Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 430: Bán đứng mẹ ruột




Những lời trách mắng của Lâm Phiên Phiên khiến sắc mặt của Lâm Tinh Tinh tái nhợt hơn nữa. Cô ta tin tưởng tuyệt đối rằng hiện tại Lâm Phiên Phiên nói được thì cũng làm được, cảm thấy càng thêm bất lực.

Cô ta ngẩng đầu định nhờ cậy người đàn ông của mình - Hoa Hữu Hà giúp đỡ, nhưng Hoa Hữu Hà vừa mới bị Hoa Hữu Sơn quát mắng, anh ta chỉ biết cúi đầu không dám ho he gì. Lâm Tinh Tinh không khỏi thầm mắng một câu “đồ phế vật”, biết là không thể dựa vào người đàn ông này được. Đi vào ngõ cụt, Lâm Tinh Tinh lại nghĩ tới bà Lâm, Lý Mịch Hương!

Như thể tìm được lối thoát, Lâm Tinh Tinh không hề để ý tới chuyện xin lỗi ông Lâm, sửa lại khuôn mặt lạnh lẽo sắc bén vừa rồi, tội nghiệp, đáng thương giải thích với mọi người: “Khi đó, người đưa tôi tới nhà họ Mạc chính là người đã nuôi lớn tôi, mẹ Lý Mịch Hương, người nói tôi là cô hai nhà họ Mạc là người nhận làm mẹ ruột tôi, Giang Sa. Từ đầu tới cuối, họ nói gì thì tôi tin nấy, bây giờ họ lại đột nhiên nói tôi là đồ giả mạo, tất cả mũi đao đều chĩa về phía tôi, không cảm thấy tôi rất oan uổng sao? Mẹ tôi, Lý Mịch Hương đang ở phòng trang điểm cho cô dâu trên tầng hai, các người có nghi vấn gì sao không hỏi thẳng bà ấy.” Nói xong, cô ta còn tủi thân rơi vài giọt nước mắt.

Ý của cô ta là đổ hết mọi trách nhiệm lên người Lý Mịch Hương, cô ta lại chẳng sai gì cả, hơn nữa còn là người bị lừa gạt không biết sự thật.

Trong phòng trang điểm cho cô dâu trên tầng hai, bà Lâm đang ăn các loại thức ăn mà người phục vụ mang tới, cắn những miếng to không hề hình tượng chút nào. Đột nhiên bà ta rùng mình, không hiểu sao thấy sống lưng lành lạnh, hoàn toàn không biết mình đã bị con gái bán đứng.

Thấy Lâm Tinh Tinh làm bộ làm tịch như vậy, Lâm Phiên Phiên, Giang Sa, Mạc Tiên Lầu đều cảm thấy ghê tởm, bởi vì bọn họ biết Lâm Tinh Tinh luôn biết rõ mình là phượng hoàng giả, hơn nữa so với Lý Mịch Hương, Lâm Tinh Tinh đã ngầm sắp xếp không ít bẫy rập sau lưng người khác.

Nhưng với dáng vẻ giả vờ yếu đuối của Lâm Tinh Tinh, rất nhiều người không biết rõ chân tướng bắt đầu dao động.

Hoa Hữu Sơn đang phiền lòng vì không có đường lui, nghe vậy liền nói với vệ sĩ bên cạnh mình: “Lên tầng hai, “mời” người đàn bà đó xuống đây cho tôi!” Vừa rồi Lâm Tinh Tinh nhắc tới bà Lâm còn vơ cả Giang Sa vào, hôm nay Hoa Hữu Sơn ông ta không ép chết nhà họ Mạc thì sẽ không bỏ qua.

Nhận được mệnh lệnh, vệ sĩ lập tức chạy lên tầng hai, chỉ chốc lát đã quay lại, tay còn kéo bà Lâm, quần áo bà ta dính đầy dầu mỡ!

