Ngọc nát đá tan, dám hay không dám đều không muốn nghĩ, thím Ngưu dẫn A Ngưu rời đi không lâu, A Ngưu đột nhiên một mình quay trở lại.
Gương mặt cậu vô cùng ngại ngùng, gãi gãi đầu, nói với Lâm Phiên Phiên: “Lâm Phiên Phiên, những lời mẹ tôi nói cô đừng để trong lòng, đó chỉ là tâm nguyện một phía từ bà ấy, thực ra, tôi cũng có người mình thích rồi! Đương nhiên tôi không phải đến đây để khoe khoang gì với cô, chỉ là tôi thấy chúng ta là hàng xóm, thường xuyên gặp nhau, sau này sẽ còn chạm mặt nhau nhiều, thế nên, tôi hi vọng sau khi cô biết rồi, khi chạm mặt tôi không cần phải cảm thấy ngại ngùng, được rồi, tôi còn phải ra đồng làm việc nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Ninh Á Nguyên lại chất phác cười với Sở Tường Hùng, sau đó liền giống như lúc anh ta đùng đùng đến rồi lại đùng đùng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của chàng thanh niên cao to thẳng thắn, chàng trai Ninh Á Nguyên này thực sự rất tốt, chân thành, thật thà, hiền hậu, nói cho cùng, trên thế giới này, phần lớn vẫn là người tốt!.....
Bởi vì có sự hiện diện của Hoắc Mạnh Lam, trong lòng Lâm Phiên Phiên thực sự sớm đã muốn cùng Tường Hùng rời làng trở về thành phố B, thế nhưng từ sau lần cha Lâm bị sốc liền nằm liệt giường không dậy nổi, Lâm Phiên Phiên thực sự không thể yên tâm, thế là lại cùng Sở Tường Hùng ở lại vài ngày, đương nhiên trong thời gian đó cô ấy không rời Sở Tường Hùng nửa bước.
Thế nhưng tục ngữ đã nói, không sợ trộm trộm đồ chỉ sợ kẻ trộm rình rập, mà Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng mặc dù như hình với bóng không rời, thế nhưng suy cho cùng cũng không phải một cá thể, dù sao cũng có chuyện gì đó mà hai người họ không có cách nào có thể cùng nhau đi hoàn thành, ví dụ như đi vệ sinh.
Lúc này, khi mà Sở Tường Hùng vì bị đau bụng mà phải đi nhà vệ sinh, Lâm Phiên Phiên thì lo lắng không yên canh ở trước cửa nhà vệ sinh, mà Hoắc Mạnh Lam liền bắt lấy cơ hội này, lần nữa giống hồi ở Thái Lan, giống như ma quỷ xuất hiện sau lưng Lâm Phiên Phiên, sau đó ghì chặt lấy cố Lâm Phiên Phiên, bịt chặt miệng Lâm Phiên Phiên, động tác vô cùng nhanh nhẹn, kéo Lâm Phiên Phiên xuống ruộng ngô sau nhà Lâm gia.
Song, Hoắc Mạnh Lam không ngờ rằng, lần này Lâm Phiên Phiên lại không có bất kì sự vùng vẫy nào, đến ngay cả suy nghĩ cầu cứu cũng đều không có, cứ như vậy vô cùng ngoan ngoãn không chút phản kháng nào mặc hắn kéo vào ruộng ngô.
Hoắc Mạnh Lam bị phản ứng bất thường của Lâm Phiên Phiên làm cho kinh ngạc, vừa đến chỗ cao quá đầu người ở trong ruộng ngô, hắn liền vội vã quay người Lâm Phiên Phiên lại, ấn người Lâm Phiên Phiên xuống đất, nhưng lúc mà hai người mặt đối mặt, Hoắc Mạnh Lam không thấy sự hoảng hốt hay sợ hãi trong mắt Lâm Phiên Phiên, mà lại là nét cười nhàn nhạt và cả giễu cợt.
“Cô, biểu cảm gì đây?”
Hoắc Mạnh Lam hơi ngớ người ra, nhìn đôi mắt hết sức điềm tĩnh của Lâm Phiên Phiên, đột nhiên, trong lòng hắn lại bắt đầu hoảng loạn.
Lâm Phiên Phiên chớp chớp mắt, ra hiệu cho Hoắc Mạnh Lam bỏ bàn tay đang bịt lấy miệng cô ra, lại dám chống lại như thế, cứ như thể Hoắc Mạnh Lam sẽ nghe lời mà buông ra vậy.
Hoắc Mạnh Lam hoàn toàn không nhìn ra Lâm Phiên Phiên nữa rồi, hắn như bị ma xui quỷ khiến từ từ bỏ tay ra.
Mồm không còn bị bịt lại nữa, Lâm Phiên Phiên không kêu cứu, bởi vì cô biết, chỉ cần cô có ý định này, cánh tay đang gần trong gang tấc của Hoắc Mạnh Lam lập tức sẽ bịt miệng cô lại.
Vả lại, Lâm Phiên Phiên cũng không có ý định hét lên.
Nhếch môi lên, khóe miệng Lâm Phiên Phiên đột nhiên nở một nụ cười kì dị, cô nhếch môi nhìn Hoắc Mạnh Lam: “Anh có biết tôi đợi hành động này của anh bao ngày rồi không?”
“Sao… cơ?”
Hoắc Mạnh Lam nghe xong trong lòng run lên.
Lâm Phiên Phiên nở nụ cười xinh đẹp, thời khắc này cô đẹp tựa như cây anh túc đỏ ma mị có độc vậy, “Lẽ nào, anh cho rằng Lâm Phiên Phiên tôi sẽ mãi ngu xuẩn, lần nào cũng bị Hoắc Mạnh Lam anh chơi đùa trong tay sao?”
“Cô có ý gì?”
Hoắc Mạnh Lam nhướn mày, lúc này, cho dù người con gái dưới cơ thể anh có đẹp thế nào, Hoắc Mạnh Lam cũng không gợn chút dục vọng, ngược lại, bắt đầu tâm trạng bất an, nhưng rất nhanh nén tâm trạng bất an ấy xuống, nở nụ cười u ám đáp: “Đừng hòng giở trò với tôi, đừng quên trong tay tôi có ảnh cô, còn có thêm cả video tôi và cô mây mưa cùng nhau.
Chỉ tiếc là nghe xong lời anh ta nói, trên mặt Lâm Phiên Phiên không hề xuất hiện sự hoảng loạn và lo lắng như Hoắc Mạnh Lam đang nghĩ, nụ cười trên mắt cô càng sâu hơn, nói với giọng như bạ đâu nói đó: “Tôi nghĩ, anh chắc đã quên rồi, đêm đó, anh không đeo bao. Anh biết hậu quả của việc đó là gì không? Chính là anh đã lưu lại chứng cứ trên người tôi, lưu lại chứng cứ phạm tội của anh, những chứng cứ này hiện giờ đang nằm trong tay tôi, biết tại sao tôi mãi vẫn chưa báo cảnh sát không? Vì lúc đó chứng cứ chưa đủ để có thể tống anh vào tù, tôi nghĩ, nếu có thể kiếm thêm vài bức ảnh, vậy thì tội danh cưỡng hiếp của anh sẽ hoàn toàn được xác thực rồi.”
Ý của cô là, chỉ cần Hoắc Mạnh Lam dám phơi bày những ảnh khỏa thân hoặc video kia ra, vậy sẽ trở thành chứng cứ có hiệu lực nhất để cô tố cáo lên tòa án, tống anh vào tù.