Theo bản năng Lâm Tinh Tinh ôm lấy bụng, đau đớn thốt lên.
“Sao vậy?”
Hoa Hữu Hà ở bên cạnh mặt lập tức căng thẳng đỡ lấy Lâm Tinh Tinh, lo lắng hỏi.
“Không sao ạ...”
Lâm Tinh Tinh vội vã thu lại vẻ mặt đau đớn, gượng gạo tươi cười đáp: “Hình như là con đạp em một nhát.”
“Hả? Đứa bé còn chưa được ba tháng mà, tay chân thai nhi chắc là chưa cả hình thành hết nhỉ?”
Hoa Hữu Hà bán tín bán nghi.
Sợ anh ta lại truy hỏi đến cùng, Lâm Tinh Tinh lập tức nhõng nhẹo đáp: “Ông xã à, người ta mệt rồi đây này, dù gì khách mời cũng đã đến gần đủ rồi, em đi nghỉ ngơi một lát nhé.”
Hoa Hữu Hà không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức gật đầu đồng ý, nói: “Được rồi, cẩn thận con nhé!”
“Vâng, em biết rồi!”
Lâm Tinh Tinh cười ngọt ngào với Hoa Hữu Hà.
Nhưng vừa mới quay người đi thì nét mặt tươi cười ấy lại chuyển sang đau khổ, vì bụng cô ta thực sự đang rất khó chịu. Cảm giác bụng dưới đau quặn lại ngày càng mãnh liệt, thứ bên trong bụng dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào, không dám chần chừ thêm nữa, Lâm Tinh Tinh lập tức trở về phòng trang điểm cô dâu mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn cho cô ta.
Lúc này, tất cả mọi người đang trò chuyện vui vẻ với nhau ở ngoài đại sảnh, trong phòng trang điểm cô dâu ngoài Lý Mịch Hương - bà Lâm ra thì không có một ai khác hết.
Vừa nhìn thấy Lâm Tinh Tinh sắc mặt tái nhợt ôm bụng mở cửa bước vào, Lý Mịch Hương vẫn ngồi đợi ở trong phòng liền lập tức chạy nhanh qua đỡ lấy cô ta rồi vội nói: “Mận Mận, sao con vừa mới ra đứng được một lúc mà đã quá giờ uống thuốc rồi vậy? Mau mau, mau uống thuốc đi.”
Nói rồi, Lý Mịch Hương lập tức lấy bình nước giữ nhiệt cất ở bên mình ra, sau đó mở nắp, một mùi thuốc nồng nặc ngay lập tức bao phủ cả căn phòng.
Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc này, mặc dù là đã uống liên tiếp mười mấy ngày rồi nhưng Lâm Tinh Tinh vẫn suýt chút nữa thì nôn ra, nhưng cô ta biết rằng cô ta bắt buộc phải uống. Không còn chút sức lực yếu ớt nào để nói nữa, Lâm Tinh Tinh nhận lấy thuốc, ngắm mắt lại, uống một hơi hết sạch thuốc.
Ngồi nghỉ ngơi mấy phút sau, Lâm Tinh Tinh mới cảm thấy thoải mái hơn chút xíu, bụng không còn đau như ban nãy nữa nhưng vẫn rất khó chịu.
“Còn ngây người ra đấy làm gì? Mau đi xịt nước hoa cho tất cả các ngóc ngách trong phòng đi, lát nữa chắc chắn sẽ có người đến phòng cô dâu, làm ơn đừng có để người ta ngửi thấy mùi thuốc.”
Vừa lấy lại được sức lực, Lâm Tinh Tinh lập tức ra lệnh, ngay cả một tiếng “mẹ” cô ta cũng lười nhác không gọi.
Lý Mịch Hương không phản bác lại mà lập tức làm theo.
Mấy ngày nay bà ta cũng đã quen với việc Lâm Tinh Tinh khua tay múa chân, sai này sai nọ với bà, cũng có thể nói từ sâu trong lòng bà ta cũng đã nhìn thấu được đứa con ngỗ ngược này, nhưng chỉ cần là có lợi cho bà ta thì bà ta có thể nguyện hầu hạ bất kỳ ai, cho dù là đứa con gái vỗn dĩ phải nên hầu hạ bà ta này.
