉ là không thích trẻ con, cảm thấy thế giới của hai vợ chồng vui vẻ là được rồi. Huống chi người xưa nói nuôi con để dưỡng lão, nhưng hiện tại được mấy đứa con ở lại bên cạnh bố mẹ mình. Vậy nên gia đình kiểu DINK này sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Nghe vậy, đúng là bố thấy nhẹ lòng hơn thật. Phiên Phiên, con đúng là con gái ngoan của bố, nếu Mận Mận biết điều bằng một nửa của con thôi thì đã không rơi vào tình trạng này rồi.” Vẻ sầu muộn trên khuôn mặt của ông Lâm dịu đi đôi chút. Mặc dù một ông già nông thôn bảo thủ như ông không thể hiểu nổi tư tưởng mới mà Lâm Phiên Phiên nói, nhưng ông lại tin Lâm Phiên Phiên sẽ không dối gạt ông. Ông thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này Lâm Tinh Tinh gặp được một người đàn ông DINK nghĩ thoáng như vậy là ông an tâm rồi.

Nhưng đôi lông mày vừa giãn ra được chút, ông Lâm lại bỗng nhớ tới một chuyện. Ông do dự một hồi, cuối cùng bối rối nói với Lâm Phiên Phiên: “Lần này bố đã nộp tiền phẫu thuật của Mận Mận rồi, nhưng bố cũng chẳng có tài cán gì, làm ruộng cả đời mới tích cóp được mấy chục triệu, không đủ để trả tiền viện phí sau đó. Phiên Phiên, con xem, con có thể cho bố vay ít tiền không? Bố biết, Mận Mận đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, con không có lí do gì để giúp nó cả, nếu con không muốn thì bố cũng không miễn cưỡng con, bố về quê vay bà con làng xóm cũng được.”