Sau khi đánh bà Lâm xong, Lâm Tinh Tinh mới nhận ra là mình quá mức. Nhưng tất cả đều đã chậm, cô ta có gì đi chăng nữa cũng không thể khôi phục lại hình tượng trong lòng mọi người. Đang ngơ ngẩn như thế, bà Lâm lại đột nhiên đẩy cô ta, Lâm Tinh Tinh không kịp tránh né, vì thế lùi ra sau những những năm, sáu bước vẫn chưa đứng vững lại được.
Đứng đằng sau Lâm Tinh Tinh là Hoa Hữu Sơn, mặc dù lúc này Hoa Hữu Hà không dám đứng ra giúp Lâm Tinh Tinh, nhưng thấy Lâm Tinh Tinh sắp ngã xuống, anh ta vươn tay ra đỡ theo bản năng, nhưng không ngờ anh trai Hoa Hữu Sơn đứng cạnh lại ngầm ngăn trở hành động của anh ta, kết quả, vài giây chậm trễ ấy khiến Lâm Tinh Tinh không được ai đỡ lấy. Lưng cô ta đập vào bàn, sau đó ngã vào trên chiếc ghế cạnh đó, bụng đập vào góc ghế, cuối cùng mới lăn xuống thảm đỏ.
“A…” Lâm Tinh Tinh kêu lên thảm thiết, cô ta nằm trên mặt đất, ôm lấy bụng mình: “Bụng tôi…” Cô ta đau tới mức co quắt cả người lại.
Cùng với tiếng hét, có thứ gì đó nóng ấm chảy ra từ chân cô ta, chỉ nháy mắt đã nhuộm đẫm chiếc váy cưới hoa mỹ trắng ngần. Không có gì phải bàn cả, Lâm Tinh Tinh bị va đập nên xuất huyết.
Nhưng máu của cô ta lại không phải màu dỏ, mà là màu đen, hơn nữa còn mang theo mùi hôi thối nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
Ai nấy đều bịt mũi lùi về đằng sau.
“Mận Mận…” Chỉ có bà Lâm thấy Lâm Tinh Tinh chảy máu đen thì nhào tới, không ngờ cái thai đã chết mà bà ta nghĩ đủ mọi cách mới giữ lại được trong bụng Lâm Tinh Tinh lại bị hủy bởi chính bà ta, bà ta thấy thật hối hận.
“Đau quá…” Lâm Tinh Tinh cảm thấy như thể có một con dao đang dí mạnh vào bụng mình, sau đó khuấy động liên tục. Dưới cơn đau cực hạn như thể, khuôn mặt Lâm Tinh Tinh nhăm dúm lại: “Cứu con, con không muốn chết…” Dù biết là chính bà Lâm đã hại cô ta thành thế này, nhưng trước mắt cô ta lại chỉ có thể bắt được cọng cỏ cứu mạng này.
“Cứu? Cứu thế nào bây giờ, mẹ, mẹ có phải bác sĩ đâu…” Bà Lâm đã không hoàn toàn mất bình tĩnh, thấy máu đen chảy đầy ra giữa hai chân Lâm Tinh Tinh, bà ta chỉ thấy cả người cứng ngắc lại, sợ ngây người.
“Mận Mận!” Cuối cùng ông Lâm cũng phản ứng lại: “Bà tránh ra!” Ông xông lên đẩy bà Lâm ra rồi ôm lấy Lâm Tinh Tinh, hoảng tới mức giọng nói cũng run rẩy. Thế nhưng, người chưa từng gặp sóng gió lớn gì như ông cũng không biết phải cứu Lâm Tinh Tinh thế này, vô thức nhìn sang Lâm Phiên Phiên để cầu cứu.
