Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 436: Giận dữ mất kiểm soát




Trong chuyện của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, điều duy nhất khiến Sở Quy Thôn vui mừng cũng chỉ có Táp Táp. Từ lúc biết được Lâm Phiên Phiên là con gái của mình, ông ta đã lén đưa Táp Táp đi kiểm tra sức khỏe tổng thể, may mà mọi phương diện của thằng bé đều rất khỏe mạnh, không có bất cứ mầm bệnh di truyền nào, hơn nữa còn thông minh lanh lợi, khôi ngô đáng yêu, rất hợp ý ông ta!

Nhưng kế sách mà Sở Quy Thôn tự cho là hoàn mỹ rơi vào tai Lâm Phiên Phiên thì chẳng khác nào một con dao nhọn đâm vào yếu điểm, Lâm Phiên Phiên đứng bật dậy, nói trong sự tức giận: “Ông còn định cướp bảo bối của tôi đi à, lời như vậy mà ông cũng nói ra được. Tôi nói cho ông biết, Táp Táp là con trai của tôi và Tường Hùng, đừng hòng kẻ nào chia rẽ được gia đình chúng tôi.”

Thấy Lâm Phiên Phiên kiên quyết như vậy, Sở Tường Hùng không nhịn được mà dùng hai tay ôm lấy đầu. Đầu óc anh muốn nứt ra luôn rồi, tại sao, tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Ai đó tới đây nói cho anh biết là anh phải làm gì đi!

Rốt cuộc anh phải làm sao bây giờ!

Vào lúc này, Sở Mộng lại bỗng nói một cách nghiêm túc: “Mọi người đừng cãi nhau nữa. Bố, con cho bố xem cái này, bố quyết định thế nào thì chờ xem xong đã!”

Dứt lời, cô ta đứng lên đi vào phòng ngủ của mình, sau đó nhanh chóng quay lại, cầm theo mấy tờ giấy, là báo cáo của bệnh viện.

Tất cả đều không hiểu lúc này Sở Mộng lấy những thứ này ra là sao, còn đang nghi ngờ thì Sở Mộng bỗng quỳ phịch xuống trước mặt Sở Quy Thôn: “Bố, có thể bố sẽ không thể tin được chuyện mà con sắp nói, nhưng bí mật này không thể giấu giếm được nữa, nếu không, gia đình chúng ta sẽ tan vỡ vì cái bí mật này mất.”

“Mộng Nhi, có gì cứ từ từ nói, mau đứng lên đi.” Sở Quy Thôn cũng rất ngạc nhiên với hành động của Sở Mộng.

Chuyện gì mà lại khiến cô con gái luôn kiêu ngạo này tự nguyện quỳ xuống chứ? Sở Quy Thôn cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

Trong tất cả, chỉ có Lâm Phiên Phiên hiểu ý của Sở Mộng.

“Sở Mộng, em định…” Lâm Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Sở Mộng, trong lòng đang do dự xem có nên ngăn cản Sở Mộng hay không.

“Chị dâu, chị đừng do dự nữa! Vì em và anh cả, chị có thể giữ bí mật này tới hôm nay đã là tốt lắm rồi. Em lựa chọn nói ra vào ngày hôm nay, thứ nhất là vì không muốn chị và anh phải gặp trắc trở, thứ hai cũng là vì chính bản thân em, em và Sở Lý không muốn đợi nữa!” Đúng vậy, chỉ có nói ra thân thế thật sự của cô ta và Sở Tường Hùng, Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên mới có thể tiếp tục ở bên, cô ta và Sở Lý cũng mới có kết quả.

Nghe cuộc đối thoại kì lạ của Sở Mộng và Lâm Phiên Phiên, Hứa Bành bỗng thấy có gì đó sai sai, nhưng không đợi bà ta nghĩ kĩ, Sở Mộng vẫn đang quỳ trên mặt đất bỗng xoay người sang dập đầu với bà ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ, con xin lỗi, hãy tha thứ cho chuyện mà con sắp làm. Mẹ yên tâm, cho dù hậu quả có ra sao thì mẹ vẫn là mẹ của con, dù cả thế giới có vứt bỏ mẹ thì con cũng sẽ chăm sóc mẹ lúc tuổi già!” Và cả đưa tiễn mẹ lúc lâm chung nữa.

Nhưng vế sau Sở Mộng không dám nói ra, sợ cô ta nói nặng lời quá thì sẽ làm Hứa Bành sợ hãi.

Thấy Sở Mộng càng nói càng nghiêm trọng, Sở Quy Thôn không khỏi bất an: “Mộng Nhi, rốt cuộc con định nói gì?”

“Bố xem cái này đi là hiểu ngay.” Nói rồi, Sở Mộng đưa bản báo cáo trong tay mình cho Sở Quy Thôn. Đây là kết quả nghiệm chứng những suy đoán của Lâm Phiên Phiên về Sở Tường Hùng mà Lâm Phiên Phiên đã đưa cho Sở Mộng.

Vài trang giấy đơn giản đã đủ để chứng minh tất cả!

Sở Quy Thôn cầm lấy, cúi đầu đọc, cảm thấy con ngươi như đụng trúng sấm sét, nổ tung trong đầu óc ông ta. Cơ thể ông ta lảo đảo ngã thẳng xuống sofa, chỉ chớp mắt thôi, khuôn mặt đã nhợt nhạt không còn chút máu. Đôi tay cầm bản báo cáo của ông ta cũng run rẩy như lá rụng trên không trung, hoảng sợ liếc nhìn Sở Mộng, rồi lại nhìn Sở Tường Hùng, cuối cùng đôi mắt ngập tràn tơ máu dừng lại trên người Hứa Bành.

Hứa Bành chưa từng thấy Sở Quy Thôn mất kiểm soát đến vậy, càng thêm hoảng sợ khi đôi mắt của Sở Quy Thôn nhìn bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Bà ta lùi về sau trong vô thức, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Nhìn tôi như thế làm gì? Mộng Nhi cho ông xem cái gì, tôi xem với…”

Nhưng không đợi bà ta nói xong, Sở Quy Thôn lại bỗng quăng mạnh bản báo cáo đó vào mặt bà ta, sau đó giáng xuống một cái bạt tai, trông ông ta như một con sư tử bị chọc giận, quát lên: “Tiện nhân, đồ tiện nhân, hôm nay tao phải giết chết mày…”

Rất dễ để đoán được kết quả, nếu không phải Sở Mộng, Sở Lý, Sở Tường Hùng ra sức kéo lấy Sở Quy Thôn, Hứa Bành sẽ bị Sở Quy Thôn bóp chết tại chỗ.

Sau cơn hỗn loạn này, Sở Tường Hùng mới biết được sự thật đằng sau sự thật.

Khoảnh khắc ấy, trái tim Sở Tường Hùng như nằm trong sóng to gió lớn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên buồn hay vui!

Nói thật ra, khi biết được mình và Lâm Phiên Phiên không phải là anh em ruột, trong đầu anh đã thở phào một hơi, chỉ muốn ôm lấy Lâm Phiên Phiên rồi ngửa mặt lên trời cười ha ha. Nhưng ngay sau đó lại là một cái sự thật khác! Người mà anh đã gọi là bố suốt gần ba mươi năm lại không phải là bố ruột của mình, sự đả kích này quả thực là rất tàn nhẫn đối với anh. Sở Tường Hùng cảm thấy, ngày hôm nay y hệt như một giấc mộng vậy.