Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 408: Âm thầm đắc ý




Cùng lúc đó thì nhà họ Sở cũng vừa trải qua một cơn phong ba- bởi vì Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên đã đón Táp Táp về nhà họ Sở, đồng thời cũng nói cho Hứa Bành nghe về thân phận của bé, mà tờ giám định DNA do Phiên Nhàn đưa cho Sở Tường Hùng đã trở thành bằng chứng thuyết phục nhất.

Có thể tưởng tượng được lúc Sở Quy Thôn và Hứa Bành biết được chuyện Lâm Phiên Phiên đã sinh cho Sở Tường Hùng một đứa con trai 3 tuổi thì thì sự kinh ngạc và hoảng sợ của họ cũng không thua gì việc đột nhiên có sấm sét nổ ầm trên đỉnh đầu họ cả, chuyện đó cũng khiến họ không thể nào tin được.

Hơn nữa sự “ngạc nhiên mừng rỡ” không phải chỉ có chuyện này, mà còn là việc Sở Tường Hùng muốn để Táp Táp nhận tổ quy tông, rồi còn muốn tổ chức một buổi lễ kết hôn hoành tráng với Lâm Phiên Phiên vào tháng sau, để cho hai mẹ con Lâm Phiên Phiên chính thức trở thành người nhà họ Sở, thái độ của anh kiên quyết hơn bao giờ hết, cứ như thể chỉ cần Sở Quy Thôn và Hứa Bành nói ra nửa chữ không thì anh sẽ ngay lập tức đưa Lâm Phiên Phiên và Táp Táp rời khỏi cái nhà này mãi mãi vậy, hoàn toàn không có chút khoan nhượng nào.

Sở Quy Thôn và Hứa Bành chưa từng thấy Sở Tường Hùng kiên quyết như thế bao giờ thế là trong lúc nhất thời cũng bị kinh ngạc đến ngây người ra, thế nên không có ai lập tức nói ra lời phản đối, Sở Tường Hùng là đứa con trai mà họ xem trọng nhất (Sở Lý chỉ kinh doanh chứ không tham gia chính trị), còn là hy vọng tương lai của cả nhà họ Sở, mà nhất là Sở Quy Thôn, ông ta còn mong Sở Tường Hùng sau này sẽ kế nhiệm chức vụ của mình, để rồi trở nên nổi bật trên con đường chính trị, dẫn dắt nhà họ Sở trở thành một gia tộc tràn đầy sự kiêu hãnh.

Thế nên, kết quả có thể tưởng ra được rằng cuối cùng thì Sở Tường Hùng thắng, mà còn trực tiếp định ra ngày tổ chức hôn lễ của anh và Lâm Phiên Phiên, có thể nói là không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền quyết hết mọi chuyện!

Mọi chuyện đi đúng hướng mà mình suy nghĩ nên Sở Tường Hùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thêm vừa nãy lúc tổ chức tiệc mừng với Hàn Phiêu, A Tử, Sương Sương, Lưu Lân thì còn uống nhiều rượu, thế nên lúc này khi thả lỏng thì men rượu mới xông lên, đầu cũng trở nên hơi đau, vậy nên dù sau khi tắm thì trời mới chỉ hơi tối nhưng Sở Tường Hùng vẫn đi ngủ trước.

Táp Táp đùa nghịch với mọi người lâu thế rồi nên cũng cảm thấy mệt mỏi, thế nên cũng đi ngủ sớm cùng Sở Tường Hùng, chỉ còn Lâm Phiên Phiên mặc áo ngủ ngồi trước máy tính chat QQ với Phiên Nhàn đang ở Nhật Bản, cô hỏi thăm tình hình bệnh tật của Dạ Thân Sinh, trong lúc đó cũng thường quay đầu lại nhìn Sở Tường Hùng và Táp Táp đang ngủ trên giường, nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc của họ đang ngủ vô cùng ngon lành thì Lâm Phiên Phiên cảm thấy rằng giờ phút này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Chuyển cảnh!

Ở phòng khách của nhà họ Sở, Hứa Bành vô cùng không cam mà ngồi đối diện với Sở Quy Thôn rồi nói: “Ông thật định để Tường Hùng lấy con bé Lâm Phiên Phiên làm con dâu trưởng của nhà mình hay sao?”

