Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 397: Sự việc có sự thay đổi




Sau khi làm xong hậu sự cho ông cụ, một thời gian dài sau đó nhà họ Sở tỏ ra rất vắng lặng.

Lâm Phiên Phiên vẫn luôn ở bên cạnh Sở Tường Hùng, chứng kiến anh buồn rầu, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sau vài ngày hai người đều đã gầy đi rất nhiều, lúc này Lâm Phiên Phiên cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện.

Cuối cùng thì ông cụ cũng đã chọn con đường một đi không trở lại, nguyên nhân chính là bởi vì Hạ Danh Đoan quá cố chấp báo thù, một bên là đứa con trai, một bên là người mình yêu, khó có thể chọn lựa, ông cụ chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc mọi chuyện.

Bây giờ, đối với Lâm Phiên Phiên mà nói, vị trí của Sở Tường Hùng cũng giống như hoàn cảnh của ông cụ lúc đó, nếu như cô trả thù Sở Quy Thôn và Hứa Bội như Hạ Danh Đoan đã làm, có thể tưởng tượng được đến lúc đó phải đứng ở giữa, Sở Tường Hùng sẽ khó xử như thế nào, nói không chừng cuối cùng anh cũng phải đi con đường cũ của ông cụ.

Lâm Phiên Phiên nghĩ như vậy, nhất định không phải tưởng tượng vô cớ.

Vẫn còn nhớ lúc cô mới về nước, thấy Hứa Bội đánh Giang Sa trong phòng tập gym, cô chỉ bước về phía trước kéo hai người ra, mà không ra tay với Hứa Bội, nhưng Hứa Bội lúc đó lại lo sợ Sở Tường Hùng vẫn chưa hết tình cảm với cô, liền trợn mắt lên nói Lâm Phiên Phiên cô đã đánh bà ta, còn muốn Sở Tường Hùng động tay với cô, nếu không thì sẽ mặc cho máu chảy mà chết cũng không đến bệnh viện, kết quả làm cho Sở Tường Hùng không thể lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, cuối cùng đã lựa chọn làm tổn thương chính mình, dùng quả tạ tay cứ thế đập vào đầu mình, máu chảy đến nỗi ngất lịm đi.

Mỗi lần nghĩ lại hình ảnh ấy, Lâm Phiên Phiên đều không thể kiềm chế được, không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Có thể tưởng tượng, nếu như có một ngày, cô cũng đối xử với Sở Quy Thôn và Hứa Bội giống như Hạ Danh Đoan, cứ thế trừng trị nhà họ Sở, ép đến bước đường cùng, đến lúc đó, Sở Tường Hùng sẽ làm thế nào?

Có thể khẳng định Sở Tường Hùng nhất định sẽ không lựa chọn làm tổn hại đến cô, cũng sẽ không ngăn cản cô, bởi vì vốn dĩ Sở Quy Thôn và Hứa Bội đều có lỗi với cô, nhưng là bố mẹ thì cuối cùng cũng là bố mẹ, với trái tim trọn hiếu của Sở Tường Hùng, anh sao có thể đứng một bên giương mắt nhìn mà không quan tâm.

Vậy thì sau đó anh còn có thể làm gì? Chẳng phải chỉ còn một con đường cũ có thể đi mà ông anh đã lựa chọn?

Bỏ đi, bỏ đi, nếu như kết quả như vậy, thà rằng Lâm Phiên Phiên dừng lại, dù rằng không cam tâm tình nguyện, nhưng vì Sở Tường Hùng, mọi chuyện đều đáng.

Cô không muốn làm Hạ Danh Đoan thứ hai.

Càng không muốn Sở Tường Hùng làm ông cụ thứ hai.

Hơn nữa suy cho cùng, Sở Quy Thôn dù gì cũng là bố ruột của cô, mặc dù ông ta không biết, càng không có trách nhiệm làm bố của cô dù chỉ một ngày, thậm chí còn tàn nhẫn làm hại đến cô như vậy, nhưng ông ta thực sự là người đã tặng cho cô tính mạng này, dòng máu đang chảy trên cơ thể cô và cơ thể ông ta giống nhau là sự thực không thể phủ nhận.

Còn về Hứa Bội, mấy ngày này cũng đã bị Hạ Danh Đoan trừng trị cho đủ thảm hại, cho dù bây giờ Hạ Danh Đoan không còn nữa, cũng không có ai đưa liều thuốc an thần cho bà ta, nhưng muốn hồi phục lại cũng phải nghỉ dưỡng thật tốt một hai năm, đến lúc độ tuổi của bà ta già hơn, cơ thể chỉ có thể ngày càng sa sút và già yếu, hơn nữa mãi mãi cũng chẳng bao giờ có được dù chỉ là một chút quan tâm từ phía Sở Quy Thôn chồng của bà ta, có thể tượng tượng được tuổi già của bà ta chính là một bi kịch.

