Bị Lâm Tinh Tinh nói trúng tim đen, bà Lâm cũng không giả bộ nổi nữa bèn sáng mắt thu lại ba chiếc phong bì, thỏa mãn giơ lên trước ngực, cười rồi nịnh bợ: “Thực ra cũng không phải là mẹ tham lam, tháng sau nhà mợ cả con chuyển đến nhà mới, mẹ đã nói là mua cho nhà mợ ấy một bộ ghế sofa da mới, hơn nữa đến lúc ấy tiền mừng cũng không thể thiếu so với con số của cậu con ngày trước (240 triệu), vì thế số tiền này cũng không phải là mẹ lấy để tiêu riêng...”
“Rồi rồi rồi, bà muốn làm gì thì làm, nói nhiều như vậy có phiền không cơ chứ? Tôi phải đi đây.”
Vừa nghe thấy bà Lâm nhắc tới người thân nghèo ở dưới quê, Lâm Tinh Tinh liền bực mình, hơn nữa đối với cách lấy thể diện của con người cuồng tiền như bà Lâm thì cũng chẳng đáng mặt.
Trước đây Lâm Tinh Tinh còn có thể khuyên bà Lâm vài câu, thực ra thì cũng không cần thiết phải phô trương như vậy, người ở quê ăn cỗ thường mừng 300 nghìn đến 600 nghìn tiền mừng, giỏi lắm thì cũng hơn một triệu, làm gì có ai mừng một phát mà mừng tận mấy chục triệu lại còn tặng thêm cả nội thất đắt tiền. Vả lại cũng không phải là cưới con gái mình, đây rõ rành rành là phát tiền cho người ta còn gì! Thế nhưng bà Lâm hoàn toàn không nghe, bà ta muốn hưởng thụ cảm giác người ta nhận tiền của bà ta xong rồi xu nịnh bà. Nói cho cùng thì bà Lâm là con người ham hư vinh.
Lâm Tinh Tinh đi đến cửa rồi đột nhiên ngoảnh đầu lại, dặn dò: “Cứ đợi ở phòng đi, tiệc bắt đầu rồi bà đừng có mà xuống tham dự.”
...Để tránh làm mất thể diện...
Đương nhiên Lâm Tinh Tinh không nói thẳng ra câu nói sau cùng, không phải vì bà Lâm là mẹ cô ta mà là vì bà Lâm biết quá nhiều về bí mật của cô ta nên cô ta không dám quá xúc phạm bà.
Bà Lâm nghe vậy đương nhiên là không vui rồi, kéo kéo chiếc áo khoác len màu xanh ngọc đắt tiền trên người, bà ta nói: “Tại sao lại không cho mẹ tham dự chứ? Hôm nay mẹ ăn mặc cũng không đến nỗi nào, bộ đồ này chính tay con chọn cho mẹ nên sẽ không làm con mất mặt đâu. Hơn nữa làm gì có bà mẹ nào gả chồng cho con gái mà lại không có mặt ở hôn lễ chứ!” Lâm Tinh Tinh cau mày, quả thực là bộ đồ trên người bà Lâm sẽ không thể làm cô mất mặt được, nhưng bản thân bà Lâm thì lại có thể. Có những người dù có khoác lên mình chiếc long bào thì cũng chưa chắc đã giống thái tử, kiểu người như bà Lâm tuy là mặc lên bộ đồ sang trọng mà cô ta chọn cho thì cũng vẫn lộ ra dáng vẻ quê mùa. Vả lại bà ta rất hay gây chuyện, mồm mép lại không biết điểm dừng, Lâm Tinh Tinh cũng không muốn kế hoạch ngày hôm nay vô hình bị bà ta làm lộn xộn.
“Mẹ, mẹ biết đấy, cho dù là mẹ đi xuống tham dự thì cũng không thể xuất hiện với thân phận là mẹ của con, đừng quên là chính mẹ đã tận tay giao con cho Giang Sa để làm con gái của bà ta, thân phận hiện tại của con là cô hai của nhà họ Mạc. Ban nãy Giang Sa và Mạc Tiên Lầu cũng đã đến rồi, đến lúc đó trên chỗ ngồi của nhà gái chỉ có thể là họ. Coi như con cầu xin mẹ có được không? Ngày hôm nay đối với con mà nói thực sự rất quan trọng, nếu xong xuôi thì sau này con sẽ thành người trên nhiều người, còn nếu sự việc không thành thì sau này con sẽ thành kẻ dưới nhiều người. Sau này nếu như mẹ vẫn muốn nhận lấy những khoản tiền lớn từ con thì nên cẩn thận tính toán cho con đi.”
