Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 120: Cố nhân gặp lại




Ngày hôm sau, Lâm Phiên Phiên mang theo tâm trạng khẩn trương đến công ty làm việc.

Chiều qua cô vẫn chưa trông thấy tổng giám đốc Sở Lý, hôm nay chắc hẳn sẽ phải gặp mặt.

Quả nhiên, sáng hôm nay lúc đồng hồ vừa điểm chín giờ, Lâm Phiên Phiên liền bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Khi nhìn thấy vị tổng giám đốc vô cùng thần bí trong lời đồn này, Lâm Phiên Phiên bỗng đờ đẫn trong chốc lát.

Hóa ra, cô đã sớm gặp vị tổng giám đốc Sở Lý thần bí này.

Hắn lại chính là người đàn ông lạnh lùng mang theo cô gái xinh đẹp tranh giành Sương Sương với cô ở FLub ASN khi ấy.

Nhưng dường như rất rõ ràng ngày đó Sở Lý căn bản không hề chú ý đến sự tồn tại của Lâm Phiên Phiên cho nên anh cũng chỉ lạnh nhạt xa cách nhìn cô một cái, sau đó nói với Tề Huynh đã đứng trong phòng làm việc của anh từ trước: “Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát, trên đường anh hãy nói cặn kẽ cho cô ấy biết về hạng mục cạnh tranh lần này.”

“Cô ấy cũng đi cùng sao?”

Tề Huynh vừa nghe Sở Lý nói vậy, dường như cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

“Sao, không thể ư?”

Sở Lý lạnh lùng đứng dậy, chưa dứt lời đã đi về phía cửa phòng làm việc. Dáng người của anh cao ngất tỏa ra khí chất mạnh mẽ, rét buốt như băng, không cho phép người khác kháng cự.

“Đương nhiên có thể rồi.”

Tề Huynh đuổi theo sát phía sau, đồng thời nói với Lâm Phiên Phiên còn đang sững sờ ở một bên: “Còn đứng ở đấy làm gì? Mau nhanh chóng đi theo.”

Nhưng trong lòng đã loạn thành một đống không cách nào có thể bình tĩnh.

Phải biết thường ngày Sở Lý đi tới bất kỳ nơi nào cũng đều chỉ mang theo một thư ký trưởng là hắn, ngay cả ba thư ký xinh đẹp là Phượng Đặng Nhất, Miêu Điềm Điềm cùng Hoàng Ý cho tới bây giờ cũng không có cơ hội như vậy, Lâm Tinh Tinh mới tới càng không cần phải nói. Nhưng Lâm Phiên Phiên vừa mới chuyển đến lại được đối đãi đặc biệt như vậy, điều này khiến cho Tề Huynh cảm thấy chức vị đang gặp nguy cơ.

Sau khi lên xe, Tề Huynh liền đưa kế hoạch cạnh tranh lần này cho Lâm Phiên Phiên. Cô nhanh chóng xem qua, bấy giờ mới hiểu được, hóa ra chuyến này Sở Lý định tham gia một cuộc cạnh tranh quy mô lớn, chủ đề chỉ có một: Giấy phép kinh doanh đặc biệt của Emidy.

“Cô biết Emidy là gì không?”

Tề Huynh bất chợt hỏi Lâm Phiên Phiên một vấn đề như vậy, rõ ràng là muốn làm cô xấu mặt đây.

Nhưng anh không nghĩ tới, Lâm Phiên Phiên lại cười nhạt, trả lời lưu loát: “Emidy là một trong mười thương hiệu sushi lớn đẳng cấp nhất của Hàn Quốc, có lịch sử gần trăm năm, có hơn hai ngàn chi nhánh ở Hàn Quốc. Hiện tại xem ra, bọn họ đang có ý định muốn tiến quân vào nước ta. Tập đoàn FL của chúng ta nếu có thể nắm được quyền kinh doanh của Emidy, lợi nhuận trong đó có thể dễ dàng tưởng tượng được. Chẳng qua các lĩnh vực tập đoàn chúng ta phát triển những năm này cũng không phải là ngành hàng ăn uống, như vậy hẳn là vượt quá phạm vi cạnh tranh, chỉ sợ sẽ khiến cho những người khác bất mãn.”

Tề Huynh giật mình, câu trả lời của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn không nghĩ tới Lâm Phiên Phiên chẳng những hiểu rõ những xí nghiệp trong nước mà còn có chút hiểu biết về một vài xí nghiệp nước ngoài, nói qua một phen tỏ rõ rất có kiến thức.

Ngay cả Sở Lý vẫn luôn lạnh lùng ngồi ở phía trước kế bên tài xế cũng không nhịn được mà nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp lời Lâm Phiên Phiên: “Thương trường như chiến trường, không có vị tướng quân nào lại ngu ngốc cố định chiến trường ở một chỗ. Vượt quá thì thế nào? Bọn họ bất mãn có sao? Chỉ cần là thứ mà tập đoàn FL chúng ta coi trọng, ai cũng đừng mong có thể tranh giành.”

Nghe vậy, cô bỗng cảm thấy có chút kinh hãi.

Cô cũng biết, Sở Lý và Sở Tường Hùng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Sở Tường Hùng anh tuấn xuất thần, dịu dàng nho nhã, mặc dù đôi khi có chút đen tối nhưng xét toàn diện mà nói, đối đãi với người khác vẫn rất ôn hòa lễ phép.

Còn Sở Lý lại lãnh khốc cơ trí, lạnh như thuyền băng ở trời tây vậy. Khí phách lộ ra không kiềm chế được sự cuồng vọng cùng bá đạo, điểm này hoàn toàn trái ngược với Sở Tường Hùng.

Nửa giờ sau, xe đã đi tới địa điểm cạnh tranh.

Người tới tham gia cuộc cạnh tranh hôm nay quả thực rất đông, đủ mọi ngành nghề lớn nhỏ từ khắp mọi nơi đổ về, không ít hơn trăm người.

Khiến Lâm Phiên Phiên cảm thấy kinh ngạc nhất chính là Triệu Dân Thường cũng tới đây, bên cạnh hắn trừ Lâm Sương Sương còn có một cặp chị em sinh đôi trẻ tuổi hết sức xinh đẹp.

Không cần phải nói cũng biết, cặp chị em này chính là niềm vui mới được Triệu Dân Thường cưng chiều lên tận trời cao.

Lúc Lâm Phiên Phiên trông thấy hắn ta, Triệu Dân Thường đương nhiên cũng nhìn về phía cô. Bốn mắt giao nhau, hắn liền híp mắt lại, biểu hiện trên mặt u ám mù mịt, ngay sau đó khóe miệng hắn lập tức mang theo một nụ cười tà mị đi về phía Sở Lý.

“Tổng giám đốc Sở, không ngờ anh cũng đến tham gia cuộc cạnh tranh lần này. Chẳng qua ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ chiến thắng.”

Hắn đứng trước mặt Sở Lý, khẽ ngẩng cao đầu, tầm mắt liếc xéo về phía Sở Lý. Trên gương mặt kia mang theo đầy vẻ ngạo mạn không ai sánh bằng, chỉ có thể dùng ba chữ “muốn ăn đòn” để hình dung.