Suy nghĩ kĩ điều này, hòn đá vẫn luôn đè nặng trong lòng Lâm Phiên Phiên cũng dần dần hóa thành mây khói, cả cơ thể cô tràn đầy cảm giác nhẹ nhàng mà trước kia chưa hề có.

“Tường Hùng, từ nay trở đi, gia đình ba người chúng ta sẽ bên nhau thật vui vẻ!”

Màn đêm buông xuống, thấy Sở Tường Hùng cuối cùng cũng đã chìm vào trong giấc ngủ, Lâm Phiên Phiên mới nở một nụ cười hiền dịu, nhẹ cúi đầu thì thầm.

Đúng thế, gia đình ba người, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng quyết định nói cho Sở Tường Hùng biết thân thế của Táp Táp.

Ngày hôm sau, ánh nắng lan tỏa, những ngày gần đây khó có ngày nào có được thời tiết như vậy!

Lâm Phiên Phiên thức dậy từ rất sớm, trang điểm sửa soạn, sau đó chọn cho Sở Tường Hùng một bộ trang phục thường ngày có màu sắc hợp với bộ trang phục của cô, hơn nữa tự mình mặc lên cho Sở Tường Hùng, còn tạo hình đơn giản cho tóc của Sở Tường Hùng, sửa soạn cho Sở Tường Hùng thật thoải mái.

Sở Tường Hùng bị biểu hiện nhiệt tình thái quá của Lâm Phiên Phiên làm cho không ngừng nghi ngờ, trước khi ra khỏi cửa, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà hỏi: “Em yêu, hôm nay dường như em rất vui vẻ, thành thực khai nào, có phải em đã giấu anh điều gì không?”

Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu lên nở nụ cười ngọt ngào, “Hôm nay em muốn cho anh một bất ngờ, một bất ngờ cực lớn!”

Sở Tường Hùng nghe xong, chỉ cười một cái, anh biết dạo gần đây Lâm Phiên Phiên thấy anh đau lòng vì chuyện của ông cụ, vì vậy muốn làm cho anh vui.

Hai người đi ra khỏi biệt thự nhà họ Sở, Lâm Phiên Phiên đưa thẳng Sở Tường Hùng đến quán cà phê mà trước đó cô đã hẹn Phiên Nhàn đến.

Còn về chuyện muốn để cho hai bố con Sở Tường Hùng và Táp Táp nhận nhau, hôm qua Lâm Phiên Phiên đã lén bàn bạc qua điện thoại với Phiên Nhàn, Phiên Nhàn cũng không phản đối, tỏ ra mọi chuyện đều nghe theo Lâm Phiên Phiên, hai người hẹn rõ gặp nhau lúc chín giờ sáng tại quán cà phê, lúc đó Phiên Nhàn sẽ dẫn theo Táp Táp đến.

Từ sau khi đến sống ở nhà họ Sở, Lâm Phiên Phiên cũng chỉ lén gặp mặt Táp Táp hai lần, hơn nữa vẫn phải lén lén lút lút, bởi vì sợ Sở Quy Thôn và Hứa Bội phát hiện ra sự tồn tại của Táp Táp, vì vậy dù có nhớ nhung con trai như thế nào thì Lâm Phiên Phiên vẫn luôn cẩn thận, bây giờ thì tốt rồi, thời cơ cũng đã chín muồi, thân thế của Táp Táp phải được công bố cho cả thế giới biết, sau này hai mẹ con cô lại có thể ở bên nhau như những ngày tháng từng ở nước ngoài.

Nhưng mà đợi mãi đợi mãi, từ tám giờ rưỡi đến chín giờ, lại đợi từ chín giờ đến mười giờ, mười một giờ, Phiên Nhàn cũng không xuất hiện, Phiên Nhàn không đến, Táp Táp cũng sẽ không thể nào xuất hiện.

Sở Tường Hùng thấy đợi cũng đã hai ba tiếng đồng hồ, bất ngờ của Lâm Phiên Phiên vẫn chưa xuất hiện, không chịu ngồi yên được nữa, “Em yêu, rốt cuộc em muốn anh xem gì nào, chúng ta ngồi đây cũng gần ba tiếng đồng hồ rồi.”