Thấy Lâm Tinh Tinh đột nhiên gặp chuyện như vậy, Lâm Phiên Phiên cũng rất kinh hãi. Mặc dù nói ra thì Lâm Tinh Tinh cũng là đáng tội, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không muốn ông Lâm phải quá ưu sầu vì Lâm Tinh Tinh, vì vậy cô ngẩng đầu nhìn Hoa Hữu Hà, trách cứ: “Nói gì thì Lâm Tinh Tinh cũng là người phụ nữ của anh, bây giờ đã xảy ra chuyện này rồi mà anh còn ngơ ra đấy làm gì, lái xe đưa cô ta tới bệnh viện nhanh lên!”
Nhờ những lời nói của Lâm Tinh Tinh, Hoa Hữu Hà mới hoàn hồn lại từ trong bãi máu đen chảy ra từ người Lâm Tinh Tinh, ngay sau đó vội ôm lấy cô ta khỏi tay ông Lâm. Hiện giờ Lâm Tinh Tinh đã ngất đi, Hoa Hữu Hà vọt ra khỏi phòng tiệc.
“Hữu Hà…” Hoa Hữu Sơn quát lên sắc bén, rõ ràng ông ta không muốn Hoa Hữu Sơn quan tâm Lâm Tinh Tinh như vậy.
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, Lâm Phiên Phiên đã nói: “Chủ tịch Hoa, mạng người quan trọng hơn!”
Hoa Hữu Sơn tức giận trợn mắt nhìn Lâm Phiên Phiên, không có cớ gì để ngăn cản nữa.
“Phiên Phiên, bố đi bệnh viện trước đã, sau này nhất định bố sẽ bảo Mận Mận tới xin lỗi con.” Ông Lâm vô cùng lo lắng nhưng cũng rất áy náy.
“Bố à, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới bố, bố đừng tự trách. Bố đi đi, rồi con sẽ tới bệnh viện tìm bố.” Lâm Phiên Phiên rất hiểu tậm trạng lúc này của ông Lâm. Trong lòng ông ấy, cô và Lâm Tinh Tinh đều là con gái của ông, mặc dù Lâm Tinh Tinh luôn làm ông thất vọng, nhưng cả hai đều là người thân của ông, dù là ai bị thương ông thì cũng sẽ khó chịu.
Đám cưới chấm dứt sau vụ xảy thai của Lâm Tinh Tinh. Khách khứa nhao nhao chụm đầu lại bàn tán, nhưng không ai chủ động rời khỏi đây. Hôm nay bọn họ xem vở kịch này đúng là thỏa thích thật, trong tiềm thức ai nấy đều cho rằng chuyện hôm nay vẫn chưa xong, mặc dù cô dâu chú rể đều đã đi rồi.
Hoa Hữu Sơn nhìn cái cục diện hỗn loạn này, tức giận tới mức bẻ gãy ly rượu vang cao cổ trong tay. Ông ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười nói với mọi người: “Ngày hôm nay thật ngại quá, khiến mọi người phải chê cười rồi, e là đám cưới hôm nay phải tạm ngừng. Mọi người trở về đi, sau này nhất định Hoa Hữu Sơn tôi sẽ tới nhà để nhận lỗi.”
Bây giờ ông ta chỉ muốn đuổi đám chỉ biết làm bóng đèn xem kịch vui ấy đi, sau đó thanh toán món nợ này cho đâu ra đấy với nhà họ Mạc.
Nhưng khi ông ta vừa dứt lời, một giọng nữ khàn khàn, trầm thấp vô cùng bí ẩn bỗng vọng ra từ micro, vang dội khắp đại sảnh: “Chủ tịch Hoa, màn kịch hôm nay còn chưa kết thúc, sao ông lại để quý khán giả đi được chứ. Cô hai giả nhà họ Mạc đi rồi, nhưng cô hai thật thì vẫn còn ở đây mà, chẳng lẽ ông không muốn biết cô hai nhà họ Mạc thật - Lâm Phiên Phiên là con của Giang Sa và ai sao? Tôi đảm bảo, sau khi biết được sự thật, ông lập tức sẽ cảm thấy người mất mặt nhất trong ngày hôm nay không phải là chủ tịch Hoa ông đâu!”