Bà thật sự đã chịu thiệt trước con bé Lâm Phiên Phiên đấy rất nhiều thế nên giờ bà cũng giống như Mạc Tiểu Vang vô cùng ghét cô ta.

Khuôn mặt của Sở Quy Thôn không lộ vẻ gì mà tiếp tục hút thuốc, mãi lúc sau ông mới cảm khái: “Thằng Tường Hùng đã ly hôn một lần rồi, đó là vết nhơ trên con đường chính trị của nó, thế nên nó tuyệt đối không thể ly hôn lần thứ 2, vậy nên nếu mà Tường Hùng nó muốn tái hôn lần nữa thì nhất định phải tìm một người mà nó thật lòng yêu thích, thế thì nó mới có thể vững chắc bên nhau cả đời được, mà người này không nghi ngờ gì chính là Lâm Phiên Phiên, dù xuất thân và gia thế của con bé không xứng với thằng Tường Hùng nhà mình nhưng cũng không thể phủ nhận những mặt khác của con bé cũng rất xuất sắc, nhất là con bé còn sinh cho nhà họ Sở chúng ta một đứa cháu trai xinh xắn lanh lợi thế kia, Tường Hùng cũng đã 30 tuổi cũng nên có con từ lâu rồi.”

Ngụ ý là ông ta đã ngầm đồng ý chuyện này.

Vừa nghe Sở Quy Thôn nhắc đến Táp Táp, trên mặt Hứa Bành cũng khó nén sự hài lòng, cũng buông lời: “Đúng đấy, thằng bé Táp Táp này vừa xinh đẹp lại thông minh, vô cùng giống thằng Tường Hùng lúc còn nhỏ, cái lúc gọi chúng ta ông nội bà nội nghe mà ngọt ngào gì đâu, cũng chẳng kém với Lôi Lôi chút nào.”

Từ khi Lôi Lôi bị đưa đến chỗ Hứa Thịnh thì Hứa Bành vẫn ngày nhớ đêm mong, dù sao thì cũng là đứa bé mà bà chăm sóc 3, 4 năm trời, mấy ngày này bà cũng lén Sở Quy Thôn đi thăm Lôi Lôi mấy lần, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có chút gì đó không như xưa nữa, vì dù sao cũng không phải cháu ruột của mình, mà giờ mất đi Lôi Lôi lại có Táp Táp, mà so với đứa “cháu gái” Lôi Lôi ngày xưa thì Táp Táp lại là đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Sở, chẳng nghi ngờ gì, trong con mắt của bậc cha chú thì con trai luôn được ưu ái hơn so với con gái, Hứa Bành vừa nhìn Táp Táp thì đã cảm thấy rất yêu thích, nếu không phải còn không xuống nước được với con bé Lâm Phiên Phiên kia thì bà đã gọi cháu trai yêu quý, cục cưng của bà từ lâu rồi.

Sở Quy Thôn nghe Hứa Bành thế mà lại nhắc đến Lôi Lôi, thế là sắc mặt ông tối lại, giọng nói lạnh lùng: “Đừng có nhắc cái đứa con hoang ấy trước mặt tôi, đừng tưởng chuyện bà vụng trộm đi thăm nó tôi không biết, sau này cấm bà không được đi gặp nó nữa, đừng quên nó chính là sự nhục nhã to lớn đối với nhà họ Sở chúng ta.”

Nếu không phải do Mạc Tiểu Vang đã xuất ngoại trước khi mọi chuyện bại lộ, thì Sở Quy Thôn ông tuyệt đối sẽ không để cô ta sống yên ổn.

Vừa nghĩ đến Mạc Tiểu Vang thì Sở Quy Thôn lại nhớ đến nhà họ Mạc, rồi lại nhớ đến Giang Sa.

Từ sau lần trở mặt trước đó với Giang Sa, thì bọn họ cũng không gặp nhau nữa, Giang Sa sau lưng cũng không gây sóng gió gì, xem ra nước cờ dùng Mạc Tiên Lầu uy hiếp Giang Sa ngày đó rất có hiệu quả.

Sở Quy Thôn đang âm thầm đắc ý trong lòng thì một cô giúp việc chạy vội từ ngoài vào báo: “Ông chủ, bà chủ, cậu Mạc và bà Mạc đến.”