Lâm Phiên Phiên nghe Sở Tường Hùng hỏi thì chột dạ, gần như trả lời theo bản năng: "Em... em đang thử áo cưới."
Biết rõ nói dối là không đúng, nhưng Lâm Phiên Phiên sợ Sở Tường Hùng biết chuyện cô đi gặp Hoắc Mạnh Lam sẽ tức giận. Song cô lại không hay, cô càng cẩn thận thì chuyện lại càng hỏng bét.
Trong xe, Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên cách đó không xa, tay trái siết chặt tay lái, tay phải cầm điện thoại lại như mất hết sức lực. Trước chuyện Lâm Phiên Phiên lừa gạt, anh thậm chí không còn hơi sức mà chất vấn. Một hồi lâu, khóe miệng Sở Tường Hùng nhếch lên nụ cười tự giễu: "Vậy em cứ thử đi."
Nói xong liền cúp máy.
"Tường Hùng, a lô..."
Lâm Phiên Phiên thấy Sở Tường Hùng cúp máy nhanh như vậy thì ngẩn ra chốc lát, phải biết rằng trước đây Sở Tường Hùng chưa bao giờ cúp máy trước, anh luôn đợi cô ngắt trước.
Cho dù hoài nghi trong lòng nhưng Lâm Phiên Phiên cũng không thể nào ngờ rằng, Sở Tường Hùng đang ở ngay sau lưng cô, cách cô chỉ vài chục mét.
Mà cảnh này từ đầu đến cuối đã bị Hứa Thịnh và Mạc Tiểu Vang ở trên tầng hai nhà hàng Tây đối diện quán cà phê Thanh Khiêm chứng kiến toàn bộ.
"Đặc sắc, thật là đặc sắc. Ha ha, Hứa Thịnh, không ngờ bốn năm không gặp anh lại tiến bộ đến thế, vở kịch này quá hay!"
Nhìn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên qua tấm kính, Mạc Tiểu Vang vỗ tay khen ngợi.
Hứa Thịnh lại liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Đừng chế nhạo tôi, toàn bộ kế hoạch không phải là do cô sắp xếp hết hả, tôi chỉ phụ trách gọi điện thoại dẫn Sở Tường Hùng đến đây thôi. Nói đến tiến bộ thì xem ra tôi còn kém xa cô."
"Vậy ư?"
Mạc Tiểu Vang không tán thành: "Anh đang khích lệ tôi đấy à? Được rồi, tôi cứ coi như anh đang khen tôi vậy, ai bảo chúng ta cùng hợp tác chứ!"
Hứa Thịnh nói: "Người hợp tác với cô chắc không chỉ có mình tôi đâu nhỉ. Giờ hẳn Hoắc Mạnh Lam sắp đến tìm cô rồi, tôi xuống trước, thuận tiện đi gặp Sở Tường Hùng. Dù sao cũng là tôi dẫn cậu ta đến đây, ít nhiều gì cũng phải có lý do, bằng không để lộ sơ hở thì không hay."
Mạc Tiểu Vang gật đầu, lập tức nói: "Đừng quên kế hoạch tối nay, tối nay là quan trọng nhất. Thành bại chỉ dựa vào hành động lần này. Thành, anh ấy sẽ là của tôi, cô ta sẽ là của anh. Nếu bại, chúng ta đều sẽ thua thảm hại."
"Yên tâm, hai ta chỉ thắng chứ không thua, bởi vì tôi hiểu cậu ta, cũng hiểu cô ấy."
Hứa Thịnh đẩy gọng kính lên, đôi con ngươi phía sau tròng kính lóe lên tia nhìn tà ác.
Hứa Thịnh vừa mới đi đến cầu thang thì vừa hay đụng phải Hoắc Mạnh Lam đang chống gậy lê cái chân bó bột to đùng bò từng bước khó nhọc lên tầng.
Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam ít gặp mặt nhưng đôi bên đều biết nhau. Lần ông Lâm bị bà Lâm lỡ tay đẩy xuống cầu thang đã vào nằm ở bệnh viện của Hứa Thịnh, Hoắc Mạnh Lam khi đó còn là chồng sắp cưới của Lâm Phiên Phiên nên có đi thăm hai lần, hắn rất căm ghét Hứa Thịnh chỉ vì Hứa Thịnh là bạn của Sở Tường Hùng.
Mà lúc này, một người xuống tầng, một người lên tầng, hai người đàn ông đụng mặt, một ngẩng lên, một cúi nhìn, không còn nghi ngờ gì nữa, về phương diện khí thế, Hứa Thịnh đã toàn thắng.
Từ lúc gặp mặt đến khi lướt qua nhau, đôi bên không hề nói câu nào, nhưng chỉ với cái nhìn giao nhau giữa không trung kia, cuộc chiến giữa hai người đã đến hồi kết.
Thấy Hoắc Mạnh Lam đến đúng hẹn, Mạc Tiểu Vang lập tức nôn nóng đứng dậy đón lấy chiếc bút máy đặc chế kia từ tay Hoắc Mạnh Lam, sau đó bấm nút ấn nhỏ ẩn trên đầu bút. Lập tức, cuộc đối thoại giữa Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam vang lên từ đầu đến cuối.
Nghe xong ghi âm, vẻ mặt Mạc Tiểu Vang tràn đầy nụ cười hưng phấn, cô ta ngước lên nhìn Hoắc Mạnh Lam rồi nói: "Anh làm tốt lắm, đoạn ghi âm này... thực sự quá hoàn hảo."
Hoắc Mạnh Lam cau mày, nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi tôi với cô ta cũng đâu có nói gì đặc biệt, mà câu cô bảo tôi nói cũng có vẻ chẳng liên quan gì, tôi không hiểu cô làm thế này rốt cuộc có tác dụng gì?"
Mạc Tiểu Vang nhếch miệng cười khinh thường, liếc Hoắc Mạnh Lam: "Anh không hiểu là đúng rồi. Loại người thấp hèn như anh và cô ta làm sao hiểu được thủ đoạn đặc biệt của những người thuộc xã hội thượng lưu chúng tôi. Được rồi, nhiệm vụ của anh xong rồi, anh sẽ nhìn thấy con đàn bà kia đau khổ chết đi sống lại nhanh thôi. Còn hợp tác giữa hai chúng ta đến đây là hết!"
Nói xong, cô ta thu lại chiếc bút máy, rồi đạp giày cao gót ngênh ngang bỏ đi.
Hoắc Mạnh Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ kìm nén không dám ho he, bởi vì hắn hiểu rõ, người phụ nữ có thân phận địa vị như Mạc Tiểu Vang không phải là kẻ mà bây giờ hắn có thể đắc tội được!