Tự nhiên lại bị người ta kéo xuống, bà Lâm vô cùng kinh hoảng. Cho tới khi nhìn thấy Lâm Tinh Tinh, bà ta mới yên lòng, vỗ ngực nói: “Mận Mận, con làm gì vậy, đã nói là không để mẹ xuống tham gia hôn lễ rồi mà, sao còn bảo người lên “mời” mẹ xuống! Nhưng mà người này không lịch sự gì cả, không nói năng gì đã kéo cổ áo mẹ xuống đây, xong việc con đuổi việc tên đó đi, đáng ghét thật đấy. Anh ta tưởng anh ta là cái thá gì…” Bà Lâm nói một hồi, tự cho mình là một người ghê gớm lắm, hoàn toàn không rõ tình hình trước mắt.

Lâm Tinh Tinh hất mắt sang chỗ khác, cảm thấy quá mất mặt. Cô ta không muốn tốn nước bọt với bà Lâm nữa, ngón tay mềm mại chỉ về phía ông Lâm, nói: “Mẹ muốn nói gì thì nói với bố đi, bố nói Lâm Phiên Phiên mới là cô hai nhà họ Mạc chứ không phải là con, mẹ, đây là sự thật sao?”

Câu đầu tiên đã bắt đầu dẫn dắt bà Lâm.

Bà Lâm sửng sốt, lúc này mới biết tới sự tồn tại của ông Lâm, một hồi lâu mới hiểu ý của Lâm Tinh Tinh. Nhưng bà ta không hề biết Lâm Tinh Tinh định để cho bà ta làm kẻ chết thay, tưởng rằng Lâm Tinh Tinh đang ám chỉ bà ta không được thừa nhận chuyện này, mà lối thoát đang nằm trên người Lâm Phiên Phiên.

Vì vậy bà Lâm cứng đầu cứng cổ phủ nhận một cách ngu ngốc: “Ai nói con nhóc Phiên đó mới là cô hai nhà họ Mạc, tôi nuôi nó lớn lên từ nhỏ, tôi là người rõ nhất nó là con của ai. Mận Mận mới là cô hai nhà họ Mạc thật sự, các người đừng có nghe người khác nói linh tinh.”

Ông Lâm lắc đầu, nhìn bà Lâm đầy thất vọng. Không phải ông không cảm nhận được những thay đổi của bà Lâm trong khoảng thời gian này, nhưng cũng chẳng muốn hỏi tới, bởi vì sống với người như bà Lâm, có lúc sẽ cảm thấy nói chuyện với bà ta một câu thôi là đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

“Đến nước này rồi mà bà còn không biết hối cải, trước kia tôi chỉ nghĩ bà tham vặt mà thôi, không ngờ bà lại có gan nói dối chuyện tày trời thế này. Bà cho rằng bà cứ khăng khăng như vậy thì sự thật sẽ không bị vạch trần trước mặt mọi người sao? Với kĩ thuật khoa học hiện nay, có rất nhiều cách để chứng minh trong Phiên Phiên và Mận Mận, ai mới là con gái của Giang Sa. Thôi, bây giờ tôi hỏi một câu cuối cùng, hai người có chịu về nhà với tôi không?”

Ông Lâm biết những hành vi của Lâm Tinh Tinh và bà Lâm đã rơi vào phạm vi lừa gạt, nếu nhà họ Hoa và nhà họ Mạc muốn làm tới cùng, rất có khả năng hai người họ sẽ rơi vào vòng lao lý. Lúc này chỉ có Lâm Phiên Phiên mới cứu được mẹ con họ, nhưng đã từ lâu rồi, Lâm Phiên Phiên chẳng có lí do gì để mà tốt với mẹ con họ cả, ông Lâm nói như vậy chính là vì muốn Lâm Phiên Phiên nể mặt ông để ra tay giúp đỡ.

Thông qua Mạc Tiểu Vang, ông Lâm biết bây giờ con gái lớn của mình rất có tiền đồ, không những tìm được một người đàn ông tốt có thân phận, có địa vị, chính bản thân cũng có chỗ đứng trong giới thượng lưu. Vậy nên ông Lâm tin rằng, chỉ cần Lâm Phiên Phiên chịu giúp đỡ, bà Lâm và Lâm Tinh Tinh vẫn có đường lui, mặc dù làm như vậy, ông Lâm càng thấy hổ thẹn với Lâm Phiên Phiên hơn.

Nhưng với tình huống trước mặt, ông cũng chỉ có thể làm vậy, cho dù phải làm Lâm Phiên Phiên bị tổn thương, thì cũng đành để sau này nghĩ cách bù đắp lại.