Lâm Tinh Tinh đành phải kiềm chế lại để giải thích cho bà Lâm, hơn nữa còn tỏ ra thân mật gọi một tiếng “mẹ” mà lâu lắm rồi cô ta không gọi.
Bà Lâm ngẫm nghĩ, lời của Lâm Tinh Tinh cũng có lý. Điều quan trọng là Lâm Tinh Tinh đã lâu lắm rồi không gọi bà ta một tiếng “mẹ”, lần này cô ta gọi một tiếng “mẹ” thì đương nhiên bà ta vui rồi. Thế nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt một lần, bà Lâm luôn có chút không cam lòng, huống hồ địa điểm tổ chức tiệc lần này lại ở khách sạn 5 sao, đến lúc đó đồ ăn ngon của bữa tiệc chắc chắn vô cùng hấp dẫn rồi. Nghĩ thôi mà bà Lâm ham ăn đã nuốt nước bọt ừng ực, dày mặt nói: “Nhưng mẹ đói bụng rồi...”
“Mẹ yên tâm, con sẽ cho người gói đầy đủ các món ăn điểm tâm của bữa tiệc đem lên cho mẹ, chắc chắn sẽ khiến mẹ no.”
Lâm Tinh Tinh khinh thường bà Lâm trong lòng, cô ta vô cùng xem thường bà ta thế nhưng miệng lại vẫn cứ nói những lời ngon ngọt dụ dỗ bà Lâm.
Sau khi đã giải quyết xong chuyện bà Lâm, Lâm Tinh Tinh liền rời khỏi phòng cô dâu, xuống đại sảnh rồi trở về vị trí bên cạnh Hoa Hữu Hà đang đón tiếp khách ở cửa chính.
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đầy phong cách chạy như bay đến rồi đỗ trước cửa chính của khách sạn, người đứng trước sảnh khách sạn nghênh đón hai vị khách quý cuối cùng.
Cửa xe mở ra, Sở Tường Hùng mặc bộ vest màu trắng chỉnh tề từ trong xe bước ra, dáng người cao ráo, khôi ngô tuấn tú đứng trong gió, người đàn ông trưởng thành đầy quyến rũ đó bối rối khi trông thấy nữ khách mời đến dự tiệc phía trước.
Sau khi xuống xe, Sở Tường Hùng liền đi về phía bên kia của chiếc xe, cực kỳ lịch sự mở cửa xe, sau rất ga lăng đưa tay phải hướng vào bên trong xe.
Một bàn tay thon dài ngọc ngà đẹp tới mức khiến cho người ta phải thốt lên khen ngợi từ trong xe tao nhã đưa ra, nhẹ nhàng đặt lên tay phải của Sở Tường Hùng. Sau đó, dưới sự dìu đỡ của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên với chiếc váy đuôi cá dài quét đất màu xanh da trời pha chút màu tím, kiều diễm cúi người bước từ trong xe ra.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười khoác tay lên tay Sở Tường Hùng đi về phía cửa nơi có Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh đang đứng đón khách.
Thấy Lâm Phiên Phiên cũng đến tham dự hôn lễ của mình, Lâm Tinh Tinh phấn khởi, mặt hiện lên một tia nham hiểm, thế nhưng trông thấy Lâm Phiên Phiên xuất hiện vô cùng xinh đẹp như vậy, thậm chí còn nổi bật hơn cả cô dâu là cô ta, ngay lập tức trong lòng cô ta đã đầy ắp sự đố kỵ và không cam lòng. Cô ta bắt đầu đem toàn bộ kế hoạch đã vạch sẵn ra tập diễn lại một lần trong đầu, thề là sẽ khiến cho Lâm Phiên Phiên bị tất cả mọi người có mặt ở đây chỉ trích là đồ vô liêm sỉ.