Thay Chị Lấy Chồng

Chương 65: Cả đời cô độc sống quãng đời còn lại




Anh sẽ nói với cô ấy.

Câu nói này, tôi nghe mà thấy nực cười.

Nhưng nực cười nhất là một chút may mắn trong lòng của tôi đối với Lý Hào Kiệt, cứ nghĩ là anh ta sẽ vì tôi mà tức giận.

Cứ ngỡ anh ta sẽ quan tâm tôi một chút như vậy.

Tôi nhìn anh ta, vô cùng nghiêm túc nói, “Giám đốc Lý, thân phận “cô Lý” không những khiến tôi không có được nhiều hơn, mà ngược lại lại khiến tôi trắng tay, tôi không còn gì để mất nữa rồi, vì thế anh có thể tha cho tôi được không? Coi như tôi cầu xin anh.”

Lý Hào Kiệt đứng cách xa tôi một mét, anh ta nhìn tôi, đôi chân mày cau lại.

Không nói gì một hồi lâu.

Rất lâu sau đó anh ta mới nói, “Anh mệt rồi, những chuyện này nói sau vậy.”

Nói xong anh ta không đi đâu hết mà lấy máy tính trong vali ra, bắt đầu làm việc ở phòng khách.

Còn tôi trốn trong phòng ngủ chính rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ lại, tôi là vợ Lý Hào Kiệt lâu như vậy rồi mà dường như không có ngày nào vui vẻ cả.

Tối đó tôi nhận được điện thoại từ Lương Khanh Vũ.

Anh ấy yêu cầu tôi quay lại Thiết kế Vũ Phong nhưng tôi từ chối.

Vì tôi biết không phải anh ấy không đủ năng lực, chỉ là khi có tôi thì nỗi lo ngại của anh sẽ nhiều hơn.

Nhưng trong điện thoại anh ấy nói với tôi một chuyện: Buổi chiều thi thể của Trần Hiếu không được đưa đến nhà tang lễ mà được đưa đến sở cảnh sát, với yêu cầu của con gái Trần Hiếu, họ đã làm khám nghiệm tử thi. Kết quả khám nghiệm tử thi phát hiện, nguyên nhân Trần Hiếu chết có chút đáng nghi, rất có khả năng không phải là tự nhiên mà chết. Nhưng vì chưa có nhiều chứng cớ nên chuyện này có thể sẽ không tiếp tục điều tra nữa.

Kết quả này khiến tim tôi thắt lại!

Tôi đến phòng khách, nhìn Lý Hào Kiệt đang làm việc, góc nghiêng khuôn mặt anh ta hoàn mỹ đến vậy.

Tiếc là về mặt tình cảm lại không có bất cứ nguyên tắc nào.

Đêm đó tôi ngủ ở phòng ngủ dành cho khách nhưng Lý Hào Kiệt không bế tôi về phòng ngủ chính như trước nữa.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi vẫn nằm nguyên ở phòng ngủ dành cho khách.

Tôi đến studio mới của Tống Duyên Minh tìm chị ta.

Vừa mới bước vào thì thấy những tác phẩm mà Tống Duyên Minh sao chép nguyên xi của Trần Linh được treo trên tường, một nhóm phóng viên đang tiến hành phỏng vấn chị ta.

Nghe thấy có phóng viên khen chị ta là nhà thiết kế xinh đẹp tài năng xuất chúng tôi liền cảm thấy vô cùng nực cười.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cuộc phỏng vấn kết thúc.

Tống Duyên Minh đã sớm trông thấy tôi, việc đầu tiên mà chị ta làm chính là mời tôi đến phòng làm việc của chị ta.

Đúng là có chỗ dựa tốt thì làm gì cũng nên mà.

Trước đây dự án của Studio Tống Duyên Minh xảy ra sự cố nên trực tiếp đặt ở đó, còn studio mới hiện tại vẫn ở mặt tiền trung tâm thành phố.

Và quan trọng hơn là ở đây cách công ty của Lý Hào Kiệt chỉ có vài trăm mét.

Chỉ cần ngồi trong phòng làm việc của chị ta là có thể nhìn thấy tòa nhà của tập đoàn Hào Thiên cách đó không xa.

Trong lúc tôi bám theo cửa sổ sát đất, nhìn về phía tập đoàn Hào Thiên cách đó không xa thì Tống Duyên Minh kêu trợ lý rót cho tôi một ly cafe, sau đó chị ta nhìn theo ánh mắt của tôi cũng trông về phía đó, cười và nói, “Hào Kiệt nói là sợ lúc nhớ mà không gặp được tôi nên mới chọn chỗ như này cho tôi.”

“Vậy sao? Nhưng mà mỗi đêm anh ấy đều ở chỗ tôi.”

Tôi nhấc ly cafe trước mặt lên rồi uống một ngụm.

Chỗ này của Tống Duyên Minh quả thực rất khác biệt, mặc dù vẫn chưa đi vào sản xuất thế nhưng lại thuê ở chỗ xịn như vậy đã không nói làm gì, đến cafe cũng đều là loại hảo hạng.

Xem ra Lý Hào Kiệt thực sự rất cưng chiều chị ta.

Còn tôi chẳng qua chỉ được cái phô trương là nhanh.

Dường như không hề bị lời nói của tôi chọc tức, Tống Duyên Minh ngồi trở lại trên ghế làm việc rồi nói: “Vậy thì sao chứ? Chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn gì thì cô cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý.”

Giọng chị ta nhấn mạnh.