Xịt nước hoa xong, Lý Mịch Hương vẻ mặt tươi cười ngồi xuống kế bên Lâm Tinh Tinh, mắt chăm chú nhìn vào chiếc giỏ đựng đầy phong bì đặt bên cạnh Lâm Tinh Tinh, xoa xoa bàn tay, ánh mắt nóng rực hỏi: “Mận Mận à, xem chừng hẳn là con đã thu được rất nhiều phong bì nhỉ? Hay là...mẹ đếm hộ con nhé!”
Thấy bộ dạng như vậy của Lý Mịch Hương, Lâm Tinh Tinh biết rõ trong đầu bà ta đang nghĩ gì, tức giận liếc bà Lâm một cái rồi cô ta đẩy chiếc giỏ ra phía sau mông, nhưng vẫn rút từ trong giỏ ra một chiếc phong bì khá mỏng đưa cho bà Lâm rồi nói: “Bây giờ đâu phải là lúc đếm tiền, tôi còn phải đi tiếp khách ngay, bà cầm lấy cái phong bì này đi, đợi xong chuyện hôm nay xong thì bà cũng về quê đi!”
“Chuyện hôm nay” mà Lâm Tinh Tinh nói đương nhiên là đương nhiên là chuyện phải lấy cái thai đã bị “xảy ngoài ý muốn” này ra, Lâm Tinh Tinh cũng không chắc là Lâm Phiên Phiên sẽ đến, nhưng bất kể là Lâm Phiên Phiên rốt cuộc có đến hay không thì chuyện này cô ta vẫn bắt buộc phải làm trong ngày hôm nay. Vì cái thai chết lưu vẫn được giữ lại trong bụng cô đã mười mấy ngày rồi, nếu không lấy ra nữa thì e là cô ta sẽ mất cả cái mạng nhỏ này mất, vì thế cô ta đã hạ quyết tâm khi hôn lễ kết thúc thì cô ta lập tức hành động ngay, đến lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi rồi thì tất nhiên nhà họ Hoa cũng không thể nào mà nuốt lời được nữa. Vả lại mất đứa bé rồi thì đương nhiên cô ta không cần phải uống thuốc và cũng không cần đến sự chăm sóc của bà Lâm nữa.
Thấy Lâm Tinh Tinh lại đưa tiền cho mình, bà Lâm đang định mặt mày hớn hở nhận lấy, thế nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Lâm Tinh Tinh muốn tống khứ bà ta về quê thì nụ cười trên mặt bà ta ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
“Cái con bé không có lương tâm này, sự việc còn chưa xong mà đã muốn đuổi mẹ đi rồi, không bõ mấy ngày nay mẹ khổ sở vì con, ngày đêm sắc thuốc cho con, thuốc sắc xong còn phải giấu diếm lén lút đưa cho con uống cứ như là ăn trộm vậy...”
Lý Mịch Hương bắt đầu sùi sụt nước mắt, vỗ vỗ vào đùi rồi khóc lóc.
Ngay lập tức mặt Lâm Tinh Tinh biến sắc, cô ta vội vã lấy tay bịt miệng bà Lâm lại, lạng lùng nói: “Bà lớn tiếng như vậy muốn chết à? Muốn cho tất cả mọi người đều biết hay sao? Nếu chuyện của tôi mà không thành thì bà cũng đừng hòng nghĩ đến chút lợi ích nào.”
Nói rồi, Lâm Tinh Tinh tức giận lại lấy trong giỏ ra hai chiếc phong bì nhét cho bà Lâm, “Cầm lấy, ba cái phong bì này cộng lại cũng lên tới mấy trăm triệu rồi, tôi cũng không thể cho bà nhiều hơn nữa được đâu, ngộ nhỡ sau tiệc nhà họ Hoa kiểm phong bì thì tôi lại không biết ăn nói thế nào, tóm lại là bà cũng phải nghĩ cho tôi một chút chứ, nên biết hài lòng đi!”