Thay Chị Lấy Chồng

Chương 430: Con của kẻ thứ ba đúng là không có giáo dục




"Được, cô nói địa chỉ đi." Tôi đồng ý, nhưng vì bảo đảm cho sự an toàn của mình nên tôi còn nói thêm: “Tôi nghĩ cô Lâm sẽ không muốn gặp tôi ở trong loại nhà kho hẻo lánh gì đó chứ?"

Tôi có lòng đề phòng Lâm Tuyền.

Dù sao hôm nay cô ấy đã nói với Lý Hào Kiệt như vậy.

Lại thêm lời Diệp Lam nói khiến tôi càng thêm tỉnh táo hơn. Tôi còn nhớ rõ lúc đó Tống Duyên Minh nói kẻ đứng phía sau chính là Lâm Tuyền nhưng tôi lại không tin.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Bây giờ xem ra, có lẽ lúc đó chị ta chưa chắc đã lừa tôi.

Chỉ là kẻ đứng sau chuyện năm đó có lẽ không chỉ có một người.

Lâm Tuyền tuyệt đối không giống như những gì thể hiện ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều có thể liên quan đến cô ấy.

Như vậy, tôi nhất định phải gặp cô ấy một lần mới được!

Ở bên kia điện thoại,Lâm Tuyền cười nói: “Ừ, tất nhiên rồi. Vậy chúng ta lại hẹn gặp ở nơi náo nhiệt nhất đi. Cô thấy bên viện Y Phụ thì thế nào?"

Viện Y Phụ chính là bệnh viện Lý Hào Kiệt đang nằm.

Tôi không biết tại sao Lâm Tuyền lại muốn hẹn gặp ở đấy, nhưng khắp nơi trong bệnh viện đều có cameras giám sát, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ không làm gì.

"Được, tôi sẽ qua ngay."

Tôi cúp điện thoại và thay quần áo rồi lái xe ra ngoài.

Khi sắp đến nơi, tôi đề phòng mình xảy ra chuyện còn gọi điện thoại cho Khương Thanh, nói cho chị ấy biết tôi quyết định đi gặp Lâm Tuyền.

Đồng thời tôi còn dặn chị ấy, nếu như tối nay tôi không liên hệ với chị ấy thì nhờ chị ấy báo cảnh sát giúp tôi!

Khương Thanh vừa nghe liền sốt ruột: “Em không được đi! Em chờ mấy ngày nữa chị về rồi hãy nói. Bây giờ chị đang ở nước ngoài, nếu chẳng may em xảy ra chuyện thì chị cũng không giúp được em đâu!"

"Không sao đâu. Trong bệnh viện đều có camera giám sát mà."

Tôi không thể không đi.

Thật ra tôi chỉ để lại một đường lui. Tôi biết rất rõ ràng, nếu như Lâm Tuyền thật sự muốn làm gì thì căn bản không cần hẹn tôi cũng có thể ra tay được.

"Vậy cũng không được, em mau về đi. Em đừng để chị phải nổi giận đấy!" Ở bên kia, Khương Thanh sốt ruột nói.

Tôi cũng biết mình không thể lay chuyển được cô ấy nên nói thật nhanh: “Em cúp máy đây, sẽ không có việc gì đâu."

Nói xong, tôi liền cúp điện thoại.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đến cửa bệnh viện.

Hôm nay tôi đã tới đây ba lần rồi.

Mặc dù là buổi tối, nhưng viện Y Phụ cũng được xem là bệnh viện tốt nhất trong thành phố Vĩnh An nên trong bệnh viện nhỏ này đỗ đầy xe ô tô, trong phòng cấp cứu đầy người nhốn nháo.

Tôi nhanh chóng nhìn thấy Lâm Tuyền mặc áo khoác sáng màu đứng giữa đám đông.

Cô ấy đeo một cái khẩu trang rất lớn.

Khi tôi đi tới, cô ấy cũng vừa vặn nhìn về phía tôi.

Khi chúng tôi đi đến một chỗ hành lang vắng người, tôi mới hỏi: “Cô nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Tuyền không vội nói mà chậm rãi kéo khẩu trang xuống, ánh mắt có phần xa cách hỏi tôi: “Lẽ nào cô không muốn hỏi tôi gì sao?"

"Có chứ! Hơn nữa còn nhiều tới mức tôi cũng không biết nên hỏi từ đâu nữa." Tôi suy nghĩ một lát rồi nói trước: “Nhưng tôi không ngờ, cô Lâm nổi tiếng xinh đẹp ở thành phố Vĩnh An cũng sẽ làm ra nhiều chuyện khiến người ta khinh thường như vậy. Chuyện tìm người hãm hiếp thì cũng thôi, còn lấy video giả của một người khác để gửi đi. Đều là phụ nữ, cô không cảm thấy mình làm chuyện như vậy là trơ tráo sao?"

"Ai bảo tôi vừa vặn có chứ? Nếu như một video có thể làm cho cô biến mất thì thật ra tôi rất sẵn lòng gửi đi." Lâm Tuyền cười lạnh: “Nhưng Sa Điệp, cô chưa từng nghĩ qua lý do vì sao chị cô lại ghét cô như thế à? Con người cô đúng là rất thích cướp đàn ông của người khác."

Cướp đàn ông của chị sao?

Tôi không nhịn được mà nhếch mép: “Không phải là tôi thích tranh cướp với chị, các người đã nhầm lẫn một việc rồi. Cho dù tôi biến mất cũng không có nghĩa là vị trí trong trái tim anh ấy sẽ trống ra."

