Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 412: Lạnh lẽo cứng rắn như năm đó




Giang Sa không biết chuyện trong đó, bà chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau, sự lạnh lùng và lãnh đạm của của Lâm Phiên Phiên đã khiến bà vô cùng tổn thương, bà đột nhiên cảm thấy chuyện mình đến đây hôm nay chỉ là đang tự rước lấy nhục mà thôi, đúng như Lâm Phiên Phiên đã nói, bà đã bỏ lỡ thời kì thơ ấu và niên thiếu quan trọng nhất của con gái mình, bà chưa từng ôm con, cho con bú, dỗ dành con, hay hôn con, bà không phải một người mẹ đủ tư cách, bà không có bất kì tư cách gì để đứng đây nói bất kì câu gì.

Giang Sa hoàn toàn lâm vào sự tự trách và khổ sở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Mạc Tiên Lầu trừng mắt tức giận nhìn Lâm Phiên Phiên, sau đó kéo Giang Sa đang đau lòng về phía mình, rồi nói: “Mẹ, mình đi thôi, có một số việc không thể có kết quả ngay được, mình hãy cho Lâm Phiên Phiên một chút thời gian, để cô ấy nghĩ cho kĩ mọi chuyện, mình đi thôi!”

Nói xong cũng mặc kệ Giang Sa có chịu hay không mà liền kéo bà đi về phía cửa.

Giang Sa vừa đi vừa quay lại nhìn Lâm Phiên Phiên, thấy Lâm Phiên Phiên từ đầu đến cuối không thèm nhìn mình lấy một cái, thì trong lòng cũng đành thừa nhận rằng Mạc Tiên Lầu nói rất có lý, lúc sắp bước khỏi cửa nhà họ Sở thì bà bỗng dừng chân lại rồi nhìn chằm chằm Sở Quy Thôn, gằn giọng nói: “Sở Quy Thôn, thứ ông nợ tôi thì cả đời này đều trả không hết, tôi chỉ mong ông đừng có bạc đãi con gái mình!”

Một câu con gái như một tiếng sấm nổ trên đầu Sở Quy Thôn, khiến cảm xúc vốn bị ông cố gắng kìm nén lại lần nữa tuôn trào.

Sau khi Giang Sa và Mạc Tiên Lầu đi khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Sở Quy Thôn và Hứa Bành.

Bởi vì Hứa Bành chột dạ thế nên mà không dám to tiếng gì một cách hiếm thấy, chỉ ngồi yên với vẻ mặt nặng nề, lúc thì liếc Lâm Phiên Phiên, lúc lại nhìn Sở Quy Thôn, như thể đang tìm kiếm điểm giống nhau của cặp “bố con” này.

Sở Quy Thôn rất bực dọc với ánh mắt của bà ta, liền lườm phắt một cái lại, rồi lạnh lùng nói: “Bà về phòng đi, ở đây không có chuyện của bà.”

Hứa Bành nghe thế định nổi giận, thế nhưng khi Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn về bà thì mọi lời nói của bà đều như bị nghẹn lại ở cổ họng, lúc này bà nào dám đắc tội Lâm Phiên Phiên, nếu mà Lâm Phiên Phiên nói ra chuyện Sở Tường Hùng không phải con ruột của Sở Quy Thôn, thì bà chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Hứa Bành hừ một tiếng thật mạnh rồi vô cùng không tình nguyện mà đứng dậy về phòng, sau đó bà ta đóng rầm cửa một cái, mạnh đến nỗi mặt đất như rung cả lên.

Sở Quy Thôn cũng đâu còn tâm trạng đi so đo chuyện này với bà ta, đối mặt với Lâm Phiên Phiên đang ngồi trước mặt mình lúc này, thì một người vốn luôn giỏi giao tiếp như ông lại chẳng biết phải nói thế nào, mãi lâu ông mới thốt nên lời: “”Cô… cô và Tường Hùng…”

Vẻ mặt Lâm Phiên Phiên lãnh đãm mỉa mai: “Ông muốn nói cái gì, muốn bảo tôi rời đi Tường Hùng hay sao?”

