Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 243: Không thể oán hận




Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lâm Phiên Phiên liền mỉm cười đi qua…

Lúc này, bàn bên cạnh của Mạc Tiên Lầu có hai quý bà độ tuổi trung niên đang ngồi, mỗi người đều dẫn theo hai đứa trẻ tầm sáu, bảy tuổi. Bốn đứa trẻ đang chơi đùa náo loạn ở đại sảnh, âm thanh hò hét vô cùng ồn ào.

Cho nên khi Lâm Phiên Phiên đi tới sau lưng Mạc Tiên Lầu, Mạc Tiên Lầu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Mà Giang Sa ngồi đối diện Mạc Tiên Lầu lại nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Phiên Phiên, sau đó dùng tay ra hiệu cho Mạc Tiên Lầu biết sau lưng có người.

Mạc Tiên Lầu nhìn tay của Giang Sa, hắn quay đầu lại nhìn, nhất thời cả người đều giống như bị hóa đá.

“Lâm… Tinh Tinh?”

Mạc Tiên Lầu không dám tin nhìn Lâm Phiên Phiên bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn, người đàn ông luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài như hắn lại đang há hốc miệng thành hình chữ O, không có chút hình tượng nào.

“Mạc đại thiếu gia, đã lâu không gặp! Từ lúc chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ?”

Lâm Phiên Phiên mỉm cười dịu dàng nhìn người đàn ông mặc quân trang trước mặt, bốn năm không gặp, Mạc Tiên Lầu càng đẹp trai hơn, chính trực hơn.

Lâm Phiên Phiên cũng không có nhiều địch ý với Mạc Tiên Lầu, có thể nói, ở trong thành phố này, Mạc Tiên Lầu là một trong những người mà cô ít hận nhất.

Nhưng Mạc Tiên Lầu là em trai của Mạc Tiểu Vang, cho nên giờ phút này Lâm Phiên Phiên chủ động bắt chuyện trước, chứng tỏ cô không phải là người không chịu buông bỏ.

“Chị… chị thật sự là Lâm Phiên Phiên? Oh my god! Chị trở về bao giờ vậy?”

Mạc Tiên Lầu kinh sợ đứng dậy, vẻ khiếp sợ trên mặt giống như phát hiện ra chuyện gì kì lạ lắm vậy.

Lâm Phiên Phiên thấy biểu hiện của hắn rất buồn cười, nhưng cô vẫn lễ phép mỉm cười nói: “Trở về hôm qua, tôi hẹn bạn tới đây gặp mặt, không ngờ lại thấy cậu, không biết vị này là…”

Đang nói chuyện, Lâm Phiên Phiên chỉ vào Giang Sa đang ngồi đối diện Mạc Tiên Lầu.

“Mẹ tôi!”

Mạc Tiên Lầu còn đang chấn động vì sự trở về của Lâm Phiên Phiên, vô thức liền trả lời theo câu hỏi của cô.

Lâm Phiên Phiên khẽ ồ một tiếng, sau đó đưa tay phải ra trước mặt Giang Sa: “Thì ra là bác Mạc, hân hạnh!”

Thì ra đây chính là mẹ của Mạc Tiên Lầu, Lâm Phiên Phiên không khỏi nhìn kĩ hơn người phụ nữ xinh đẹp thùy mị tên Giang Sa trước mặt, có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ bà cũng là một đại mỹ nhân, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không nhìn ra điểm tương đồng nào giữa bà và Mạc Tiểu Vang.

Bình thường thì con gái sẽ giống mẹ vài phần, xem ra Mạc Tiểu Vang là một ngoại lệ.

Lúc này, Lâm Phiên Phiên còn không biết, Mạc Tiểu Vang căn bản không phải con gái của Giang Sa, Mạc Tiểu Vang là con gái đầu lòng do Mạc Thiên Dương và người vợ đã khuất sinh ra, còn Giang Sa là người vợ thứ hai mà Mạc Thiên Dương cưới về, cho nên Mạc Tiên Lầu và Mạc Tiểu Vang chỉ là quan hệ chị em cùng cha khác mẹ mà thôi.

Giang Sa không ngờ được Lâm Phiên Phiên chỉ nhìn một cái mà đã phân tích tỉ mỉ mọi chuyện, trong mắt bà, bà chỉ cảm thấy Lâm Phiên Phiên trước mặt là một người xinh đẹp, thông minh, thanh nhã, cao quý, chính là loại hình mà bà thích nhất, vì vậy bà đứng lên, vươn tay ra bắt tay với Lâm Phiên Phiên, thân thiết nói: “Cháu là bạn của Tiên Lầu sao? Sau này có thể gọi cô là dì Sa, bạn của Tiên Lầu đều gọi cô như vậy.”

“Chào dì Sa!”

Lâm Phiên Phiên rất tự nhiên gọi một tiếng.

Chẳng hiểu vì sao, dù đây là lần đầu tiên mà Giang Sa và Lâm Phiên Phiên gặp mặt, nhưng trong lòng Lâm Phiên Phiên lại có một cảm giác thân thiết không nói thành lời, khiến cho mọi hận thù trong lòng cô đều tự động tan biến đi lúc nào không hay.

Thấy Sương Sương còn chưa đến, Lâm Phiên Phiên quyết định ngồi xuống cạnh Mạc Tiên Lầu, cùng Giang Sa trò chuyện giết thời gian.

Mạc Tiên Lầu ở cạnh nhìn sang không khỏi kinh ngạc, trước giờ hắn chưa từng biết, người mẹ vẫn luôn tự cho là thanh cao, không thích nói chuyện cùng người khác của mình lại có thể nhiệt tình như vậy.

Chỉ là bốn đứa trẻ ở bàn bên thật sự rất nghịch ngợm, bọn chúng còn đem menu trên bàn gấp thành máy bay giấy, ném bừa trong đại sảnh, sau đó chạy đi chạy lại chơi đến quên cả trời đất.

Hò hét ầm ĩ vô cùng đau đầu.

Lúc này, một nhân viên phục vụ tới đưa đồ uống lạnh cho Lâm Phiên Phiên, vừa đi đến sau lưng Giang Sa thì bị một đứa trẻ dùng lực huých vào, đồ uống trong khay đổ xuống người Giang Sa khiến Giang Sa bị ướt từ vai đến đùi, nửa người đều ướt sũng.

“A…”

Giang Sa sợ hãi thét lên một tiếng, đồ uống lạnh xuyên qua quần áo ngấm vào da thịt tạo cảm giác lạnh thấu xương, cả người bà run lên, vô cùng khó chịu, lúc này thì người có tính cách tốt đến mấy cũng phải tức giận.

Vừa kéo lấy đứa trẻ con kia, Giang Sa vừa giận dữ nói với hai quý bà trung niên ở bàn bên cạnh: “Hai vị này, đây là nơi công cộng, hai người để trẻ con chơi đùa như thế mà được à? Không có chút quy củ nào cả! Có đứa trẻ cũng không quản được! Hai người nhìn xem quần áo của tôi biến thành dạng gì rồi?”