Hôm nay tôi tìm chị ta không phải để nói chuyện phiếm, tôi vào vấn đề chính, “Cô giết Trần Hiếu sao?”

Vốn dĩ Tống Duyên Minh định nhấc ly cafe trên bàn lên chuẩn bị uống, nhưng nghe câu hỏi đó của tôi, tay chị ta khựng lại một lát.

Vừa nãy ánh mắt vẫn tỏ ra lanh lợi đến cùng vậy mà lúc này lại giống như người vô tội, nhìn tôi, chớp chớp mắt, “Duyên Khanh, cô đang nói gì vậy? Sao tôi có thể là kẻ giết người được chứ? Như vậy... Nhưng mà...”

Chị ta càng như vậy thì tôi càng tin cái chết của Trần Hiếu có liên quan đến chị ta!

Nghĩ đến ba đứa con của Trần Hiếu, tôi chất vấn chị ta, “Cô có biết Trần Hiếu là người trụ cột trong gia đình anh ta không? Anh ta chết rồi, cô bảo vợ anh ta và ba đưa con nhỏ phải làm sao đây?”

“Phải làm sao cái gì chứ?” Tống Duyên Minh đặt ly cafe xuống, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, “Ở cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, bản thân không có bản lĩnh thì trách ai?”

“Không có bản lĩnh?” Tôi tức phát điên, “Cô sinh ra đã sướng rồi, ăn trắng mặc trơn, bản thân không có bản lĩnh thì cũng có người giúp đỡ! Còn Trần Hiếu thì sao? Anh ta chẳng qua cũng chỉ là người lao động thật thà, mong muốn nuôi sống cả gia đình mà thôi, sao cô lại có thể ra tay được chứ?”

“Cô dựa vào cái gì mà nói tôi?!”

Tống Duyên Minh đứng phắt dậy, cầm ly cafe trước mặt lên ném về phía tôi.

Những giọt cafe nóng bỏng lênh láng trên tấm thảm trắng tinh khôi trong phòng làm việc.

Chẳng hiểu sao tâm trạng chị ta lại trở nên kích động, lại càng đồng nghĩa là chuyện này có liên quan tới chị ta.

Tôi nhìn chị ta, tức giận đến mức cả người run lên, tay tôi gao gắt nắm lại hình nắm đấm rồi nói: “Nếu như cô muốn là “cô Lý” thì tôi cho cô, để đạt được vị trí này mà cô không từ bỏ thủ đoạn nào, thậm chí là giết người!”

“Cô nói xằng bậy, tôi không giết người!” Tống Duyên Minh tuy ngoài mồm thì nói vậy thế nhưng trên mặt lại không giấu nổi vẻ hoảng hốt!

“Cô thề với trời là cô không nói dối đi!” Tôi chất vấn, “Cô có dám thề là nếu như cô nói dối thì cả đời này cô sẽ không được là “cô Lý”, cả đời không có con cái, cô độc sống tiếp quãng đời còn lại không?”

Tống Duyên Minh cắn chặt răng nhìn tôi, im lặng một hồi lâu rồi chỉ ra cửa, “Cút ra ngoài....”

“Cô không dám?”

“Tôi bảo cô cút ra ngoài! Katy, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”

Tống Duyên Minh kêu trợ lý đuổi tôi đi.

Thế nhưng phản ứng của chị ta đã nói rõ tất cả.

Bỗng tôi cảm thấy Tống Duyên Minh quả thật điên rồi, chị ta vì được làm vợ của Lý Hào Kiệt mà đi giết người.

Quan trọng hơn là lần này còn liên lụy đến Lương Khanh Vũ.

Tôi rời khỏi chỗ của Tống Duyên Minh, đi vài bước thì đến tòa nhà của tập đoàn Hào Thiên.

Nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, tôi đắn đo hồi lâu rồi quyết định đi vào bên trong.

Vào đến cửa, tôi vốn tưởng rằng mình sẽ giống như lần trước, có thể liếc nhìn mặt Tống Duyên Minh rồi đi vào.

Thế nhưng lần này tôi đang mở cửa thì bị lễ tân trực tiếp ngăn lại, “Cô Tống, giám đốc Lý có dặn dò, sau này không phải là người của công ty thì không được phép cho vào ạ.”

“....”

Hóa ra anh ta đã sớm biết được là tôi sẽ đến làm phiền anh, cho nên đã sớm chào hỏi trước.

Nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được tâm trạng của mình.

Tôi chỉ muốn nhượng lại cái vị trí “cô Lý” này.

Tôi ở bên dưới lễ tân gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt, thông báo với anh ta là tôi đã đến.

Không ngờ không đến năm phút sau thì nhân viên lễ tân xin lỗi đồng thời còn cho phép tôi lên trên lầu.

Sau khi tôi đi lên, một mạch lên tới tầng đỉnh tòa nhà, Lê Kiên nghênh đón tôi ở trước cửa thang máy, đồng thời cậu ấy nói cho tôi biết Lý Hào Kiệt đã đi ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau sẽ trở về và nói tôi chờ ở phòng làm việc của anh ta.

Tôi bước vào phòng làm việc của Lý Hào Kiệt rồi ngồi đợi ở đó.

Một lát sau thì anh ta trở về.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không nữa, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không còn lạnh nhạt như trước, trái lại lại vô cùng ấm áp.

Anh ta cởi bỏ chiếc áo vest rồi treo sang một bên xong rồi hỏi tôi: “Tìm anh có việc sao?”

“Tôi đến để xin anh ly hôn với tôi.”

Tôi vào thẳng vấn đề.