Sở Quy Thôn hơi xấu hổ mà ho một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cô và Tường Hùng là anh em, hai đứa tuyệt đối không thể bên nhau, chuyện này không những liên quan đến danh dự cả hai, mà còn liên quan đến danh dự của cả nhà họ Sở, trước kia không biết thì thôi, giờ biết thì tôi tuyệt đối sẽ không cho cả hai đến với nhau.”

Lâm Phiên Phiên lắc đầu, trào phúng nói: “Nếu tôi không chịu thì sao? Có phải ông lại muốn như 4 năm trước đối với tôi như vậy, ép tôi đến bước đường cùng khiến tôi phải tự mình rời đi!”

Vừa nghe Lâm Phiên Phiên nhắc đến chuyện 4 năm trước thì vẻ mặt Sở Quy Thôn có chút mất tự nhiên, ông cũng không quên mình đã đối xử với Lâm Phiên Phiên thế nào vào 4 năm trước, cũng không quên sự lạnh lùng vô tình của ông đã tạo nên nhưng tổn thương thế nào với Lâm Phiên Phiên, đối mặt với Lâm Phiên Phiên vào lúc này đã biến thành “con gái” mình, thì tấm lòng cứng rắn của ông cũng có chút áy náy và hối hận, thế nhưng cũng chỉ trong chớp mắt thôi.

Ông ngẩng đầu rồi lạnh lùng nhìn thẳng mắt Lâm Phiên Phiên, thái độ của ông vô cùng cứng rắn nói rằng: “Những chuyện trước đây làm với cô thì tôi cũng xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cô, thế nhưng giờ cô nhất định phải rời khỏi nhà họ Sở, rời khỏi Sở Tường Hùng, trừ chuyện này thì chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô.”

Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Thật buồn cười làm sao, khi mà tôi biết ông là bố ruột của mình, tôi còn vì chuyện đó mà suy nghĩ rất nhiều rất lâu, thậm chí còn vì nguyên nhân này mà từ bỏ chuyện trả thù cho đứa con đầu tiên không thể ra đời của tôi, thế nhưng Sở Quy Thôn ông sau khi biết sự thật lại có thể lạnh lùng vô tình như 4 năm trước vậy, ông thật đúng là lòng dạ sắt đá! Một khi đã vậy thì tôi cũng không cần khách sáo làm gì, hôm nay tôi cũng nói rõ cho ông hay, tôi sẽ không rời khỏi Tường Hùng, tôi muốn lấy anh ấy, nếu ông muốn ngăn cản thì cứ việc, nhưng tôi nói cho ông hay, tôi đã không còn là Lâm Phiên Phiên của 4 năm trước nữa, nếu ông dám đụng vào tôi thì tôi sẽ phải cho ông trả giá y hệt!”

Lâm Phiên Phiên nói xong cũng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này, thế là cô đứng dậy quay về phòng ngủ.

Chỉ để lại mình Sở Quy Thôn ngồi trên sofa, tức giận đến run người, sau đó hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Những lời Lâm Phiên Phiên nói thật sự đã xúc động đến tinh thần của Sở Quy Thôn, ông đã thấy được sự hận thù từ trong đôi mắt vô cùng giống Giang Sa kia của Lâm Phiên Phiên, ông đột nhiên thấy hối hận vì vừa rồi những lời ông nói với Lâm Phiên Phiên thật sự quá cứng nhắc, mà trong lòng ông ta thật ra càng lo lắng nếu ép Lâm Phiên Phiên quá thì cô ta có thể kéo cả nhà họ Sở chôn cùng!

Phải làm thế nào?

Sở Quy Thôn vô cùng đau đầu, ông rốt cuộc đã tạo nghiệt gì cơ chứ, lần đầu tiên trong đời Sở Quy Thôn cảm thấy vận mệnh vượt qua tầm kiểm soát của mình!