Sau khi nghe Lâm Tuyền nói, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của Lý Hào Kiệt đối với mình!

Tôi tin Lý Hào Kiệt yêu tôi.

Không cần biết thế nào, tôi cũng sẽ không nghi ngờ nữa.

Quả nhiên, sau khi Lâm Tuyền nghe tôi nói xong thì cắn chặt môi nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng xinh đẹp: “Vậy thì tính sao? Đáng tiếc, cô chính là gánh nặng của anh đấy! Nếu không có anh ấy, cô đã sớm không thể sống nổi ở thành phố Vĩnh An thậm chí là cả nước! Rốt cuộc loại người vô dụng chỉ biết dựa vào người đàn ông như cô thì có mặt mũi gì mà vẫn ở lại bên cạnh Kình Hiên, gây thêm rắc rối cho anh ấy chứ? Nếu tôi là cô, tôi đã cút từ lâu rồi."

Đúng.

Chính là như vậy.

"Cô Lâm có bản lĩnh như thế thì khi hại tôi đừng để cho anh ấy phát hiện, sau đó giết chết tôi mà thần không biết quỷ không hay đi? Nói cho cùng, cô cũng không có bản lĩnh lớn cho lắm. Hơn nữa, sở dĩ cô mạnh như vậy còn không phải bởi vì cô có ba mẹ tốt sao? Nếu mất đi sự che chở của ba mẹ, có lẽ cô còn không bằng tôi đâu."

"Ba mẹ!? À." Lâm Tuyền nghe tôi nói vậy thì cười lạnh: “Tôi suýt nữa quên mất, cô là kết quả do mẹ cô làm tình nhân của ba tôi. Cô và chị cô..."

"Bốp!"

Cô ấy còn chưa nói hết lời, tôi đã giơ tay lên và tát mạnh vào mặt cô ấy!

Lâm Tuyền chỉ hơi sửng sốt rồi giơ tay lên muốn đánh tôi, nhưng tôi đã cản lại và nói: “Lâm Tuyền, tôi cảnh cáo cô, mẹ tôi không phải là người mà cô có thể nói được đâu! Trước đây là ba cô lừa gạt mẹ tôi. Rốt cuộc nhà các cô đã làm gì với mẹ tôi, có phải Cung Vân mẹ cô đã đối xử với mẹ tôi như trong tin tức đã nói hay không, tôi đều sẽ điều tra ra! Tôi cho cô biết, trên đời này không có người nào làm sai mà không phải chuộc tội đâu!"

Chuyện của Mưu Lan Tích năm đó là quá khứ mà tôi không thể nào tha thứ được.

Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!

Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải làm cho Mưu Lan Tích khôi phục đã.

"Chuộc tội à? Nếu cần chuộc tội thì cũng là mẹ cô mới đúng. Mẹ cô biết rõ ba tôi có vợ có con mà vẫn còn dụ dỗ ba tôi, đúng là đê tiện đến tận xương tủy. Cuối cùng, bà ta còn ưỡn cái bụng bầu tới nhà tôi, ép mẹ tôi phải nhường lại vị trí vợ cả. Nếu sớm biết rằng cô là đứa con của người đàn bà đê tiện kia, tôi đã sớm giết chết cô rồi!"

"Câm miệng!"

Lời Lâm Tuyền nói làm tôi tức giận, giơ tay lên muốn lại đánh cô ấy.

Nhưng rõ ràng lần này Lâm Tuyền đã đề phòng!

Cô ấy cản tay tôi. Tôi tức giận mà nắm lấy tóc của cô ấy và nói: “Mẹ tôi không thể nào biết ba cô có vợ có con mà còn dụ dỗ ông ấy được!"

"Vậy cô đi hỏi thử người mẹ điên của cô xem! À đúng, tôi biết kẻ thứ ba sẽ không nói thật!"

Lâm Tuyền hoàn toàn không để ý hình tượng mà xoay qua đánh nhau với tôi.

"Bà không phải là kẻ thứ ba!"

"Cô cũng đê tiện như mẹ cô vậy!"

Tôi và Lâm Tuyền đều đỏ mắt vì tức giận, khi đánh nhau căn bản không để ý tới chuyện gì khác nữa.

Lúc này, bảo vệ của bệnh viện lao tới, thật vất vả mới tách được chúng tôi ra.

Khi bị tách ra, tóc tôi và Lâm Tuyền đều rối hết cả lên, cúc áo cũng bị giật tung.

Lâm Tuyền chỉnh lại tóc và nói một câu: “Con của kẻ thứ ba đúng là không có giáo dục."

"Cô..."

"Ôi ôi ôi chị dâu, chị dâu, chị đừng tức giận, đừng tức giận mà!"

Tôi đang tức giận muốn xông qua thì không biết Ngô tiến An từ đâu chui ra, lập tức cản tôi lại.

Tôi nhìn hắn, trên gương mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Ngô Tiến An cười làm lành: “Khương Thanh bảo tôi tới đây."

Trong giây lát, tôi lại thấy hối hận khi đã gọi điện thoại cho Khương Thanh.

Tôi cũng chỉnh lại quần áo và mái tóc. Lâm Tuyền đứng ở đó và đột nhiên mở miệng: “À, đúng rồi, Sa Điệp, tôi nói về chuyện cô cướp người đàn ông của chị mình, có phải cô cho rằng người Tống Duyên Minh yêu cũng là Hào Kiệt hay không?"